Lão cung phụng mặt không chút thay đổi hướng về phía ngoài từ đường gật đầu.
Ván bài trong từ đường tiếp tục diễn ra, Đường Tam Thập Lục một mặt bốc bài đánh bài ăn bài đụng bài, một mặt không ngừng nói chuyện.
Đại khái ba câu chuyện phiếm sẽ có một câu là chỉ lệnh, chỉ lệnh đối với cả Đường gia
Hắn chỉ lệnh vô cùng rõ ràng, vô cùng tinh chuẩn, rõ ràng đến mức thuộc hạ ngu dốt nhất cũng biết nhiệm vụ của mình là gì, tinh chuẩn đến mức mục tiêu là gian phòng nào cái bàn nào cùng với cái ngăn kéo nào.
Theo thanh âm của hắn ở trong từ đường quanh quẩn, vẻ mặt ba người còn lại trên bàn trở nên càng ngày càng ngưng trọng, mắt lão cung phụng cũng híp lại. Vô luận lão cung phụng hay là ba người còn lại trên bàn bài hoặc là quản sự ở ngoài từ đường đợi lệnh, cũng không nghĩ tới Đường Tam Thập Lục bị giam ở từ đường nửa năm, cũng đã bị lão thái gia ngăn cách cùng gia tộc sinh ý ba năm, đối với tình huống nội bộ ở Đường gia vẫn rõ ràng như thế
Mà để lão cung phụng cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, Đường Tam Thập Lục đối với thủ đoạn quản lý Đường gia của Đường lão thái gia vô cùng hiểu rõ, cho dù là những thủ đoạn bí ẩn nhất.
—— Vân tổ, Xuyên đường, Phong đường những tổ chấp sự này của Đường gia cũng thôi đinh, hắn làm sao sẽ biết Tùng Thập Tam dược hành là một trong các công đường của nhà cũ?
Lão cung phụng nhìn ba người trên bàn một cái, đột nhiên cảm giác được chuyện hôm nay có chút phiền phức.
Thoạt nhìn Đường Tam Thập Lục tùy tiện chọn lấy ba trưởng bối của các phòng, nhưng lão cung phụng dĩ nhiên biết được thâm ý ẩn bên trong.
Ba người này không phải là nhân thủ Đường gia Nhị gia dùng để quản lý sự vụ của Đường gia, nhưng ở trong đáy lòng đóng vai trò quan trọng hơn, bởi vì ba người bọn họ là thủ đoạn dùng để chế ước những người quản lý.
Đường lão thái gia để cho lão cung phụng tới từ đường, là muốn bảo đảm trong vòng một canh giờ ở nơi này, nếu như chi thứ hai không chịu nổi áp lực bắt đầu phản kích, cũng chỉ có thể sử dụng các loại thủ đoạn khác, mà không thể dùng thủ đoạn cường lực để đối phó với Đường Tam Thập Lục.
Như vậy Đường Tam Thập Lục mới có thể buông tay làm việc.
Lão cung phụng chợt phát hiện, Đường lão thái gia cùng mình tựa như đều đã đánh giá thấp Đường Tam Thập Lục.
Nếu quả thật để cho Đường Tam Thập Lục xuất thủ không hạn chế, lấy sự hiểu rõ của hắn hiện tại đối với Đường gia, hoặc là có thể không cần đến một canh giờ, hắn có thể đem lực lượng của chi thứ hai đảo qua quét sạch.
Đến lúc đó cho dù không cách nào tìm được căn cứ chính xác Đường gia Nhị gia hạ độc cùng với cùng Ma tộc cấu kết, lại có thể thế nào?
"Không thể giết người." Lão cung phụng nhắc nhở Đường Tam Thập Lục: "Đây là lão thái gia dặn dò."
Đường Tam Thập Lục đang cầm một quan bài trong tay chuẩn bị ném xuống, không nhịn được lắc đầu, nói: "Thật là điềm xấu, quan tài."
Lạch cạch một tiếng, quân bài mạt chược rơi vào trên bàn đen nhánh rực rỡ, thì ra là quân bát đồng.
Thất thúc cố nặn ra vẻ nụ cười, nói: "Hồ."
Đường Tam Thập Lục không có bất kỳ cảm xúc buồn bã nào, nhìn lão cung phụng nói: "Không thể giết, cũng có thể dụng hình chứ?"
Nghe được chữ hình, sắc mặt mọi người bên cạnh bàn cũng trở nên tái nhợt.
Thất thúc đưa tay chuẩn bị đem quân bát đồng nhặt tới trước mặt, nghe vậy cứng lại tại giữa không trung, nhìn rất lúng túng.
...
...
Vấn Thủy thành trong gió tuyết vẫn rất thanh tĩnh, toàn bộ thương gia cùng với dân thường, cũng dựa theo trong tộc phân phó trốn trong nhà.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, có rất nhiều nam tử mặc y phục chấp sự của Đường gia, từ nhà cũ từ dược hành từ rất nhiều địa phương rời đi, xuyên qua gió tuyết đi đến các nơi.
Trúc Viên, Tĩnh Ngụ, Hợp Tứ thậm chí trang viên chi thứ hai bên bờ Vấn Thủy, cũng bị vây chặt, vô số quyển sách bị lấy ra khỏi hòm, mười mấy tên quản sự cùng chưởng quỹ bị đuổi tới trong gió tuyết ngoài cửa, hai tay bị một sợi dây thừng rất nhỏ buộc chặt, chờ sau đó bị thẩm vấn hoặc là thả ra.
Bị kiểm kê sao chép những chỗ này đều là sản nghiệp trọng yếu của Đường gia, mấy năm này trên căn bản đều là do Đường gia Nhị gia tự mình xử lý, cũng sớm đã đổi thành quản sự chưởng quỹ trung thành cảnh cảnh đối với hắn, những người này có địa vị rất cao ở Vấn Thủy thành, đâu chịu nổi loại đãi ngộ này, rất tự nhiên náo loạn lên.
Một lần xung đột kịch liệt nhất phát sinh ở trong trang viên chi thứ hai ở bờ Vấn Thủy.
Chỉ sợ cách gió tuyết rất mạnh liệt, quản sự chưởng quỹ cũng có thể thấy bóng người dáo dác bên kia bờ sông.
Hẳn là người của đích tôn.
Nghĩ tới hôm nay bị đối phương đứng xem náo nhiệt, quản sự chưởng quỹ lại càng cảm thấy rất xấu hổ, hướng về phía những người tới để kiểm kê sao chép thống mạ không ngừng.
Nếu như đổi lại bình thời, vô luận là người của Phong tổ, hay hoặc giả là những quản sự Tùng Thập Tam dược hành mà bọn họ hôm nay trời biết là thuộc về nhà cũ, nào dám vô lễ đối với bọn họ như thế, ít nhất cũng sẽ đưa ra chút ít giải thích, song hôm nay những người này phảng phất thay đổi gương mặt, tựa như không nhận ra bọn họ.
Cùng các thư phòng bị kiểm kê sao chép cự ly thẳng tắp không tới hai dặm nơi nào đó trong trang viên, có gian thư phòng thanh u hơn.
Thư phòng cửa sổ dùng ngọc lưu ly trong suốt nhất, cho dù mặt trời ngày đông bị che ở sau mây, trong nhà vẫn ánh sáng đầy đủ, không có bất kỳ cảm giác u ám nào.
Đường gia Nhị gia đứng phía trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bay múa, chậm rãi hé miệng, không tiếng động nở nụ cười.
Trong khoảng thời gian gần nhất hỗn loạn làm cho cả Vấn Thủy thành cảm nhận được khẩn trương cùng bất an, chớ đừng nói chi là mọi người ở chi thứ hai, nhưng hắn rất bình tĩnh. Bởi vì hắn quản lý Đường gia đã ba năm, hắn biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả nhà cũ hai trường nói chuyện, cùng với nội dung cụ thể trong hiệp nghị của phụ thân cùng Trần Trường Sinh.
Hạ độc? Chỉ cần không bắt được Trừ Tô, sẽ không có bất kỳ chứng cớ nào cả, mà Trường Sinh tông vạn năm nội tình cho tới hôm nay chỉ còn lại một cái quái vật Hoàng Tuyền lưu như vậy, nơi nào dễ dàng bị bắt như thế, hắn biết phụ thân chẳng qua là bị Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo ép, không thể không biểu lộ chút ít tư thái ra ngoài mà hôi.
Chân chính phiền toái ngược lại là tiếng hô xuyên thấu gió tuyết kia.
Ta cấu kết với Ma tộc? Đường gia Nhị gia không tiếng động nụ cười dần dần trở nên hàn lãnh, nghĩ thầm đây thật là nhục nhã lớn lao, nhưng cũng là nước bẩn khó có thể rửa sạch, Ly Sơn kiếm tông lại cũng nhúng tay vào chuyện này, tiếng hô này của Thu Sơn Quân thật đúng là tàn nhẫn tới cực điểm.
"Ngươi đúng là nuôi dạy một đứa con thật tốt." Hắn nhìn gió tuyết ngoài cửa sổ nói.
Thì ra trong thư phòng còn có người khác.
Thu Sơn gia chủ vài ngày trước đã lặng lẽ tới Vấn Thủy thành, vẫn ở trong trang viên chi thứ hai của Đường gia.
"Có thể đem Nhị gia ngươi bức đến trình độ này, đứa con trai kia của ta quả thật không tồi."
Hắn nhìn bóng lưng Đường gia Nhị gia nói, mang theo nụ cười không che giấu vui mừng chút nào, hoàn toàn không có bất kỳ xấu hổ hoặc là xin lỗi.
Đường gia Nhị gia không xoay người, nhưng thanh âm trở nên hàn lãnh: "Chuyện nhà của bản thân ngươi, chính mình xử lý tốt."
Thu Sơn gia chủ đứng dậy, mỉm cười nói: "Thu Sơn gia ta không giống Đường gia ngươi, mặc dù ta là gia chủ, nhưng con trai của ta nói còn có uy lực hơn cả ta, ai, ta vốn là muốn giúp hắn một chút, xem ra ngược lại lại thành thêm phiền toái cho hắn, ta đúng là nên đi nhanh thôi."
Nói xong câu đó, hắn dĩ nhiên cũng đi thật.
Nhìn dấu chân rõ ràng trên mặt tuyết ngoài cửa sổ, Đường gia Nhị gia dần dần nheo mắt.
Hắn biết rõ, theo Thu Sơn gia chủ rời đi, chuyện tứ đại thế gia liên minh, cũng theo đó mà dừng lại.
Thật là một con cáo già.
Hắn cũng không sợ cáo già, hắn từ nhỏ đã bắt đầu cùng đủ loại cáo già giao thiệp.
Vấn đề là cáo già không biết xấu hổ như Thu Sơn gia chủ như vậy, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Quản sự vội vã tiến vào thư phòng, đem tình huống trang viên hồi báo một phen, sau đó do dự hỏi: "Có phải muốn đem những thứ quan trọng kia đi giấu hay không?"
Đường gia Nhị gia nói: "Xem ra đứa cháu lớn của ta, ba năm qua cũng không có sống uổng, đã nắm giữ rất nhiều thứ, đã như vậy còn có thể giấu làm sao, cứ để cho bọn họ náo đi, cuối cùng bất quá là trò khôi hài mà thôi."
Quản sự nghe vậy hơi kinh hãi, sau đó sinh ra khó hiểu.
Trong suy nghĩ của hắn cùng rất nhiều người của Đường gia, cho dù Đường Tam Thập Lục chịu trách nhiệm lần sao chép kiểm kê này cuối cùng cũng không có biện pháp đạt được bất cứ chứng cớ gì, nhưng bản thân sao chép kiểm kê lần này đã nói rõ chút ít vấn đề rất trọng yếu.
Tín nhiệm của Đường lão thái gia đối với Nhị gia, đã bị dao động. Hơn nữa rất rõ ràng, cho dù Nhị gia đã xử lý sự vụ Đường gia ba năm, cho thấy thoạt nhìn đã trở thành chủ nhân Đường gia, nhưng trên thực tế chỉ cần lão thái gia nói, nhà cũ đi ra những người này, tòa Vấn Thủy thành này cùng với cả Đường gia vẫn là của lão thái gia.
Đường gia Nhị gia biết quản sự đang suy nghĩ gì, biết tất cả mọi người đang suy nghĩ gì.
Nhưng hắn không giải thích, cũng lười giải thích.
Hắn chẳng qua lẳng lặng nhìn gió tuyết ngoài cửa sổ, không tiếng động mỉm cười.
Nụ cười kia ẩn chứa giễu cợt không nói thành lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT