Trừ Ma tộc, không có ai ăn thịt người.

—— cho dù là các nhân vật biến thái khác, cũng sẽ chỉ hành động lén lút, tuyệt đối không dám công khai như thế, càng không có vẻ mặt kiêu ngạo như thế.

Lời của hắc y thiếu nữ rất hoang đường, nghe có vẻ như đang chọc cười, theo đạo lý mà nói, cũng chỉ có thể là chọc cười, nhưng người trong đình không cười nổi. Bởi vì nơi này là thâm sơn tuyết lĩnh cách xa nhân gian, trên hồ tuyết đêm đông cực kỳ lạnh lẽo, là địa phương chuyện xưa quỷ dị dễ dàng phát sinh nhất, hơn nữa ánh mắt của nàng rất chân thành.

Không khí sợ hãi cùng bất an bao phủ tuyết đình, chiếm cứ tâm linh của mọi người. Xấu hổ có đôi khi dễ dàng làm người ta tức giận, sợ hãi giống như trước cũng vậy, bởi vì chuyện này chính là bức bách ngươi phải trực diện nhược điểm trong tâm linh của mình, vị Dương tiên sinh kia vốn định giải thích mấy câu, nói ra khỏi miệng lại trở thành khiển trách xấu hổ giận dữ.

"Chẳng lẽ ta nói không đúng ư? Những dược liệu này có thể cứu được mạng người, lại bị các ngươi dùng để thỏa mãn sự thèm khát của mình! Các ngươi ăn chính là thịt người! Uống đúng là máu người!"

"Ngươi nói dĩ nhiên không sai." Thiếu nữ áo đen gương mặt non nớt hiện lên vẻ lạnh lùng: "Bởi vì ta vốn dĩ là ăn thịt người, uống máu người ."

Tiếng nói vừa dứt, trong đình tuyết vang lên một tiếng hét bi thảm thống khổ, tay của Dương tiên sinh bị chặt đứt tới tận cổ tay!

Cùng với tiếng hét hoảng sợ vang lên, còn có chuỗi huyết châu trong suốt bắn lên bầu trời đêm, cánh tay gãy bị một đạo lực lượng vô hình khống chế, bay tới trước người của thiếu nữ áo đen.

Nàng nhìn cái tay này, khẽ nhíu mày, tạm thời vẫn không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.

Mọi người hoảng sợ nhìn hình ảnh máu tanh kinh khủng này, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng thật sự sẽ ăn cánh tay này ư?

An Hoa chú ý tới vẻ mặt thiếu nữ áo đen phá lệ nghiêm túc thật tình, thận trọng mà chuyên chú, thậm chí mang theo một loại ý vị thần thánh.

Phát hiện này làm cho nàng cảm nhận được vô cùng sợ hãi, thân thể dị thường hàn lãnh, bởi vì điều này làm cho nàng nhớ lại hôm nay trong khách sạn ở Cao Dương trấn nhìn thấy tiểu cô nương kia.

"Đừng làm bừa ." Một giọng nói từ trên bờ hồ vang lên.

Tên nam tử trẻ tuổi mới vừa rồi đột nhiên biến mất từ trên cầu đi về.

Do sự xuất hiện của người này, không khí đè nén khẩn trương hoảng sợ trong đình tuyết không khỏi trở nên buông lỏng hơn nhiều.

Không biết bởi vì giọng nói ôn hòa của hắn, hay là gương mặt cực kỳ sạch sẽ mang lại cảm giác vô hại.

Hắc y thiếu nữ nhìn hắn căm tức nói: “Ta làm bừa chỗ nào? Đây chính là thịt dê kho tàu ngươi làm cho ta, bị cái tay bẩn thỉu kia chạm vào làm sao ăn được nữa?"

Nam tử trẻ tuổi đi tới ngoài đình, nhìn nàng nói: "Chẳng lẽ vì như vậy, ngươi lại đi ăn tay của hắn ư?"

Hắc y thiếu nữ tức giận nói: "Ta không cần biết! Ta muốn ăn thịt người! Ta vốn chính là ăn thịt người , tại sao không thể ăn chứ?"

Nam tử trẻ tuổi có chút bất đắc dĩ nói: "Hai năm trước cũng đã thử rồi, ngươi không thích ăn, làm sao bây giờ còn nhớ nhung mãi không quên chứ?"

Hắc y thiếu nữ hừ một tiếng, nói: "Ta không thể ăn thịt người, vẫn còn là ta ư?"

"Ngoan, mới vừa rồi cũng đã nói, cái tay này rất bẩn, mau mau ném đi là được." Nam tử trẻ tuổi nói với nàng, trong thanh âm có chút sủng nịch, cộng thêm với bất đắc dĩ, còn có chiếu cố, trách nhiệm, nghĩa vụ, giống như trưởng bối đối với vãn bối, rất cổ quái chính là lại mang theo chút khiếp sợ.

Lần này đối thoại cũng rất cổ quái, từ bao giờ mà chuyện ăn thịt người có thể đem ra bàn luận như thế chứ?

Mọi người dĩ nhiên cảm thấy rất hoang đường, nhưng trừ Dương tiên sinh đã đau đến sắp bất tỉnh ra, tất cả mọi người đều hi vọng nam tử trẻ tuổi này có thể thuyết phục thiếu nữ áo đen.

Không một ai muốn sau này mỗi đêm mình đều hồi tưởng đến chuyện này mà sinh ra ác mộng.

Hắc y thiếu nữ rõ ràng còn chưa thỏa mãn, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời đem cánh tay vứt vào trong hồ.

Thấy hình ảnh này, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

"Ta biết các ngươi muốn cái gì, nhưng ta thật sự không có cách nào để cho các ngươi, mặt khác..."

Tầm mắt Nam tử trẻ tuổi rơi vào trên mặt An Hoa, nói: "Trong nồi thịt dê cùng trong bầu rượu quả thật có dược liệu, nhưng cũng không phải thứ mà các ngươi muốn."

An Hoa đã xác nhận hắn chính là chủ nhân của Chu Sa đan, không giải thích được vì sao nhiều người như vậy hắn chỉ nói chuyện với mình, không khỏi giật mình.

Nam tử trẻ tuổi tiếp tục nói: "Ta không phải là người xa xỉ như vậy, nếu như thịt cùng rượu có thể cứu người, dĩ nhiên không dùng để thỏa mãn thèm muốn của ta."

An Hoa càng cảm thấy không giải thích được, tất nhiên người này không phải là người bình thường, hơn nữa không có bất kỳ lý do gì phải giải thích với một giáo tập bình thường của Thanh Diệu Thập Tam ty. Mà khi nàng nhìn Dương tiên sinh đang thống khổ đau đớn, khốn hoặc lần nữa bị bi ai thay thế, nói: "Nhưng các ngươi cuối cùng vẫn là đại nhân vật không để ý tới sinh tử của người bình thường."

Nam tử trẻ tuổi nhìn vẻ mặt thật tình mà quật cường của nàng, có một chút thất thần, đại khái là đang nhớ lại một vị cô nương nào đó trước đây từng tu hành ở Thanh Diệu Thập Tam ty.

Hắn muốn giải thích mấy câu, có lẽ cùng vì duyên cớ đó.

"Ngươi là một thầy thuốc thuần túy, ngươi là một quân nhân chân chánh."

Hắn nhìn An Hoa cùng tướng quân nói: "Nhưng người này không như vậy, hắn không phải là y quan bình thường, ta nhận ra được sự tham lam của hắn, cho nên cụt tay chính là cái giá mà hắn phải trả."

Giống mấy lời giải thích trước đó, không có chứng cớ, chẳng qua là ý kiến một chiều, rất khó làm người ta tin phục, nhưng nhìn đôi mắt sạch sẽ mà trong suốt của nam tử trẻ tuổi, An Hoa cùng tướng quân đều tin.

Tiếp theo, nam tử trẻ tuổi mang theo tiếc nuối nói: "Ta không ngờ bị người khác tìm được nhanh như thế."

Không khí trong đình tuyết lần nữa trở nên khẩn trương, mọi người cầm chuôi đao cùng tên nỏ, hô hấp dồn dập, nghĩ thầm đối phương chuẩn bị muốn diệt khẩu sao? Nếu như không thấy hình ảnh hắc y thiếu nữ lặng lẽ không tiếng động cách không chặt đứt cổ tay Dương tiên sinh, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy chế nhạo ý nghĩ này, nhưng hiện tại không có ai dám nghĩ như vậy.

Nhưng nam tử trẻ tuổi không làm bất cứ chuyện gì, chẳng qua là gọi thiếu nữ áo đen khỏi đình, xoay người hướng trên cầu đi tới.

Mọi người lúc này mới chú ý, hắn đang đeo bọc hành lý, thì ra đoạn thời gian vừa rồi hắn biến mất, hẳn là đi để chuẩn bị rời đi.

An Hoa dù sao cũng là nữ tử, tâm tư tương đối tinh tế, chuyện mà nàng nghĩ đến cũng nhiều hơn một chút.

Chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã thu thập xong hành lý, như vậy nói rõ bọn họ sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào ư?

Hắn đang tránh né cái gì? Chu Sa đan mang đến tiếng tăm trên đời, bất thế giàu sang, vô tận nguy hiểm, hay là bản thân thế giới này?

Nam tử trẻ tuổi đến tột cùng là ai? Trên người của hắn có câu chuyện như thế nào?

Tướng quân mang theo quân mệnh mà đến, tự nhiên không cam lòng để đối phương rời khỏi, trầm quát một tiếng, hướng ngoài đình tuyết lao đi.

Oanh một tiếng, dưới đình tóe lên vô số bụi mù, hắn bị một đạo bình chướng vô hình cản trở, chấn ngã trên mặt đất.

Mọi người lúc này mới biết được, thì ra trước khi đối phương rời đi đã bày ra cấm chế trong đình, hoặc là không có nguy hiểm, lại làm cho mấy phe không cách nào ngăn bọn họ rời đi.

An Hoa đi tới bên đình, nhìn bóng lưng hai người kia hô lên: "Chúng ta chỉ muốn cầu một viên Chu Sa đan để cứu mạng."

Nam tử trẻ tuổi không quay người, nói: "Chỗ này của ta thật sự không còn, lò đan tiếp theo cần mấy ngày nữa, các ngươi trở về chờ đi."

An Hoa có chút tuyệt vọng hô: "Nhưng hắn đã không đợi kịp nữa."

"Có rất nhiều chuyện, bản thân chúng ta không cách nào quyết định , chỉ có thể chấp nhận mà thôi."

Nam tử trẻ tuổi mang theo thiếu nữ áo đen tiếp tục đi tới cuối cầu gỗ, một đường còn ở đang nói gì đó.

"Sau này đừng nên nghịch ngợm vô lý nữa,."

"Người ta nơi đó có cố tình gây sự chứ!"

"Vậy ngươi có thể đừng bạo ngược như vậy hay không? Động một chút là muốn giết người ăn thịt người, như vậy thật sự không tốt."

"Đám người kia tới giật đồ mà! Không đạt được còn muốn động thủ đối với ngươi, dĩ nhiên ta muốn giết bọn họ, giết còn có thể giết, thuận tiện đùa mấy câu có đáng là gì?"

"Ta biết ngươi không muốn ăn, cần gì miễn cưỡng chính mình..."

"Ta lúc nào đã nói mình không muốn ăn thịt người? Còn không phải là nghĩ ngươi nói có lý, cái tay kia quá bẩn, rửa sạch nhổ lông quá phiền toái..."

"Ta chỉ muốn tìm bậc thang cho ngươi, để ngươi dễ dàng rút lui thôi."

"Uy! Như ngươi nói, chẳng phải là ta đã tự leo thang ư? Hơn nữa, ngươi phải biết đó là ta cho ngươi thể diện!"

Nghe những lời nói chuyện với nhau, nhìn bóng lưng dần dần đi xa, tâm tình mọi người trong tuyết đình rất phức tạp.

Ngay khi bọn hắn cho là mọi chuyện phát sinh tối nay sẽ thành hồi ức, cuối cùng sẽ biến thành một cuộc hàn mộng khó quên nhưng không dấu vết trong cuộc đời mình ...

Bỗng nhiên.

Tinh quang cùng tuyết bay đầy trời bỗng nhiên vũ điệu , một viên cự thạch từ trong bầu trời gào thét rơi xuống, đập vào trên cầu gỗ.

Hồ nước cuồn cuộn, sóng nước mãnh liệt, vụn gỗ bay loạn, bụi mù cùng tuyết che kín cả thiên không.

Cầu gỗ đã gãy, hồ tuyết đã loạn .

Nam tử trẻ tuổi cùng hắc y thiếu nữ đứng bên kia cầu gãy, áo hơi ướt.

Yên lặng không tiếng động, phá lệ đè nén.

Bỗng nhiên có gió tiếng vang lên, vù vù không dứt, đó là tiếng gió rét phất qua ngọn lửa.

Tiếp theo lại có thanh âm kim khí ma sát vang lên, thanh âm khôi giáp va chạm vang lên.

Vô số cây đuốc ở bên hồ theo thứ tự đốt lên, dần dần chiếu sáng hình ảnh.

Khắp nơi đều có người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play