Tầm mắt của Mục phu nhân lướt qua thân thể cao như núi của các yêu tướng.
"Ta hiểu các ngươi đang suy nghĩ điều gì. Lạc Hành là con gái ruột của ta, nếu như nàng có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, ta cùng Bệ Hạ còn phải để tâm như thế hay sao? Tin đồn cuối cùng chỉ là tin đồn, vô luận là mấy ngày qua hay là mấy năm trước , Giáo Hoàng Bệ Hạ dù thiên tài hơn người đến cỡ nào, năm đó cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, các ngươi thật sự cho là hắn có thể giải quyết vấn đề tộc ta vài ngàn năm đều không thể giải quyết được ư? Chẳng qua là thủ đoạn của Nhân tộc bày ra mà thôi."
Lời nói này rất có lý, rất có sức thuyết phục.
Trong điện các trưởng lão, tướng quân cùng đại thần nghĩ tới Lạc Lạc Điện hạ mấy năm qua vẫn nhỏ bé như quá khứ, thần thể tứ chuyển cũng chưa thành công, quả thật hoàn toàn không giống Bệ Hạ năm đó, nghĩ đến vấn đề kinh mạch quả thật không được giải quyết, không khỏi ở trong lòng tiếc nuối thở dài một tiếng.
Đại trưởng lão không bị thuyết phục, nói: "Ta muốn gặp Bệ Hạ."
Mục phu nhân quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi cũng biết Bệ Hạ đang dưỡng thương."
Đại trưởng lão nói: "Ta biết, nhưng truyền thừa của Yêu tộc ta chính là đại sự, Bệ Hạ có thể thông cảm sự quấy rầy của ta."
Mục phu nhân trầm mặc một lát, nói: "Nếu như Bệ Hạ bằng lòng gặp ngươi, tự nhiên có thể."
...
...
Một lúc lâu sau, đại trưởng lão trở lại trong cung điện, trên tường đá cắm mấy ngọn đuốc không gió mà dao động.
Vô số tầm mắt rơi vào trên người đại trưởng lão, muốn biết hắn có gặp được Bạch Đế Bệ Hạ hay không, cùng với Bệ Hạ có nói thứ gì không.
Đại trưởng lão lắc đầu, nói: "Ta không gặp được Bệ Hạ."
Trong điện trưởng lão cùng các đại thần tướng quân Yêu tộc thở dài tiếc nuối.
"Nhưng ta cảm nhận được ý chí của Bệ Hạ, cho nên ta sẽ không phản đối chuyện này nữa."
Đại trưởng lão nhìn về Mục phu nhân nói: "Nhưng chuyện này phải y theo quy củ truyền thừa vài ngàn năm của Yêu tộc ta, công chúa điện hạ cho dù phải lập gia đình, cũng không thể do người thân sắp đặt, phải do thiên thụ hoang hỏa tự động chọn lựa, tuân theo ý chí tổ linh cùng với thần minh."
Nghe lời này, trong điện lần nữa vang lên tiếng nghị luận, nhưng mà chuyện này vốn chính là một phần trong truyền thuyết, cho nên không quá mức giật mình.
Mục phu nhân nói: "Ý của ngươi là chính thức cử hành Thiên Tuyển đại điển ư?"
"Không sai." Đại trưởng lão lần nữa đặt tay lên cán búa, nói: "Nếu không chúng ta vẫn sẽ tạo phản ."
Mục phu nhân quan sát ánh mắt của hắn nói: "Tất cả đều theo quy củ trong tộc, không thể có nửa điểm lầm lỗi, ngươi có dám tuân thủ không?"
Đại trưởng lão nói: "Nương nương ngài được vạn dân trong tộc kính trọng, đến nay đã mấy trăm năm, ta già rồi, chỉ hi vọng hết thảy cũng có thể như trước."
Nói xong câu đó, hắn đi tới ngoài điện, thân thể như núi ở trên sàn nhà chiếu thành một tảng bóng đen lớn.
Trong điện phần lớn trưởng lão và khoảng một nửa đại thần tướng quân của Yêu tộc, sau khi hành lễ với Mục phu nhân, theo đại trưởng lão rời đi.
Mục phu nhân trầm mặc một lát, khẽ phẩy ống tay áo, ý bảo các thần thuộc trung với mình trong điện rời đi.
Trong đại điện khôi phục an tĩnh, trừ nàng ra không còn ai bên cạnh.
Ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng sáng ngời, lại có mùi khét nhàn nhạt, cộng thêm với gió đêm thổi tới, lộ vẻ sáng tối không đều.
Đã qua mấy trăm năm, nàng vẫn không quen được, vẫn còn có chút tưởng niệm giao nhân châu trong hoàng cung Đại Tây Châu tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Thạch bích được chiếu sáng rất rõ, nhìn có vẻ như được mài dũa trơn nhắt, nhưng dưới ánh mắt của nàng, tự nhiên có thể nhìn ra được gập ghềnh phía trên.
Vật liệu bằng đá thô ráp như thế, làm sao có tư cách đưa vào hoàng cung? Đây là thời điểm nàng làm công chúa ở Đại Tây Châu, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Đúng vậy, nàng đi tới Bạch Đế thành đã nhiều năm rồi, còn có rất nhiều chuyện vẫn không thể quen.
Nói thí dụ như lúc trước vừa nhắc tới, tỷ như chút chuyện vừa xảy ra xong.
Nếu như đặt tại Đại Tây Châu hoặc là kinh đô của Nhân tộc, với thái độ của đại trưởng lão, sợ rằng đã bị xử tử từ lâu rồi.
Nhưng nơi đây là Bạch Đế thành, vài ngàn năm qua, Yêu tộc sống ở nơi này vẫn luôn như vậy, nghị sự chính là trực tiếp, hoặc là nói dã man như vậy.
Thật đúng là một đám dã thú.
Nàng không thể nào quen được, cũng không có cách nào chân chính thay đổi mọi thứ, bởi vì nàng chỉ là Hoàng Hậu nương nương, không phải là Bạch Đế.
Nàng đứng ngay trung ương cung điện trống trải, trầm mặc thời gian rất lâu.
Có gió từ Tây Hải xa xôi gào thét mà lao vào dãy núi.
Phía sau núi chiếc hồ xanh lam như biển đã có rất nhiều cá chết.
Vẻ mỉm cười lạnh nhạt xuất hiện trên mặt của nàng, vô cùng từ ái, tựa như mẫu thân nhìn hài tử.
Nàng vốn chính là mẫu thân của tất cả con dân Yêu tộc.
Quang ảnh khẽ động, một nam tử tuổi còn trẻ đi đến.
Nam tử trẻ tuổi này rất anh tuấn, vóc người cao to, phong thái thật tốt.
Hắn chính là Nhị hoàng tử của Đại Tây Châu.
Mục phu nhân nhìn hắn thương tiếc nói: "Lần này cần ngươi đi về không một lần, thật là cực khổ."
Nhị hoàng tử mỉm cười nói: "Vì hạnh phúc của biểu muội thì chút ít mưa gió có đáng là gì, lại nói ta cũng đã mấy năm không xem phong cảnh hai bờ Hồng hà, có chút nhớ nhung."
Mục phu nhân nói: "Sau khi Thiên Tuyển bắt đầu, vào thiên thụ cảm ngộ hoang hỏa một phen, đối với tu hành của ngươi cũng sẽ có trợ giúp."
"Hiếm thấy mới tới một lần, dĩ nhiên phải cẩn thận cảm ngộ một lần, chẳng qua là... Ngài rốt cuộc đã chọn vị giai tế nào cho biểu muội vậy?"
Nhị hoàng tử nhìn nàng tò mò hỏi: "Ngài dám chắc hắn sẽ được tổ linh chọn trúng ư?"
Mục phu nhân nói: "Ta chỉ cần để cho hắn vào thiên thụ chịu đựng hoang hỏa tẩy lễ, mà việc hắn có thể được tổ linh Yêu tộc chọn trúng hay không, vậy thì phải xem bản lãnh của hắn."
Nhị hoàng tử suy nghĩ một chút nói: "Là Tiểu Đức ư?"
Mục phu nhân vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: "Không cần nghĩ quá nhiều làm gì, có thời gian thì đi hàn huyên với dì nhỏ của ngươi nhiều một chút, nàng gần đây tâm tình không được tốt."
Nhị hoàng tử cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải biết Trần Trường Sinh không tới, ta còn muốn giao thủ với hắn một lần."
...
...
Sứ đoàn Đại Tây Châu đã tới Bạch Đế thành trong ngày hôm ấy.
Cũng chính là ngày thứ hai mà Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích tới Bạch Đế thành .
Cũng chính là ngày thứ ba sau khi Nam Khê trai phát sinh nội loạn.
Cũng chính là một ngày trước khi Thiên Tuyển đại điển bắt đầu.
Khi đó Trần Trường Sinh còn ở Ly sơn, còn chưa nhận được lá thư hồng nhạn mang đến từ kinh đô, cũng chưa từ chỗ của Lâu Dương Vương nhận được phong thư do sư phụ Thương Hành Chu tự tay viết.
Vô luận triều đình hay là Quốc Giáo, cũng còn chưa nhận được bất cứ tin tức gì từ trong Bạch Đế thành , hiểu rõ thiên cơ như Thương Hành Chu, tầm mắt của hắn cũng tạm thời còn dừng lại ở Tuyết Lão thành phương bắc.
Lúc này không ai biết, rất nhiều ngày trước có một người lên đường từ Tuyết Lão thành, sau đó cùng sứ đoàn Đại Tây Châu cùng ngày tiến vào Bạch Đế thành.
Người tuổi trẻ kia rất thuận lợi vượt qua sự kiểm tra của yêu vệ, tiến vào một tòa viện ở thành đông.
Tòa nhà này từ rất nhiều năm trước đã tồn tại ở đây, rất bình thường, chẳng qua rất rộng rãi, cát vàng đầy đất, nhìn lại giống như sa mạc.
Đầy đất cát vàng còn chút ít vết máu, tỏa sáng lấp lảnh, tựa như có mảnh vàng ẩn chứa trong đó, chẳng qua đã không còn mùi vị gì nữa.
Ở sâu trong cát vàng có một thân cây.
Cây kia cũng lớn, lá cây cũng không rậm rạp, nhưng diện tích bóng đen rơi trên mặt đất lại rất lớn, không có chút lốm đốm nào, u ám giống như là bóng đêm thực sự.
Người tuổi trẻ kia đứng dưới tàng cây.
Mặc dù bóng đen rất nồng, vẫn có thể chứng kiến rất rõ ràng, trên đầu của hắn không có ma giác, khó trách có thể dễ dàng vào thành như thế.
"Đây chính là điểm dừng chân cuối cùng của Thần tộc ta ở trong Bạch Đế thành ư? Máu đỏ cát vàng, có chút ý tứ."
Người tuổi trẻ kia chắp hai tay sau lưng cảm thấy hứng thú đánh giá bốn phía, nhưng không biết đang nói chuyện với ai.
"Nếu như Bạch Đế không phải đang ngủ thực sự, nơi này quá nguy hiểm, mau mau rời đi đi quân sư."
"Dạ, Bệ Hạ."
Gió chậm rãi thổi lất phất vào lá cây, bóng đen lay động bất an, tựa như tay áo, hoặc giống như ai đang nói chuyện.
Trong đình viện tràn đầy cát vàng, chỉ còn lại một mình thanh niên chắp hai tay sau lưng.
Hắn ngẩng đầu ngắm thiên không.
Ánh sáng mặt trời ngày đông chiếu trên mặt hắn.
Sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, nhìn giống như không khỏe mạnh.
Hắn híp mắt.
Chắp tay, nhìn trời, híp mắt, thật giống như các đại nhân vật trên đời này đều thích động tác như vậy.
Đúng vậy, vị thanh niên đến từ Tuyết Lão thành này đúng là một đại nhân vật.
Hắn chính là Ma Quân trẻ tuổi mà Trần Trường Sinh từng gặp nơi tuyết lĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT