Nhai bình dần dần an tĩnh, mọi người nhìn Biệt Dạng Hồng, muốn biết hắn có tiếp nhận điều kiện của Trần Trường Sinh hay không.
Theo đạo lý mà nói, Biệt Dạng Hồng không có lý do gì để không chấp nhận, bởi vì chuyện này đối với hắn không có bất kỳ chỗ xấu nào cả.
Biệt Dạng Hồng nhìn Trần Trường Sinh bình tĩnh nói: "Ngươi có thể chắc chắn ta không giết ngươi tại chỗ hay sao?"
Trần Trường Sinh bình tĩnh nói: "Nếu tiền bối ngài không muốn hung thủ thực sự rời khỏi, tự nhiên sẽ không giết ta."
Vô Cùng Bích lớn tiếng nói: "Chớ có giả bộ thần bí nữa! Ta sẽ không tin gian nhân như ngươi! Chỉ cần ngươi đi ra khỏi kiếm trận, ta nhất định sẽ đập chết ngươi!"
Trần Trường Sinh không để ý tới nàng, chỉ lẳng lặng nhìn Biệt Dạng Hồng, chờ câu trả lời của hắn.
Biệt Dạng Hồng trầm mặc thời gian rất lâu, tựa như có chút ý động.
Nhai bình vô cùng an tĩnh, không ai ngờ tới, Trần Trường Sinh lại dùng phương pháp như vậy để phá vỡ tử cục gần như không có cách nào phá giải này.
Phương pháp hắn dùng có vẻ như đơn giản, nhưng trên thực tế có thẳng thắn cùng không sợ khó có thể tưởng tượng, không phải người có trí tuệ và dũng cảm sẽ không dùng được.
Nhưng có một số người sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Tỷ như người khởi xướng âm mưu này, tỷ như người tham dự âm mưu này.
Tương Vương đứng bên vách đá đằng xa, chắp tay nhìn động tĩnh trước đài, trong mắt sinh ra vẻ cảnh giác, nhẹ nhàng đi về phía trước một bước.
Đối với rất nhiều người mà nói, đây chỉ là một bước nhỏ rất tầm thường, có lẽ là Vương gia đang vội vàng muốn biết đáp án của Biệt Dạng Hồng mà thôi.
Nhưng đối với những người khác mà nói, một bước nhỏ này là một tín hiệu rõ ràng, ý nghĩa thế cục trước mặt phải bước thêm một bước thật dài.
Trong tiếng rít, có gió núi từ dưới vách mà đến, phá vỡ trận pháp, làm cho cây xanh lay động, bụi mù nổi lên.
Bạch Hổ thần tướng giơ chân phải lên, đi thẳng về phía trước, giày chạm xuống mặt đất, đạp vỡ mặt đá xanh, sinh ra vết nứt như mạng nhện.
Hắn phá vỡ bụi mù, đi tới trong sân cách mấy trăm trượng.
Một bước này, thật sự rất lớn.
Con ngươi của hắn đen nhánh như vực sâu, khí tức u lãnh dữ dằn bao phủ toàn thân, giơ thiết thương lên, hướng Nam Khê trai kiếm trận đâm tới.
Là thần tướng thứ hai trên thế gian này, trình độ của hắn mặc dù còn chưa bằng Tiết Tỉnh Xuyên năm đó, nhưng đã rất kinh khủng.
Không trung nơi thiết thương đâm tới xuất hiện một lối đi thẳng tắp, vô số không khí ở trong đó xoay tròn tốc độ cao, xa xa đâm tới các đệ tử Nam Khê trai ở trước đài.
Đối mặt vị cường giả Tụ Tinh đỉnh phong này, đối mặt với thương ý dữ dằn vô song này, các đệ tử Nam Khê trai điều chỉnh phương vị hơi có vẻ hỗn loạn.
Không phải bởi vì Bạch Hổ thần tướng mạnh hơn Vô Cùng Bích, mà là bởi vì hắn xuất thủ rất đột nhiên, hơn nữa tất cả mọi người đều biết, xuất thủ của hắn đại biểu ý chí của triều đình, một thương này đâm tới kiếm trận, chẳng phải cũng đâm thẳng vào tâm của các đệ tử Nam Khê trai hay sao?
Biệt Dạng Hồng vẫn không để ý tới, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, dường như muốn nhìn thấu thức hải của hắn.
Tương Vương hai tay đặt sau lưng, trong mắt chợt hiện lên vệt lệ ý, lớn tiếng quát lên: "Mời tiên sinh nghĩ lại!"
Cũng không ai biết hắn muốn khuyên Biệt Dạng Hồng nghĩ lại điều gì, không hạ sát thủ với Trần Trường Sinh, hay là không tiếp nhận lời đề nghị của Trần Trường Sinh?
Nhưng người trên cả nhai bình đều nghe thấy thanh âm của hắn, bởi vì thanh âm của hắn vô cùng lớn, giống như tiếng chuông.
Nhất là những người ở phụ cận đài cao, một chút đệ tử Ly Sơn kiếm tông cùng thư sinh Hòe viện tu vi hơi kém sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, nôn nao muốn ói, đệ tử Nam Khê trai trong kiếm trận càng cảm thấy tựa như có năm tiếng sấm nổ vang ở bên tai, đạo tâm khẽ loạn, tay nắm kiếm cũng run rẩy.
Phần Nhật quyết! Đại Âm Chí!
Thương thế của Bạch Hổ thần tướng dữ dằn đâm tới, Tương Vương lấy công pháp bí truyền của hoàng tộc để áp bách, Nam Khê trai kiếm trận cảm nhận được áp lực cực kỳ đáng sợ.
Nhưng nếu như chỉ có vậy, các đệ tử Nam Khê trai vẫn có thể chống đỡ được, vẫn có thể đem Trần Trường Sinh bảo hộ phía sau, bởi vì Bạch Hổ thần tướng cùng Tương Vương đều không thực sự ra tay, chẳng qua là bằng vào thương thế cùng Phần Nhật quyết tấn công từ xa, không đủ để phá vỡ tòa kiếm trận nổi tiếng thiên hạ này.
Nhưng các đệ tử Nam Khê trai không ngờ tới, Trần Trường Sinh cũng không ngờ tới, thời khắc kiếm trận đang vận chuyển, xảy ra hai chuyện.
Phần Nhật đại âm của Tương Vương đột nhiên biến mất, ngay cả dư âm nên có cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ thấy hắn mỉm cười, tựa như lúc trước chưa từng mở miệng.
Thương thế của Bạch Hổ thần tướng cũng chợt biến mất, thiết thương rơi xuống đất, tựa như lúc trước chưa từng xuất thủ.
Nam Khê trai kiếm trận lúc này đang vận chuyển tới thế chẩn tinh, kiếm thế lành lạnh mà lên, đang muốn xuất kích, chợt phát hiện đối thủ biến mất, lúc vận chuyển chợt lộ vẻ ngưng trệ.
Trong giây phút này, một thân ảnh như khói nhẹ từ phía sau kiếm trận lướt vào!
Người này hẳn là Hoài Bích!
Hùng thành kiên cố nhất, lực phòng ngự mạnh nhất thế gian, thường thường đều bị công phá từ bên trong.
Không ai ngờ tới, vị sư thúc tổ bối phận cao nhất của Nam Khê trai này, lại cùng ngoại nhân liên thủ, cố gắng phá vỡ kiếm trận nhà mình.
Cho dù là hai vị đạo cô Hoài Nhân cùng Hoài Thứ, vẻ mặt cũng lộ chút ngơ ngẩn, nghĩ thầm chẳng lẽ sư muội không muốn nhìn thấy đệ tử nhà mình đánh giết vì Ly cung, cho nên ra hạ sách như vậy?
Nếu như nói địch nhân mạnh mẽ tiến vào, sẽ có thể thành công phá vỡ kiếm trận, Nam Khê trai kiếm trận cũng sẽ không nổi danh như thế trên thế gian này.
Nếu có người cố gắng tiến vào nội bộ kiếm trận để phá trận, ngược lại sẽ gặp phải sát chiêu lớn nhất của kiếm trận, tựa như lúc này, Hoài Bích mượn Tương Vương cùng Bạch Hổ thần tướng trợ giúp lẻn vào kiếm trận, chỉ cần kiếm trận vận chuyển lại, kiếm khí lành lạnh bao phủ nhai bình, chỉ cần mấy chiêu, có thể đem nàng chém giết.
Nhưng mà những đệ tử trong kiếm trận có khi là sư điệt của Hoài Bích, có khi là chân truyền đệ tử của nàng, phần lớn là đồ tôn của nàng, làm sao có thể hạ sát thủ với nàng? Chúng đệ tử mặt lộ vẻ kinh hoàng, căn bản không biết nên ứng đối như thế nào, nếu toàn lực xuất kiếm, chẳng phải là muốn đem sư thúc tổ hoặc là sư tổ của mình giết chết?
Các đệ tử Nam Khê trai không biết làm như thế nào, Hoài Bích lại không kiêng sợ, xuất thủ như điện, chỉ rơi như núi, chỉ trong mấy tức, đã đả thương mấy tên đệ tử, thuận tay đem kiếm trong tay hơn mười tên đệ tử đoạt xuống, hóa thành lưu quang, ném ra khỏi vách núi.
Không có kiếm trong tay, làm sao có thể thành kiếm trận?
Nam Khê trai kiếm trận danh tiếng vang khắp thiên hạ, dĩ nhiên cũng rối loạn lên, ở giữa xuất hiện một đạo khuyết khẩu thật lớn.
Vô Cùng Bích đứng ở giữa nhai bình, lại một lần nữa thấy được Trần Trường Sinh phía sau kiếm trận, hận ý phục sinh, trong cơn giận dữ, làm sao chịu bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy, càng không để ý tới lời nói của Trần Trường Sinh lúc trước, phá không bay đi, phất trần dâng lên sóng lớn ngập trời, hướng Trần Trường Sinh phách tới.
"Cẩu tặc, nạp mạng đi!"
...
...
Làm sao để chính diện ngăn cản một kích toàn lực của một vị cường giả thần thánh lĩnh vực?
Vấn đề này không có đáp án.
Vô luận là năm đó Vương Phá ở Tầm Dương thành, hay là đêm đó hắn ở tuyết lĩnh, lấy thân phàm tục đối mặt với cường giả thần thánh lĩnh vực, nhìn như có thể chống đỡ một phen, nhưng đều là bởi vì một chút nguyên nhân khác, tỷ như Chu Lạc lúc ấy căn bản không toàn lực xuất thủ với Vương Phá, tỷ như Ma Quân đã bị thương nặng, không còn một phần uy năng lúc toàn thịnh.
Hôm nay không phải như vậy, Vô Cùng Bích không bị thương, nàng vì báo mối thù giết con, chiến ý đang lúc mạnh nhất, thậm chí có thể nói đây là một kích mạnh nhất trong cuộc đời này của nàng.
Trần Trường Sinh còn ẩn giấu vô số thủ đoạn, còn có vô số chí bảo, còn có vô số trợ thủ.
Nhưng giờ khắc này, cũng không có tác dụng gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT