"Thật sự sẽ như vậy sao?"

Tầm mắt Trần Trường Sinh rơi vào đối diện hồ tuyết.

Sự tồn tại của những đạo nhân áo xanh này đã không phải là bí mật, rất nhiều người đều biết, bọn họ đến từ Đông Đô Lạc Dương, một tòa quan nhỏ từng tạ tạ vô danh.

"Ta nói rồi, ta không sắp đặt bất cứ chuyện gì." Thương Hành Chu nói.

Đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề (đồng nghĩa như hữu xạ tự nhiên hương, ý nói không cần cố ý nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra), độ cao của mặt trời sẽ quyết định góc độ sinh trưởng của rất nhiều thực vật.

Đại nhân vật giống như Thương Hành Chu, không cần làm gì cả, không cần sắp đặt gì cả, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nguyện ý đi giết chết Trần Trường Sinh cho hắn.

Bởi vì hắn đã thông qua rất nhiều chuyện, biểu lộ thái độ của mình.

Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, nói với Thương Hành Chu: "Chỉ sợ đây sẽ là một cuộc chiến tranh?"

Hắn y theo di chỉ của Giáo Hoàng Bệ Hạ, cùng Thương Hành Chu tiến hành đàm phán quan trọng này ở Quốc Giáo học viện, tự nhiên có điều sắp xếp.

Ly cung đã trận địa sẵn sàng đón địch, Quốc Giáo kỵ binh lúc nào cũng có thể khởi xướng xung phong, đạo nhân áo xanh đi tới ven hồ đồng thời, tin tưởng Mao Thu Vũ đám người cũng đã tới.

Quan trọng nhất là, hắn bây giờ là Giáo Hoàng, nếu như Thương Hành Chu vẫn kiên trì muốn giết hắn, như vậy tất nhiên sẽ tạo thành một trận chiến hỏa hủy diệt cả kinh đô.

"Ly cung sẽ có rất nhiều người ủng hộ ta." Thương Hành Chu rất bình tĩnh nói.

Là Thánh Nhân duy nhất của Đại Chu vương triều hiện tại, là lão sư của Hoàng Đế Bệ Hạ cùng Giáo Hoàng, danh vọng của Thương Hành Chu hiện tại đã cao đến một loại trình độ khoa trương.

Hơn nữa hắn là truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo, vô luận từ góc độ nào đánh giá, cũng có tư cách làm chủ Ly cung.

Đừng bảo là chút ít giáo sĩ bình thường ở Ly cung, coi như là hồng y giáo chủ, thậm chí ngay cả năm vị cự đầu, chỉ sợ vẫn có chút người nguyện ý tiếp nhận sự hàng lâm của hắn.

Chẳng qua Giáo Hoàng Bệ Hạ di ngôn cùng với tiếp sau thủ đoạn phi thường cứng rắn, đại cáo cũng đã ban hành thiên hạ, hiện tại Quốc Giáo mới có thể duy trì đoàn kết cùng với thống nhất.

Nếu như Thương Hành Chu thật sự mạo hiểm —— mặc dù hắn không cách nào tự mình xuất thủ, cũng có lực lượng đủ mức, dùng sức mạnh đem Trần Trường Sinh giết chết ở Quốc Giáo học viện—— chỉ cần động tác rất nhanh, động tĩnh đủ nhỏ, như vậy kế tiếp sẽ phát sinh chuyện như thế nào?

...

...

Gió tuyết bao phủ kinh đô, cũng bao phủ Quốc Giáo học viện, cùng gió tuyết đồng hành, còn có quân đội đông nghịt, khó có thể thấy rõ số lượng.

Một tiểu cô nương từ đầu kia của gió tuyết đi tới.

Tiểu cô nương cả ngươi áo đen, khẽ cúi đầu, cổ áo hơi rộng biến thành một cái duy mạo màu đen, che dung nhan của nàng.

Rất thần kỳ chính là, nàng theo phố dài đi thẳng đến đầu Bách Hoa hạng, không có một gã kỵ binh nào phát hiện ra thân ảnh của nàng.

Cho đến đi tới bên cạnh, đầu hẻm cao thủ triều đình cùng Ly cung giáo sĩ mới nhìn thấy dấu chân trên tuyết, phát hiện sự tồn tại của nàng.

"Đứng lại!" Có người trầm giọng quát lên, không biết là tướng quân triều đình hay là hồng y đại giáo chủ.

Tối nay rất có khả năng sẽ phát sinh đại sự, kinh đô lâm vào trong không khí vô cùng khẩn trương, lúc này, bỗng nhiên có một tiểu cô nương từ trong gió tuyết đi tới, cho dù là ai cũng sẽ cảm giác được quỷ dị.

Nghe thanh âm này, tiểu cô nương áo đen thân thể khẽ run, tiếp tục cúi đầu đi tới trong ngõ, cước bộ trở nên càng thêm vội vã, cảm giác giống như đang sợ.

Dĩ nhiên, phản ứng như thế cũng có thể lý giải là lớn lối.

"Muốn chết sao?"

Trong bóng tối ở ngõ hẻm vang lên một đạo thanh âm lạnh lẽo.

Bách Hoa hạng kiến trúc ở mấy trường phong ba vài ngày trước đã bị triều đình kỵ binh san bằng toàn bộ, chỉ có tòa trà lâu có chút ý nghĩa kỷ niệm, còn lại nửa tòa.

Thời điểm tiểu cô nương áo đen đi qua tòa lâu đổ nát này, theo đạo thanh âm âm hàn kia vang lên, một đạo kiếm quang càng thêm âm hàn sắc bén, từ trong bóng tối đâm ra ngoài.

Kiếm quang dị thường sáng ngời, cùng gió tuyết ban đêm hòa hợp, rồi lại cực kỳ tầm thường, kiếm thế lại càng đáng sợ chí cực.

Đáng sợ hơn chính là theo kiếm quang chợt phát sáng, trong bóng tối nơi đầu hẻm mơ hồ có tinh mảnh tản ra.

Người xuất thủ hẳn một thích khách Tụ Tinh cảnh, hẳn là đến từ Thiên Cơ các. Những cao thủ này vừa được triều đình thu phục, vốn muốn mau chóng chứng minh giá trị của mình. Vài ngày trước bọn họ ở Bắc Binh Mã Ti hồ đồng vây giết Trần Trường Sinh, cuối cùng biến thành một cuộc loạn chiến hỗn loạn mà không phân kết cục, tối nay bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội lần nữa.

Chuyện phát sinh kế tiếp, không có bất kỳ ai có thể dự liệu được.

Vô luận trong ngõ hẻm chút ít thích khách, quân đội cao thủ, cung phụng Vương phủ, hay là cuối hẻm Ly cung giáo sĩ, các viện cường giả.

Âm hàn kiếm quang đến, tiểu cô nương kia vẫn cúi đầu, đem mặt giấu trong duy mạo, cũng không có phản ứng gì.

Nhưng mà, đạo kiếm quang này cứ như vậy vỡ nát, biến thành vô số mảnh nhỏ, tiêu tán trong bầu trời đêm, cùng gió tuyết chân chính hòa lại với nhau.

Nơi này nói vỡ nát là thật sự vỡ nát, kiếm của tên thích khách kia trực tiếp vỡ nát, cho nên kiếm quang mới có thể vỡ nát theo.

Trên đời không có nhiều người có thể ứng phó Tụ Tinh cảnh thích khách, có thể trực tiếp làm vỡ nát kiếm của một gã thích khách Tụ Tinh... Rất nhiều người chưa từng thấy người như vậy.

Đó cũng không phải kết cục chân chính, bởi vì sau khi kiếm quang vỡ nát, ngay sau đó còn có một thứ vỡ nát.

Tên thích khách kia vỡ nát.

Chỉ là ông một tiếng vang nhỏ.

Bách Hoa hạng gió tuyết bỗng nhiên biến thành màu sắc phấn hồng, tựa như có ai mới đổ mấy thùng thuốc màu vào bên trong.

Ngay sau đó, mấy chục khối thịt như mưa sa rơi trên mặt đất, cẩn thận nhìn lại, mới có thể thấy rõ đây hẳn là tứ chi cùng nội tạng.

Máu tươi bão táp, chân tay rơi xuống, tất cả những chuyện này đều phát sinh ở trong nháy mắt.

Sau đó mọi người mới nhìn rõ ràng hình ảnh nơi này.

Tiểu cô nương áo đen vẫn cúi đầu, mặt ở trong bóng đen của duy mạo, không cách nào thấy rõ, nhưng hướng tiền phương đưa ra một cái tay.

Cái tay kia rất nhỏ, rất trắng, như tuyết liên, chẳng qua lúc này phía trên phủ đầy huyết thủy, hết sức tiên minh, nhìn thấy phá lệ giật mình.

Địa phương bàn tay nhỏ bé của nàng xuất hiện, bây giờ là một mảnh gió tuyết, lúc trước chính là vị trí của tên thích khách Tụ Tinh cảnh kia.

Ngõ tối một mảnh tĩnh mịch.

Một lát sau, mấy tiếng hoảng sợ cùng tức giận hỗn hợp vang lên, một gã thích khách Thiên Cơ các cùng hai gã cường giả trong quân hóa thành ba đạo gió tuyết tấn công tới đây.

Ba ba ba ba tiếng nhẹ vang lên, giống như ba quả nho chín, hoặc như là trên mặt băng xuất hiện ba vết nứt.

Ba đạo gió tuyết chợt vỡ vụn.

Ba tên cao thủ triều đình lần nữa biến thành ba vũng huyết vũ cùng thịt vụn!

Không có bất kỳ ai thấy rõ tiểu cô nương áo đen sử dụng động tác gì, bởi vì trên thực tế, nàng cũng không làm bất cứ động tác gì.

Nàng chẳng qua hướng trong gió tuyết đưa tay ra.

Gió tuyết sẽ nghe theo ý chí của nàng, mạt sát tất cả tồn tại.

Sau đó, nàng mới ngẩng đầu lên.

Màu đen duy mạo rơi xuống, tóc đen như thác nước rơi xuống, lộ ra gương mặt của một cô gái.

Gương mặt vô cùng tuyết trắng, phảng phất cả đời chưa thấy ánh mặt trời, dung nhan thanh lệ, nhưng có một cỗ khí tức lạnh thấu xương.

Làm cho người ta chú ý nhất là ánh mắt của nàng.

Đây là một đôi đồng tử dựng thẳng.

Nhìn qua dị thường yêu dị.

Lúc này cảm xúc trong mắt nàng vô cùng phức tạp.

Có chút hồi ức, có chút bất an, có chút khiếp sợ, lại có chút điên cuồng.

Loại ánh mắt này, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng dính chút ít huyết thủy, nhìn vô cùng kinh khủng.

Bỗng nhiên, nàng lè lưỡi, liếm liếm một luồng huyết thủy trên khóe môi.

Thấy hình ảnh này, các cao thủ núp trong đêm tối cùng gió tuyết cảm nhận được một trận sợ hãi phát ra từ chỗ sâu nhất của linh hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play