Trong quá trình chạy tới vách núi kia, Trần Trường Sinh thấy rất nhiều đệ tử Nam Khê trai đang dọc theo sơn đạo vội vã chạy tới dưới chân núi, trong lòng biết hẳn là bị động tĩnh ở sơn môn kinh động. Ở trong những đệ tử Nam Khê trai này, hắn thấy được một chút khuôn mặt rất quen thuộc, tâm tình hơi buông lỏng chút ít, nghĩ thầm song phương liệu có sinh ra hiểu hầm gì không.

Rất nhanh hắn đã đi tới trước vách núi, vách núi đá trắng nhô ra mấy cây tùng, còn có rất nhiều thác nước rất nhỏ chảy xuống, trước vách núi là một mảng sơn bình lớn bằng phẳng, cây xanh thấp thoáng, có thể thấy vô số kiến trúc hình thức xinh đẹp, nghĩ đến chính là Nam Khê trai trong truyền thuyết, nếu như là bình thường tới bái phỏng, hoặc là hắn sẽ thưởng thức một phen, nhưng hiện tại nào có tâm tình như vậy, hơi liếc nhìn chút rồi tiếp tục hướng về trên vách núi lao đi.

Trên núi đã không có sơn đạo, khắp nơi đều là rừng rậm hoặc là nham bích, mặc dù đám khỉ giỏi leo trèo đi tới, cũng sẽ cảm thấy có chút cực khổ, nhưng đối với Trần Trường Sinh mà nói, khó khăn cũng không phải là quá lớn.

Theo vách núi trèo lên, địa thế dần cao, thế núi dựng đứng, cách mặt đất cũng càng ngày càng cao, mây mù quanh người cũng càng ngày càng đậm, cho đến không thấy được Nam Khê trai phía dưới, cũng nhìn không thấy bầu trời phía trên, chỉ có thể dựa vào ấn tượng lúc trước phán đoán phương hướng, hắn không thấy khó khăn, ngược lại sinh ra một loại cảm giác thân cận.

Năm đó ở Tây Trữ trấn, hắn thỉnh thoảng sẽ theo sư huynh đi cô phong sâu trong mây mù bên ngoài trấn hái thuốc, đối với hoàn cảnh như vậy đã vô cùng quen thuộc.

Không biết qua thời gian bao lâu, mây mù bỗng nhiên trở thành mờ nhạt hơn rất nhiều, bầu trời trên đỉnh đầu cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Trần Trường Sinh tinh thần có chút rung động.

Gió lạnh xuyên qua cây xanh cùng quái thạch trên núi, rơi vào trên mặt của hắn, bên trong mang theo chút ít ẩm thấp.

Mây mù chợt tan đi, phạm vi nhìn của hắn trở nên vô cùng trống trải, nhìn hướng bắc có thể thấy Đồng giang cong cong uốn khúc.

Đây chính là đỉnh Thánh Nữ phong.

...

...

Trần Trường Sinh có thể chắc chắn, Từ Hữu Dung bế quan ở chỗ này, nhưng hắn đi hai vòng quanh đỉnh núi, thấy được mấy trăm cây cổ thụ chưa từng thấy trước đây, thấy được tảng đá mà nàng trong thư từng nhắc tới, thậm chí thấy được vài loại chim nhỏ xinh xắn mà nàng miêu tả, nhưng lại không thấy động phủ.

Bạch hạc cũng không biết đã đi nơi nào.

Nhưng lúc này hắn đã bình tĩnh rất nhiều. Ở Phụng Dương huyện thành nghe được những lời Tiếu Trương, hắn rất khẩn trương thậm chí có chút lo âu, đến được đây, toàn bộ khẩn trương cùng lo âu cũng đã biến mất mất tích, bởi vì đỉnh núi tựa như nàng nói ở trên thư, không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không có bất kỳ dấu vết chiến đấu nào.

Vẫn để cho hắn có chút không giải thích được hoặc là nói cảnh giác chính là, theo đạo lý mà nói, Từ Hữu Dung bế quan ở đỉnh Thánh Nữ phong, mặc dù có thể vô số năm sau mới xuất quan, Nam Khê trai cũng sẽ lưu chút ít đệ tử để hầu hạ ở chỗ này mới đúng, nếu không nếu nàng ở trong động phủ tu hành có vấn đề cần trợ giúp thì làm sao bây giờ?

Hắn trở lại mặt bắc của đỉnh núi, nơi này có vài gốc cổ thụ, còn có một đầm nước rất cạn, đúng là địa phương hắn lúc trước cho là động phủ. Hắn đưa ra phán đoán này, trừ phương vị cùng phong cảnh cùng với chút ít dấu vết bờ đầm nước, chủ yếu nhất là bởi vì nơi có nhiều bia văn nhất, nhìn cổ xưa nhất.

Ở trên vách đá dựng đứng ở đỉnh Thánh Nữ phong, khắp nơi đều có thể thấy được bia văn.

Bia văn này được trực tiếp khắc lại, trong đó có chút bia văn hắn rất quen thuộc.

Bia văn của thiên thư bia.

Hắn nghe Từ Hữu Dung nói, những bia văn thiên thư này là Thánh Nữ phía nam đầu tiên từ Thiên Thư lăng ở kinh đô đích thân thác ấn lại.

Không giống những bản sao bán ngoài Lý Tử Viên khách sạn, bia văn này ẩn chứa trí tuệ vô thượng cùng thần hồn chí cao của vị Thánh Nữ kia, có chân nghĩa của thiên thư bia trong đó. Nam Khê trai nhìn thiên thư bia nghiên ngộ, từ trước đến giờ không kém Ly cung, ở phương diện khác thậm chí còn muốn cao hơn một bậc, là bởi vì các nàng có được bia văn này.

Trần Trường Sinh ở trên vách đá dựng đứng tìm được bia văn của Chiếu Tình bi, đưa tay sờ sờ, ngón tay truyền đến cảm giác mát mẻ.

Đường nét cùng bia văn trong Thiên Thư lăng rất giống nhau, nhưng mơ hồ có chút khác biệt cực nhỏ.

Những khác biệt này cũng không phải là sai lầm, mà là đại biểu sự lĩnh ngộ của Thánh Nữ đầu tiên đối với bia văn.

Trần Trường Sinh nhìn thiên thư bia đạt được cảm ngộ vượt xa người khác, cho dù là các thiên tài chân chính.

Bởi vì hắn ở quá trình giải bia trong Thiên Thư lăng cùng người khác bất đồng, hơn nữa trên cổ tay của hắn vẫn luôn mang theo năm tòa thiên thư bia.

Chỉ nhẹ nhàng chạm tới, đã có nhận thấy, hắn liền biết, nếu như mình có thể cẩn thận nghiên cứu bia văn trên đỉnh Thánh Nữ phong, tất nhiên sẽ đối với tu hành mang đến chỗ tốt rất lớn.

Nhưng đây là chuyện sau này, hiện tại hắn phải tìm ra động phủ.

Đúng lúc này, hắn cảm giác được chỗ mặt đá giao với ngón tay có một chút chấn động truyền đến.

Một đạo khí tức cực nhẹ như ẩn như hiện, như có như không, từ sau đám thanh đằng dày đặc truyền ra.

Hắn theo đạo khí tức kia đi tới, đem thanh đằng chi chít kéo ra.

Phía sau thanh đằng, vẫn là vách đá, bất kể là nhìn hay là đích thân chạm tới, cũng không nhận ra sự khác thường, cho dù dùng chùy đập lên đó, cũng chỉ có thể văng ra vô số viên đá.

Nhưng Trần Trường Sinh biết trong vách đá này không phải là đá, là trống rỗng, nói một cách khác, động phủ trên Thánh Nữ phong ngay ở bên trong.

Không phải là hắn có thể khám phá ra trận pháp cực kỳ tuyệt diệu trên vách đá này, mà là bởi vì thanh đằng tồn tại.

Thanh đằng này cũng là một đạo trận pháp, không cường đại bằng trận pháp trên vách đá dựng đứng kia, nhưng giống như trước có thể ngăn cản ánh mắt của cường giả thần thánh lĩnh vực.

Trần Trường Sinh có thể khám phá những thứ này Thanh Đằng, là bởi vì hắn gặp qua những thứ này Thanh Đằng.

Thanh đằng này chính là Đồng cung.

Đồng cung là một tòa trận pháp, hắn ở trong hoàng cung đã từng gặp phải.

Thanh đằng biến thành Đồng cung, hắn lại từng gặp ở Chu viên.

Ban đầu ở Chu lăng, Từ Hữu Dung đem Đồng cung trong tay nàng biến thành Đồng cung, lá xanh rêu rao trong cuồng phong bạo vũ, chỉ sợ khi đó nàng trọng thương sắp chết, vẫn rất chắc chắn.

Nếu thanh đằng này là Đồng cung, là Đồng cung, là cung của nàng, như vậy lúc này nàng hẳn là đang trong vách đá.

Rất rõ ràng, thanh đằng do Đồng cung hóa thành biết Trần Trường Sinh là ai, không phát động công kích với hắn, cũng không phát ra cảnh cáo, chỉ phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, rất xinh đẹp.

Trần Trường Sinh nhìn thanh đằng trong tay, nghĩ tới lụa trắng rơi xuống trên Nại Hà kiều năm ấy, sau đó nhìn thấy một gương mặt.

Ở trong gió tuyết đầy trời, mặt mày của nàng như vẽ, phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, xinh đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.

Hắn nhìn thạch bích lạnh như băng trước mắt.

Nàng đang ở phía bên kia thạch bích.

Hắn đang ở phía bên này thạch bích.

Nếu như ánh mắt có nhiệt độ chân thật, thạch bích lạnh như băng lúc này có thể sẽ bắt đầu bốc cháy.

Nếu như đây là một cánh cửa đá thì thật tốt, hắn có thể khẽ đẩy, hoặc nhẹ gõ, hỏi một tiếng có người ở bên đó không?

Không, cho dù đây là một cánh cửa đá, hắn vẫn không thể khẽ đẩy, cũng không có thể nhẹ gõ.

Hắn chỉ có thể giống như hiện tại, lẳng lặng mà nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play