Nếu như đến lúc này, Thiên Hải Triêm Y còn không đoán được thân phận của người này, vậy hắn còn tư cách gì tranh giành vị trí gia chủ với Thiên Hải Thắng Tuyết?
Ban đầu ở trong Vạn Liễu viên, hắn thậm chí cũng đã đề cập tới khả năng này, còn từng nói, nếu quả thật là vị kia, chính mình cũng rất muốn gặp gỡ một lần.
Ai có thể ngờ được, tối nay hắn thật sự gặp được vị kia, như vậy kế tiếp hắn sẽ làm như thế nào?
Cho đến lúc này, hắn mới biết được bất kỳ hình ảnh tưởng tượng trước đó đều không có ý nghĩa, bởi vì trước lúc tình huống thật sự xuất hiện, mọi người thường thường không có dũng khí bằng trước đó —— hắn hiện tại không thể làm gì, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào đối phương cũng không có.
Hiện tại có rất ít người đem vị kia ra so sánh với các cường giả cùng lứa tuổi, không phải bởi vì cảnh giới thực lực của vị kia đã siêu việt hơn xa bạn cùng lứa tuổi, mà là bởi vì vị kia đã sớm vượt qua phạm trù thiên tài trẻ tuổi, hắn đã không còn là người trong phàm tục, mà là Thánh Nhân thực sự.
Nhìn thân ảnh trên cây cầu gãy, Thiên Hải Triêm Y thân thể cứng ngắc, rất hi vọng chính mình tối nay chưa từng xuất hiện.
Chu Dạ còn đang không ngừng ho khan.
Chu gia gia chủ bị thương tựa như còn nặng hơn phỏng đoán của mọi người, ho vô cùng thống khổ, cúi đầu, khom người, căn bản không thể thẳng người, phảng phất phổi cũng sắp nát rồi. Sau đó hắn có chút khó nhọc giơ tay phải lên vẫy vẫy, Tuyệt Thế tông cao thủ hiểu ý, tiến lên đỡ hắn, cứ như vậy lui vào trong bóng đêm.
Thấy rõ dung nhan người trên cầu, sắc mặt Ninh Thập Vệ trở nên rất khó coi, lúc này nhìn Chu Dạ rút đi, sắc mặt của hắn càng trở nên âm trầm vô cùng.
Bởi vì hắn đã hiểu .
Chu Dạ một mực thống khổ ho khan, chính là vì không muốn ngẩng đầu lên. Hắn chỉ cần không ngẩng đầu, sẽ không thấy vị kia ở trên cầu, hoặc là nói, sẽ không để cho vị kia trên cầu thấy hắn. Như thế, hắn là có thể làm bộ lúc trước không thấy gì cả, hiện tại cũng không thấy gì cả, không nhận ra thân phận của đối phương.
Ninh Thập Vệ phản ứng không nhanh như Chu Dạ, không có cách nào làm bộ, vậy hắn nên làm cái gì đây?
Lúc này Thiên Hải Triêm Y cũng đã tỉnh hồn, nhìn Chu Dạ đám người lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng lui vào trong bóng đêm, ở trong lòng oán hận mắng tiếng cáo già.
Tuyệt Thế tông cao thủ đỡ Chu Dạ rút lui, nhưng bốn phía hồ tuyết còn có rất nhiều người.
Không còn tiếng thần nỏ lên dây, tiêng đao phong ra khỏi vỏ, tiếng kim khí ma sát, tiếng hít thở túc sát nặng nề, mà hoàn toàn yên tĩnh.
Binh lính nỏ doanh cùng cao thủ Thiên Hải gia lúc này đã mơ hồ đoán được thứ gì, tâm tình khẩn trương bất an tới cực điểm.
Hô hấp cũng dường như muốn ngưng lại, vốn là mấy tức thời gian rất ngắn, ở trong cảm giác của mọi người lại trở nên rất dài.
Thân ảnh túc sát đầy người khôi giáp kia, rốt cục hướng giữa hồ bái lạy.
Nhìn hình ảnh này, tất cả mọi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nếu như hắn kiên trì không quỳ, bất kể kết cục tối nay như thế nào, mấy trăm người có mặt nơi đây còn được bao nhiêu người sống sót?
...
...
"Tùng Sơn quân phủ Ninh Thập Vệ, bái kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ."
Ninh Thập Vệ quỳ một gối bên bờ hồ đầy bùn và tuyết.
Thiên Hải Triêm Y quỳ gối ở địa phương không xa, cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trên mặt.
Thanh âm kim khí ma sát, lần nữa đánh vỡ sự im lặng của hồ tuyết, vang lên dày đặc, không phải đao kiếm ra khỏi vỏ, mà là khôi giáp biến hình.
Mấy trăm người quỳ xuống trong rừng cây trong đất tuyết, hướng về phía thân ảnh trên cầu, cùng kêu lên nói: "Bái kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ!"
Mọi người thanh âm rất chỉnh tề, có một chút run rẩy, không biết là khẩn trương hay là hưng phấn, hoặc là khiếp sợ.
Nam tử trẻ tuổi kia rõ ràng có chút không thích ứng, trầm mặc một lát sau nói: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn Bệ Hạ."
Tiếng khôi giáp ma sát lần nữa dày đặc vang lên.
Nam tử trẻ tuổi nói: "Rời đi thôi."
Vô số tầm mắt rơi vào trên người Ninh Thập Vệ cùng Thiên Hải Triêm Y.
Thiên Hải Triêm Y sắc mặt tái nhợt, gắt gao mím đôi môi thật mỏng, không nói một lời, lộ vẻ có chút âm lệ, nhưng cuối cùng có chút mùi vị của người trẻ tuổi.
Ninh Thập Vệ mặt không chút thay đổi nói: "Cẩn tuân cáo lệnh của Bệ Hạ."
Tiếng khôi giáp ma sát cùng tiếng bước chân vội vã vang lên.
Tuyết bị đạp nát, tựa như tâm cảnh của rất nhiều người lúc này.
...
...
Rời đi thôi.
Đơn giản một câu nói, tất cả mọi người đã rời đi.
Cây đuốc biến mất, tinh quang phục thịnh, bóng đêm càng dày đặc, u tĩnh không tiếng động.
Qua giây lát, hồ tuyết trở lại bộ dáng lúc trước không người nào quấy rầy, chỉ có đôi nam nữ trẻ tuổi trên cầu, còn có mọi người trong đình không thể nào rời khỏi.
Nam tử trẻ tuổi tự nhiên chính là Trần Trường Sinh đã biến mất hai năm, hắc y thiếu nữ chính là tiểu hắc long, hiện tại đã có một cái tên, tên là Chu Sa.
Hồ tuyết yên lặng không tiếng động, Trần Trường Sinh nhìn lá sen trong hồ nước, trầm mặc suy nghĩ chuyện gì đó.
Có người thông qua Chu Sa đan tìm được đầu mối tra ra tung tích của mình, chuyện này rất bình thường.
Những người đó phát hiện chủ nhân của Chu Sa đan là mình, cho nên không dám chiến mà vội vã rời đi, chuyện này cũng bình thường.
—— đại khái chỉ có người điên như Tiếu Trương mới dám trước mặt nhiều người như vậy ra tay với Giáo Hoàng đương đại.
Nhưng trước sau bình thường phát sinh chung một chỗ, lại biểu hiện sự dị thường.
Rất rõ ràng, vô luận những người trong đình hay đám người vừa rời đi kia, cũng là nhân vật bị người khác lợi dụng.
Chuyện tối nay xem ra còn chưa kết thúc.
Hồ tuyết rất an tĩnh, tựa như lúc trước chưa từng có chuyện gì, không có tảng đá từ trên rơi xuống, không có cường giả vây hồ, không có giết người trong sương mù, cũng không có hồ bị máu nhuộm đỏ còn có trận mưa tên suýt nữa xảy ra. Nhưng cầu gỗ đã gãy, hồ nước vẫn đỏ, những người đó đã từng tới đây, như vậy nơi đây không thể ở lâu.
Hắn nhìn Chu Sa một cái.
Chu Sa nhìn hắn một cái —— rốt cuộc là huyền sương cự long, cho dù chỉ liếc mắt một cái, hiệu quả cũng cùng người khác bất đồng, dùng đồng tử dựng thẳng yêu dị biểu hiện tâm tình, trông một màu trắng ởn, đem cảm xúc biểu hiện phá lệ rõ ràng —— nhưng vẫn theo ý tứ của hắn, giải trừ cấm chế ở đình tuyết.
Tướng quân mang nhóm người từ trong đình đi ra, vội vàng quỳ xuống tham bái, không dám nói gì.
An Hoa tâm thần kích động chí cực, động tác vẫn cẩn thận tỉ mỉ, lộ vẻ cực kỳ thành kính, lại nghĩ tới lúc trước chính mình vô lễ với Giáo Hoàng Bệ Hạ, không khỏi khẩn trương lên.
Về phần Dương tiên sinh đã bị chặt tay, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi chí cực, nghĩ thầm chính mình sợ rằng chết chắc.
"Mau rời khỏi nơi này, sau đó sẽ có chuyện phát sinh, đến lúc đó ta cũng không bảo vệ được các ngươi nữa."
Trần Trường Sinh không xoay người, lẳng lặng nhìn nơi nào đó trong tuyết lĩnh.
Nơi đó có vô tận bóng đêm, tựa như cũng cất giấu vô tận hung hiểm.
...
...
Ở nơi nào đó trên tuyết lĩnh, Đường Thập Thất gia cũng đang nhìn phiến bóng đêm kia.
Tên chủ giáo Anh Hoa điện trong quá khứ cùng với bọn thuộc hạ đến từ Vấn Thủy, lúc này ánh mắt nhìn hắn tràn đầy kính sợ. Lúc này mọi người tự nhiên đã biết, thì ra Đường Thập Thất gia đã sớm biết được thân phận của chủ nhân Chu Sa đan, lúc này nghĩ đến, lúc trước bị Chu Dạ, Thiên Hải Triêm Y đám người áp chế, tự nhiên là giả.
Không hổ là Đường gia chủ tử, thủ đoạn quả nhiên trầm ổn sắc bén, nếu như nói đây là mượn đao, tối nay hắn mượn không nghi ngờ chút nào chính là cây đao sắc bén nhất thế gian. Cho dù Chu Dạ đám người nhận biết thời cơ cực mau, cho dù Trần Trường Sinh hiện tại tính tình vẫn bình thản như năm đó, nhưng nếu Ly cung biết được chuyện này, Quốc Giáo làm sao có thể từ bỏ ý đồ?
Nhưng vì sao trên mặt Đường Thập Thất gia không hề có vẻ đắc ý, lại ngưng trọng như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT