Mục phu nhân rất rõ ý tứ mà Biệt Dạng Hồng muốn biểu đạt, nói: “Các ngươi không có cơ hội đó đâu."

Biệt Dạng Hồng không nhiều lời nữa, cánh tay phải rung lên, ống tay áo phá không mà lên.

Vô số khí lãng mang theo tiếng trầm muộn như sấm, ập về phía Mục phu nhân.

Rất khó có người chú ý tới, ngược lại với động tác của hắn, một mũi tên nhỏ dùng thuý ngọc điêu khắc mà thành, lặng yên không một tiếng động bay về phía thiên không phía trên Hồng hà.

Nếu để cho cành tên nhỏ bằng thúy ngọc ngày phá mây mà ra, mượn gió mà độn, sẽ lập tức đi xa tám vạn dặm báo cho các cường giả Nhân tộc ở kinh đô cùng với thiên nam.

Cành tên nhỏ bằng thúy ngọc mang theo một luồng thần hồn của hắn, không cần văn tự, tự có tin tức.

Song ngay khắc đầu tiên khi cành tên nhỏ này tỏa ra tia sáng, thiên không chợt u ám, tựa như đã đến ban đêm.

Hắc Bào ở dưới tàng cây phất tay áo, hóa thành bóng đêm, không ngừng ngăn trở con đường của cành tên nhỏ này, đồng thời cũng che đậy thiên cơ ở quanh mình.

Vô Cùng Bích kêu to một tiếng, phất trần hóa thành vô số dòng nước chảy, giam cầm bốn phía nhai bình, khí tức tịch diệt dần lan xa, biến thành một mảng liên hải rất lớn.

Sâu trong liên hải, có một cành hoa sen sinh trưởng, mượn gió mà rêu rao, mượn nước mà phiêu động, nhìn như chậm chạp, kì thực cực kỳ nhanh chóng bay lên trên trời.

Mục phu nhân thần tình lạnh nhạt, hai tay áo tung bay mà lên, liền cuốn động gió ở trời cao.

Gió đến từ Tây Hải, ẩm ướt lộ ra lạnh lẽo, phảng phất lưỡi dao sắc bén thực sự, đem biển mây dầy cộm cắt thành vô số mảnh.

Vô số đóa mây trắng như bầy cừu xông tới, rơi vào trong rừng rậm ươn ướt hoang man nguyên thủy, khí cơ trong thiên địa nhất thời ngưng trệ vô số lần, hóa thành vẻ sềnh sệch chí cực.

Vô Cùng Bích hô một tiếng, cảm giác được tốc độ của đóa hoa sen do chân nguyên hóa thành đột nhiên biến thành chậm chạp, mặc dù không tan biến, cũng đã không thể rời đi.

Ánh mắt của Biệt Dạng Hồng yên tĩnh như trước, không có bất kỳ ảnh hưởng.

Cành tên nhỏ thúy ngọc kia cũng không phải là thủ đoạn chân thực của Biệt Dạng Hồng, càng không phải thủ đoạn mạnh nhất của hắn.

Hắn dùng tên nhỏ thúy ngọc hấp dẫn lực chú ý của Hắc Bào, Vô Cùng Bích dùng liên hải hấp dẫn ánh mắt của Mục phu nhân, sau đó xuất thủ.

Tay của người tu đạo có thể cầm kiếm, có thể cầm xử, có thể hóa chỉ làm chưởng, nhưng tư thế đơn giản nhất là nắm chặt thành quyền.

Nắm đấm của Biệt Dạng Hồng đánh về phía Hắc Bào dưới tàng cây.

Thiên Thư lăng chi biến , sau khi thấy quả đấm của Thiên Hải Thánh Hậu, thủ đoạn cường đại nhất của Biệt Dạng Hồng hiện tại cũng đã trở thành quả đấm.

Hắn cùng Hắc Bào còn cách nhau mấy trăm trượng, nhưng ở giữa lại bỗng nhiên xuất hiện một lối đi u ám.

Cây nhỏ bên vách núi kịch liệt lay động , một quả đấm do tinh huy ngưng tụ mà thành , lấy tốc độ như ánh sáng xuyên qua lối đi này, mang theo lực lượng tựa như có thể phá núi chia biển, đánh thẳng vào mặt Hắc Bào, chưa tới gần người, đã chấn cho áo của Hắc Bào gào thét rung động.

Hắc bào khẽ loạn , ánh sáng rơi xuống, mơ hồ có thể thấy được cái cằm màu xanh nhạt của Hắc Bào, còn có thể thấy ánh mắt như hàn tinh của hắn.

Nhìn quả đấm của Biệt Dạng Hồng, trong mắt Hắc Bào sinh ra thưởng thức cùng thận trọng.

Vô luận là lấy thân phận Ma tộc quân sư, hay là lấy thân phận khác , hắn đều gặp rất nhiều cường giả cấp bậc truyền thuyết chân chính, mà bản thân mình cũng là cường giả cấp bậc truyền thuyết.

Một quyền này của Biệt Dạng Hồng có thể làm cho hắn cảm thấy uy hiếp, hắn biết mình phải đón đỡ nó vô cùng nghiêm túc.

Một cái thiết bàn u ám , không có bất kỳ tia sáng phản xạ xuất hiện trước người của hắn.

Oanh một tiếng nổ!

Quả đấm của Biệt Dạng Hồng nặng nề rơi vào trên thiết bàn.

Chiếc thiết bàn này vốn đã từng bị hao tổn một lần, lúc này lại phải chịu đựng một kích toàn lực của một vị cường giả thần thánh lĩnh vực, rắc rắc biến hình.

Thân thể Hắc Bào lay động hai cái, sau đó lui hai bước.

Ông một tiếng vang nhỏ, gốc cây nhỏ phía sau hắn đã biến thành vô số mảnh vụn, sau đó bị gió quét đi, từ đó mất tích.

Trên vách núi cạnh Hồng hà cách phía sau lưng của hắn ngoài ba mươi dặm, bỗng nhiên xuất hiện hơn mười vết nứt cực kỳ sâu đậm.

Vô số viên đá tuôn rơi lăn xuống, phiến vách núi này biến thành hai khúc, cùng với tiếng ma sát cực kỳ trầm trọng, rơi xuống trong nước sông, chấn lên vô số kinh đào hãi lãng.

Uy lực chân thực một kích toàn lực của cường giả thần thánh lĩnh vực, quả nhiên có thể phá núi lấp sông!

Biệt Dạng Hồng càng thêm cảnh giác.

Đối với Ma tộc quân sư Hắc Bào thần bí, đại lục vẫn có rất nhiều suy đoán.

Hắn là cường giả Nhân tộc, càng phải như vậy.

Tất cả mọi người biết Hắc Bào chắc chắn là cường giả cấp bậc truyền thuyết, nhưng rốt cuộc mạnh bao nhiêu lại không có ai biết.

Vô luận là thời đại Thái Tông Hoàng Đế cùng Vương Chi Sách năm đó hay là hiện tại, trừ Tô Ly ra thì chưa có ai giao thủ cùng Hắc Bào.

Hơn nữa lần đó Tô Ly cũng chú trọng phá vòng vây làm chủ, không cách nào dùng kết quả của cuộc chiến này để đánh giá thực lực của Hắc Bào.

Cho đến hôm nay, Biệt Dạng Hồng phát ra một quyền này đối với hắn.

Biệt Dạng Hồng không phải người kiêu ngạo, nhưng hắn rõ ràng chiến lực của mình trong các cường giả Nhân tộc, mà một quyền này đã dùng tới chín thành công lực của hắn.

Hắc Bào lại thoải mái mà đón đỡ như vậy.

Thiết bàn kia hẳn là một món thần khí, dù vậy, thực lực của Hắc Bào vẫn lộ vẻ có chút sâu không lường được.

Nhưng không sao cả.

Bởi vì tính thêm một quyền này, cũng không phải thủ đoạn mạnh nhất của Biệt Dạng Hồng, cũng không phải thủ đoạn thực sự của hắn.

Hắn biết rõ, trọng điểm của cuộc chiến hôm nay không phải là mình cùng thê tử có thể chiến thắng đối phương hay không, mà là mình có thể báo cho các cường giả Nhân tộc hay không.

Cho nên vô luận cành tên nhỏ kia hay là liên hải hay là một quyền này, cũng chỉ để che mắt.

Thời khắc hắn vừa rồi xuất quyền, dây nhỏ trên đầu ngón tay đã không tiếng động mà đứt.

Tiểu hồng hoa lúc này đã đến trong bầu trời.

Vô luận Hắc Bào hay là Mục phu nhân, cũng đã không có cách nào ngăn cản nó rời đi.

Tiểu hồng hoa dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng mà bay đi, ở trong bầu trời xanh lam vẽ thành một sợi tơ hồng nhỏ bé.

Có một đóa mây trắng, vẫn lẳng lặng lơ lửng trong bầu trời.

Nếu như từ thời điểm ban đầu có người chú ý đến đóa mây trắng này, sẽ phát hiện, vô luận Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích phá mây rơi xuống, hay là Hắc Bào hiện ra chân thân, hoặc là gió đến từ Tây Hải cuồn cuộn lao tới, cũng không thể làm cho hình dáng của đóa mây trắng này có thay đổi gì cả, thậm chí còn không nhúc nhích chút nào.

Đóa mây trắng này cực kỳ dày, theo lý mà nói hẳn phải trầm trầm, nhưng ở trong bầu trời xanh như được rửa sạch này, vẫn trắng noãn vô cùng, tựa như không phải là sự thật.

Tiểu hồng hoa bay vào trong đóa mây trắng này, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Không phải là nó bay ra khỏi mây trắng, biến mất trong bầu trời xanh hoặc là phương xa, mà là yên lặng biến mất.

Biệt Dạng Hồng ban đầu không chú ý tới đóa mây trắng này, cho đến lúc này, mới bỗng nhiên cảm giác được thứ gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại.

Nhai bình hoàn toàn an tĩnh.

Vô luận là hắn hay là Vô Cùng Bích, hay hoặc giả là Mục phu nhân cùng Hắc Bào cũng không tiếp tục ra tay.

Đóa mây trắng này chậm rãi lưu động, sau đó dần dần nứt ra.

Trong đám mây trắng xuất hiện một vết rách, từ mặt đất nhìn lên, nhìn giống như một con mắt.

Con mắt này đang quan sát các sinh mệnh trên phiến đại lục này.

Một đạo ánh sáng từ trong vết rách ấy bắn ra.

Đạo ánh sáng kia màu vàng , ẩn chứa số lượng quang minh khó có thể tưởng tượng, lộ vẻ cực kỳ thần thánh.

Nhưng đạo ánh sáng này cũng túc sát đến chí cực, tựa như có thể diệt sát tất cả sự vật, hủy diệt tất cả mọi thứ.

Biệt Dạng Hồng đã mơ hồ đoán được đáp án, khiếp sợ tới cực điểm, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ các ngươi không sợ diệt thế ư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play