Viên thạch châu này nhìn rất bình thường, tiểu ấn này cũng không có bất kỳ đặc dị.
Chỉ có người phi phàm trong thần thánh lĩnh vực, mới có thể cảm giác rõ ràng bên trong ẩn chứa năng lượng cuồng bạo đủ để ném đi thiên địa.
Từ rất nhiều năm trước lẻn vào Chu viên, tiểu ấn vẫn luôn ở bên hông Ma Quân, đối với chuyện này hắn vô cùng có kinh nghiệm. Cho nên hắn có thể kết luận Chu viên hôm nay rơi vào trong tay Trần Trường Sinh, chẳng qua là tạm thời không hiểu được, lấy cảnh giới của Trần Trường Sinh làm sao có thể đủ dùng viên thạch châu này.
Phải biết rằng, mặc dù cảnh giới cao diệu như hắn, cũng muốn cẩn thận ứng phó, Trần Trường Sinh làm sao làm được?
Lại có ba viên thạch châu từ trong bóng đêm bay tới.
Thế giới trên mặt Ma Quân bỗng nhiên nổi lên một cuộc gió tuyết, lộ ra vẻ vô cùng xơ xác tiêu điều.
Thần niệm hơi đổi, vị trí của tiểu ấn trong bầu trời đêm tạo thành một chút biến hóa vô cùng vi diệu, gió nhẹ vội vã sinh ra.
Ma Quân phát ra khí tức thâm trầm như bóng đêm, tùy theo trở nên dị thường quang minh chánh đại, tựa như thần thánh.
Vị trí tiểu ấn cùng với hắn khí tức biến hóa, rơi vào trên người bốn viên thạch châu, đây là tiếp xúc, giống như trước cũng là hỏi thăm, là trao đổi.
Ba viên thạch châu cuồng bạo khí tức, cũng dần dần an bình xuống.
Thạch châu cùng tiểu ấn lơ lửng ở trong bầu trời đêm, phản xạ tinh quang, khẽ tỏa sáng, nhìn qua giống như tinh thần chân chính.
Vị trí giữa bọn họ tương đối tĩnh, phảng phất vĩnh hằng bất biến, giống như là một màn tinh đồ.
Như vậy cũng có thể được? Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh tâm thần rung động, cảm thấy gió đêm ùa tới trở nên càng thêm rét lạnh, thậm chí có chút thấu xương.
"Năm đó ta ở Thiên Thư lăng xem tinh đồ mà ngộ định tinh diệu nghệ, không nghĩ tới, cách hơn ngàn năm sau, mới có cơ hội lần đầu tiên dùng đến."
Nhớ tới chuyện cũ này, ngay cả Ma Quân cũng sinh lòng cảm khái, nhìn trong bầu trời đêm thạch châu cùng tiểu ấn, phảng phất thấy được tương lai.
Trần Trường Sinh lấy được thiên thư bia ở Chu viên, không nghi ngờ chính là thủ đoạn mạnh nhất, cũng là thủ đoạn cuối cùng, hiện tại đã bị phá rồi. Sau đó, hắn sẽ uống cạn chân huyết của Trần Trường Sinh, lần nữa nhận được thêm thiên thư bia, tin tưởng thương thế triền miên cùng hắn ngàn năm sẽ tan biến , cảnh giới thậm chí có thể đột phá cao hơn.
Sau đó hắn sẽ trở lại Tuyết Lão thành, đem toàn bộ phản đồ giết chết, đem nghịch tử đánh xuống vực sâu, trở về vương vị, suất lĩnh đại quân một đường hướng nam, từ Thiên Lương mà tới kinh đô, phá Ly sơn tới Nam Hải, nhất thống đại lục, tái tạo vô số thuyền lớn vượt qua Đông Hải mà đi tới Đại Tây Châu, trở thành đứng đầu thế giới!
Cuối cùng... hắn sẽ suất lĩnh tam tộc liên quân viễn chinh, lấy xu thế hạo hạo đãng đãng, quét ngang cả tòa Thánh Quang đại lục, hoàn thành sự nghiệp to lớn trước nay chưa từng có!
Vô số hình ảnh, xẹt qua trước mắt Ma Quân, hắn khí phách tiệm sinh, khóe môi khẽ nhếch, khoái ý chí cực.
Hắn vung tay áo hướng bóng đêm đối diện, dễ dàng đánh rơi mấy chục thanh kiếm cuối cùng.
Giờ khắc này, hắn cho rằng mình sắp sửa nhìn thấy kết cục tốt đẹp nhất, nhưng không ngờ tới, lại thấy một đôi mắt.
Đó là ánh mắt của Trần Trường Sinh, sáng ngời mà bình tĩnh, thật tình mà chuyên chú, không hề có bất kỳ tuyệt vọng, ngay cả cảm xúc thất bại cũng không có.
Trần Trường Sinh không đứng nguyên chỗ chờ đợi kết cục thất bại, bắt đầu từ xuất giây phút xuất kiếm, hắn cũng đã rời khỏi mặt đất lướt về phía Ma Quân.
Sau ba ngàn thanh kiếm xuyên qua thiên địa là thiên thư bia, sau thiên thư bia là bản thân của hắn, trong tay của hắn không có kiếm, nhưng cầm một phong thơ.
Phong thư này đã xé một đầu.
Nhìn lá thư này, con ngươi Ma Quân hơi co lại, sinh ra cảnh giác mãnh liệt.
Tối nay thực lực của hắn không còn ở toàn thịnh thời kỳ, cũng không phải là không thể chiến thắng, nhưng hắn vẫn cường đại, nhất là cảnh giới cùng ý thức, thủy chung ở chỗ cao nhất trên thế giới này.
Nhân vật có thể làm cho hắn bản năng cảm thấy cảnh giác, bất quá chỉ có mấy vị.
Đại Tây Châu có một vị.
Bạch Đế thành có hai vị.
Kinh đô hiện tại chỉ còn lại một vị.
Phong thư này đến từ nơi nào? Là thủ đoạn của vị nào?
...
...
Lá thư nổi danh nhất trong lịch sử trên phiến đại lục này, là vô số năm trước, thư từ giữa Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư cùng Nhân tộc Giáo Hoàng. Trong thiên địa hai vị đại nhân vật trí thức cao nhất, không để ý huyết hải thâm cừu cùng địch ý giữa Nhân tộc cùng Ma tộc, ở trong thư thảo luận rất nhiều vấn đề trọng yếu, sau đó công bố cho hậu thế.
Vô luận là Tuyết Lão thành trưởng lão hội hay là hoàng thất trong kinh đô, đối với chuyện này cũng rất lo lắng, cũng muốn phản đối, nhưng không người nào dám biểu hiện ra, bởi vì địa vị của bọn họ quá cao. Lúc ấy không có Đại Chu vương triều, Đạo môn vẫn là Quốc Giáo, Giáo Hoàng có uy vọng cùng quyền thế cực cao, Thông Cổ Tư lại là sư phụ của mấy đời Ma Quân lại càng không cần phải nói.
Sau đó đại khái chính là hai mươi năm trước sau Quốc Giáo học viện huyết án, bài hịch hỏi tội Thiên Hải truyền lưu rất rộng trên thế gian này.
Tuy là hịch văn, cũng có thể coi là một phong thơ Trần thị hoàng tộc cùng với Quốc Giáo cựu phái thế lực, viết cho người trong thiên hạ.
Gần nhất mấy năm, nổi danh nhất đương nhiên là mấy phong thơ trước khi Tô Ly mang theo Thánh Nữ đi dị đại lục lưu lại. Một phong thơ ở Trường Sinh tông chém giết cùng với làm mấy gã trưởng lão trọng thương, phá sơn môn đại trận, chặt đứt bí ẩn đường lui. Một phong thơ ở Vạn Liễu viên ngoài Hán Thu thành, chặt đứt một cánh tay của Chu Lạc. Một phong thơ ở Quốc Giáo học viện truyền cho Trần Trường Sinh kiếm ý, chém lui một vị Bát Phương Phong Vũ là Vô Cùng Bích, cuối cùng còn trong bầu trời đêm ở kinh đô cùng Thiên Hải Thánh Hậu mộc kiếm Tiểu Phượng chiến một cuộc.
Trừ Tô Ly viết thơ, Từ Hữu Dung đưa thư cùng với Quốc Giáo học viện mấy người, không ai biết Tô Ly để lại cho thế giới này bốn phong thư.
Có ba phong thư đã xé ra dùng, còn có một phong thư thủy chung giấu trong ngực Trần Trường Sinh.
Thời điểm ở Thiên Thư lăng hắn không dùng, bởi vì ở giữa Thánh Hậu cùng Giáo Hoàng, hắn không biết nên lựa chọn ra sao, hơn nữa cho dù dùng cũng không có cách nào thay đổi thế cục lúc đó, thời điểm giết Chu Thông không dùng, bởi vì hắn có lòng tin, hơn nữa phong thư này quá mức trọng yếu hơn nữa chỉ có duy nhất, dùng ở trên người Chu Thông quá mức lãng phí. Mà một lần duy nhất hắn thiếu chút nữa vận dụng phong thư này, là thời điểm Lâm lão công công vào Quốc Giáo học viện quyết ý giết người, cùng với đêm đó... lão sư của hắn Thương Hành Chu thừa dịp gió tuyết mà tới.
Tối nay, đối thủ của hắn không phải người bình thường, là Ma Quân.
Hướng về phía vị truyền kỳ, thậm chí truyền thuyết này, Trần Trường Sinh không có bất kỳ ý nghĩ may mắn nào, không chút do dự thi triển toàn bộ thủ đoạn.
Chu viên kiếm, Thiên Thư lăng bia, còn có phong thư đến từ Ly sơn.
Giấy viết thư đột nhiên vỡ vụn, một đạo kiếm ý vô hình theo gió lốc mà lên, xâm lăng tinh thần.