Chiếc bồ đoàn này không mới cũng không cũ, không dầy cũng không mỏng, chính là hình thức thường gặp trong đạo điện hoặc là từ đường.
Đường gia Nhị gia nhìn bồ đoàn, không nói gì.
Thời điểm quỳ xuống, có bồ đoàn ngăn giữa đầu gối và mặt đất cứng rắn, có cảm giác sẽ thoải mái hơn.
Vấn đề là hắn phải quỳ lạy ai?
Đương nhiên là Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Vô số ngọn đèn như tinh thần lơ lửng trong bầu trời đêm, một người trẻ tuổi đứng ở trong đó.
Đường gia Nhị gia không nói gì, cũng không nghe thấy ai nói chuyện.
Trong điện an tĩnh kéo dài .
Đường gia Nhị gia đôi mắt dần dần híp lại.
Hắn cuối cùng đã động, đi tới trước bồ đoàn, hai tay nhấc lên vạt áo trước, chậm rãi quỳ xuống.
Động tác của hắn rất chậm, cực kỳ cẩn thận, từ nhấc lên vạt áo trước, đến đầu gối hơi cong, đến thân thể nghiêng về phía trước, dùng thời gian rất lâu.
Khoảng thời gian này đủ để hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghe nói rất nhiều năm trước, Giáo Hoàng Bệ Hạ tiền nhiệm cũng đã tới Vấn Thủy, phụ thân có khi nào phải dùng đại lễ như thế không?
Ngươi cùng Đường Đường tương giao ngang hàng, vậy ta chính là trưởng bối, làm sao ngươi dám nhận lễ của ta?
Cho dù ngươi không gọi ta một tiếng Nhị thúc, ít nhất cũng có thể nói một tiếng miễn lễ.
Trong khoảng thời gian thật sự rất dài này, đối với Đường gia Nhị gia mà nói, càng có thể được cho là quá dài.
Đủ để hắn nghĩ nhiều chuyện như vậy, tự nhiên cũng đủ cho người trẻ tuổi kia nói chuyện.
Nhưng vì sao đến bây giờ vẫn không nghe được thanh âm của ngươi?
Hắn thậm chí đang suy nghĩ có phải mình nghe sót hay không?
Hay là thanh âm của đối phương quá nhẹ, hoặc là quá mức mơ hồ?
Không, đạo điện an tĩnh như thế, thanh âm dù nhỏ đến cỡ nào, cũng có thể nghe rất rõ ràng.
Tỷ như giờ khắc này, đầu gối của hắn rốt cục gặp gỡ bồ đoàn, bồ đoàn mềm mại phát ra một tiếng vang nhỏ.
Nhưng ở trong tai của hắn giống như là sấm sét, kinh tâm động phách.
...
...
Đường gia Nhị gia cứ như vậy quỳ gối trước người Trần Trường Sinh.
Cho đến khi chuyện này thực sự xảy ra, bản thân hắn vẫn còn cảm thấy khó tin.
Hắn không thể tin được Trần Trường Sinh lại thật sự không lên tiếng để cho hắn miễn lễ.
Hắn không thể tin được Trần Trường Sinh cứ như vậy bình tĩnh nhận đại lễ của mình.
Thanh âm đầu gối cùng bồ đoàn gặp nhau biến mất, toàn bộ thanh âm trong điện cũng biến mất, vô cùng an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng ngọn đèn dầu bị gió nhẹ phất động.
Đường gia Nhị gia quỳ gối trên bồ đoàn, tâm tình càng ngày càng hàn lãnh, nhưng vẻ mặt càng ngày càng lạnh nhạt.
Sau đó, hắn đứng lên.
Lúc quỳ như ngọc sơn đổ xuống, lúc lên như ánh sáng mặt trời nhô lên trên mặt nước, gọn gàng, không chút do dự.
Chính hắn đứng lên.
Rất rõ ràng, đây là thất lễ, nhưng lúc này hắn rất tức giận, cho nên quyết định không thèm để ý đến.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt hờ hững nói: "Gặp qua Giáo Hoàng Bệ Hạ."
Không phải là bái kiến, chỉ là gặp qua.
Đạo điện vẫn an tĩnh, vô số ngọn lửa bị gió nhẹ phất động, phát ra thanh âm ào ào, cực kỳ giống rừng tùng trong núi.
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn Đường gia Nhị gia, nhìn thời gian rất lâu.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp đối phương.
Vô luận là Thiên Thư lăng chi biến, hay trên đường tuyết giết Chu Thông, hắn cùng với vị Đường gia Nhị gia trong truyền thuyết này, cũng chưa từng gặp gỡ.
Đường gia Nhị gia rất giống Đường Tam Thập Lục, dung nhan anh tuấn, khí chất hờ hững, tự có quý khí, chẳng qua là thần sắc có thêm một vệt âm trầm.
"Gặp lại ngươi, rất tự nhiên sẽ nghĩ đến hắn." Trần Trường Sinh nói: "Ta cùng hắn đã rất lâu chưa gặp mặt, càng là như thế, càng nhớ thời điểm hắn còn bên cạnh ta, khi đó hắn giúp ta làm rất nhiều chuyện."
Đường gia Nhị gia hỏi: "Tỷ như?"
Trần Trường Sinh đi về phía trước một bước, liền từ quang ảnh biến ảo đi tới trước người Đường gia Nhị gia.
"Tỷ như... Hiện tại hắn sẽ nói với ngươi, ta đã cho ngươi dậy rồi sao? Ngươi lại dám tự đứng dậy như vậy?"
...
...
Là Giáo Hoàng vô cùng hiếm thấy còn chưa bước vào thần thánh lĩnh vực từ trước tới nay, Trần Trường Sinh thiên phú cao tới đâu, cảnh giới thực lực đúng là vẫn còn có hạn.
Đường gia Nhị gia rất rõ điểm này, nhưng mà nhìn người trẻ tuổi từ quang ảnh Tinh hải đi ra ngoài, nhìn ánh mắt yên tĩnh trên mặt hắn, nghe những lời này của hắn, lại cảm thấy có một đạo áp lực khó có thể hình dung đập vào mặt, phảng phất vô số dãy núi, tựa như Tinh hải mênh mông, rơi vào Vấn Thủy, ở trong ý thức của hắn kích khởi vô số gợn sóng!
Cho đến lúc này, hắn mới ý thức được, vô luận cảnh giới thực lực như thế nào, Trần Trường Sinh bây giờ là Giáo Hoàng, như vậy, hắn đang phải đối mặt với một vị Giáo Hoàng.
Loại ý thức này làm cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, tựa như những lời mà Trần Trường Sinh dùng giọng nói của Đường Tam Thập Lục để nói ra.
Ta để cho ngươi đứng dậy rồi sao?
Nếu như hôm nay Đường Tam Thập Lục có mặt ở nơi này, hắn thật có thể nói như vậy, tuyệt sẽ không cho bất kỳ thể diện, thậm chí có thể càng thêm khắc bạc.
Đường gia Nhị gia lần nữa nheo mắt lại.
Hắn tự nhiên sẽ không quỳ nữa, châm chọc cười một tiếng, không nói gì.
Không có nếu như, Đường Tam Thập Lục bị giam trong từ đường, hắn không thể nào xuất hiện ở bên cạnh ngươi được nữa.
"Bồ đoàn là ta để cho người ta chuẩn bị."
Trần Trường Sinh liếc nhìn bồ đoàn trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn về Đường gia Nhị gia tiếp tục nói: "Bởi vì ta hi vọng các ngươi cũng chuẩn bị bồ đoàn mềm mại cho hắn, bị giam hai năm rưỡi ở nhà cũ, lại bị nhốt vào từ đường nửa năm, lấy tính tình của hắn khẳng định bị phạt quỳ thời gian rất lâu, không có bồ đoàn dường như sẽ khó chịu đựng."
Đường gia Nhị gia mặt không chút thay đổi nói: "Hắn là con cháu Đường gia ta, tự nhiên có trưởng bối trong nhà chiếu cố, không nhọc Giáo Hoàng đại nhân quan tâm."
Trần Trường Sinh nói: "Hắn là bằng hữu của ta, không có cách nào không quan tâm được."
Nghe những lời này, Đường gia Nhị gia nhướng lông mày, nói: "Giáo Hoàng đại nhân cũng chỉ quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này ư?"
Trần Trường Sinh nói: "Đối với ta mà nói, chuyện này rất lớn."
Đường gia Nhị gia trầm giọng nói: "Chẳng lẽ có thể lớn hơn so với tương lai của Ly cung sao?"
Trần Trường Sinh nói: "Ta nghĩ, có thể đây là hiểu lầm của ngươi cùng Đường lão thái gia, ta tới Vấn Thủy thành không liên quan đến Ly cung, chẳng qua tự mình đến mà thôi."
Đường gia Nhị gia châm chọc nói: "Phải không? Chẳng lẽ Giáo Hoàng đại nhân ngài chỉ muốn mang hắn đi, còn đối với Đường gia ta không có bất kỳ yêu cầu nào khác?"
Trần Trường Sinh nói: "Đúng là như thế."
"Giáo Hoàng đại nhân cảm thấy chuyện này chưa đủ buồn cười ư? Nếu không làm sao lại nói những lời đáng cười như thế?"
Đường gia Nhị gia cảm thấy rất hoang đường, nghĩ thầm chẳng lẽ ngươi cho rằng nói lời như vậy, có thể thuyết phục toàn bộ thế giới tin tưởng Quốc Giáo không có bất kỳ ý nghĩ gì đối với Đường gia ư?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của Trần Trường Sinh đáng cười, cho nên phá lên cười.
Bình thường dùng để hình dung cười to thường thêm mấy chữ ha ha hoặc là cười thành tiếng để diễn tả, bởi vì cười to dĩ nhiên phải có thanh âm.
Nhưng ai cũng biết, Đường gia Nhị gia cười không có thanh âm, vô luận mỉm cười hay là cười to.
Hắn chỉ mở rộng miệng, nhìn qua tựa như diễn viên kịch câm ở Tuyết Lão thành, diễn vở kịch nội dung hoang đường, không tiếng động tận tình đùa cợt người khác cùng với thế giới này.
Đây là Trần Trường Sinh lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười không tiếng động trong truyền thuyết của Đường gia Nhị gia.
Hắn không cảm thấy tức cười, cũng không cảm giác đáng sợ, chẳng qua là cảm thấy rất khó coi, hơn nữa rất thống khổ, tựa như một con ngỗng mập chờ được cho ăn, cổ lại bị xích sắt thắt chặt lại không thể nuốt được thứ gì.
"Ta càng thêm tưởng niệm vị bằng hữu kia của ta rồi, nếu như lúc này hắn ở nơi đây, có thể sẽ nói... Ngươi câm sao? Nếu không làm sao lại cười khổ cực như vậy đâu?"
Lúc nói những lời này, Trần Trường Sinh không có bất kỳ ý vị giễu cợt, mà là mang theo tưởng niệm nhàn nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT