Mặt đường phủ một tầng tuyết rất mỏng, trên tuyết giữ lại một vài dấu chân.
Trần Trường Sinh đi tới cuối đường, quẹo phải mà đi, chính là Bắc Binh Mã Ti hồ đồng.
Cách hơn mười trượng, có thể thấy được tường viện, sau tường chính là tòa đình viện kia.
Vẫn không có thanh âm phía sau hắn truyền đến.
Tiếng đao hoặc là thanh âm chiến đấu.
Nhưng tâm thần của hắn không chịu bất kỳ ảnh hưởng.
Bởi vì hắn tin tưởng Vương Phá.
Chỉ cần Vương Phá ở phía sau hắn, cho dù đối mặt với cường giả truyền kỳ như Thiết Thụ, hắn cũng chỉ cần nhìn về trước mắt.
Bức tường viện kia, cùng với đình viện sau tường.
Có gió tiếng vang lên, gào thét, có chút chói tai.
Trên đường tuyết mỏng bị cuốn lên, tuyết trên mái hiên hai bên rơi xuống.
Có thanh âm xé gió mà lên, vang vọng, rất tầm thường.
Một đạo thân ảnh phá tuyết lao ra.
Một thanh kiếm từ hư vô xuất hiện, đâm về mi tâm của hắn.
Cho dù còn cách mấy trượng, Trần Trường Sinh cũng có thể cảm giác được phong mang cùng tử vong mà thanh kiếm kia mang tới.
Hắn híp mắt lại, không phải bởi vì thanh kiếm kia, mà là bởi vì bản thân của đạo thân ảnh kia.
Tuyết bay từ trên tay áo chấn động vung lên, có chút điểm sáng như ẩn như hiện trong đó.
Tên thích khách ẩn giấu trong tuyết đã lâu, tựa như không bay trong tuyết, mà đang ở một thế giới khác.
Đó là bởi vì tên thích khách này có thế giới của mình, điểm sáng sáng ngời kia, chính là minh chứng.
Địch nhân đầu tiên mà Trần Trường Sinh hôm nay gặp phải, là một thích khách cảnh giới Tụ Tinh.
Cường giả tu đạo cánh giới Tụ Tinh, ở các quận đã có thể làm đại hào, ở các tông phái có thể làm trưởng lão, ai còn nguyện ý làm một thích khách không thể lộ ra ngoài ánh sáng?
Loại thích khách cấp bậc như vậy, vô cùng hiếm thấy.
Coi như là Thanh Lại ty, cũng sẽ không có quá nhiều.
Toàn bộ đại lục, chỉ có một địa phương có rất nhiều.
Đây là một tổ chức sát thủ không hề nổi danh, nhưng Tô Ly năm đó cũng đã từng là một thành viên trong đó.
Không ai biết lai lịch cùng với chỗ ở của tổ chức sát thủ kia.
Nhưng Trần Trường Sinh biết.
Tổ chức sát thủ này, trên thực tế thuộc quyền sở hữu của Thiên Cơ các.
Vừa thấy tên thích khách cảnh giới Tụ Tinh này, thấy phong cách ám sát rất quen thuộc này, hắn đã xác định lai lịch của đối phương.
—— triều đình quả nhiên đã thành công thu phục được Thiên Cơ các.
Trần Trường Sinh không giật mình, mà bắt đầu lo lắng cho Lưu Thanh.
Sau đó, hắn ngưng thần lên mắt, chuyên chú trong lòng, lui về phía sau.
Chẳng qua là động tác vô cùng đơn giản, thanh kiếm âm hàn ẩn trong gió tuyết kia đã rơi vào khoảng không.
Khi đáy giày của hắn vừa chạm vào lớp tuyết mỏng, sặc lang một tiếng, Vô Cấu kiếm ra khỏi vỏ, không còn tàng phong nữa.
Gió tuyết tràn đầy, hắn căn bản không cách nào thấy rõ tên thích khách kia ở nơi đâu.
Nhưng tầm mắt của hắn, vẫn rơi vào nơi nào đó trong gió tuyết, không có chút do dự.
Kiếm ý của Vô Cấu kiếm, theo ánh mắt của hắn xâm lăng.
Xuy một tiếng vang nhỏ.
Một đạo máu tươi từ trong loạn tuyết bắn ra.
Thân ảnh của tên thích khách kia bị kiếm ý của hắn ép phải ra ngoài, không ngừng thối lui, cho đến cuối cùng nặng nề đụng vào trên tường viện.
Tuyết đọng trên tường tuôn rơi, rơi xuống trên mặt thích khách, sau đó bị máu tóe ra xóa sạch.
Trên cổ họng của tên thích khách có thêm một lỗ máu rất sâu.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy ngơ ngẩn cùng tuyệt vọng.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Trần Trường Sinh có thể nhận ra phương vị của mình.
Cho dù có thể nhìn ra, vì sao kiếm của hắn có thể dễ dàng phá vỡ tinh vực của mình như vậy?
Trần Trường Sinh dĩ nhiên có thể phá vỡ tinh vực của tên thích khách này.
Bởi vì hắn dùng Tuệ Kiếm, có một đôi tuệ nhãn.
Hắn bây giờ, chân nguyên hùng hậu như núi, thần thức tĩnh lặng như biển, kiếm pháp càng cao minh chí cực.
Cảnh giới tu vi bây giờ của hắn, so với các cường giả chân chính, có lẽ còn không đủ khả năng, nhưng ở phương diện ánh mắt cùng kiếm đạo, sớm đã bước đến độ cao nào đó.
Từ trình độ nào đó mà nói, hắn có thể dùng thái độ từ trên nhìn xuống, đi đối mặt với tất cả các đối thủ cùng cảnh giới.
Tên thích khách này đồng dạng là Tụ Tinh cảnh, nhưng tu vi không bằng hắn, dùng thủ đoạn ám sát lại được học từ Tô Ly, Lưu Thanh nhất mạch... Làm sao có thể đón đỡ được kiếm của hắn đây?
Máu hòa tan tuyết, trộn thành một bãi nước kinh khủng, tên thích khách kia từ trên tường tụt xuống, cứ như vậy mà chết.
Trần Trường Sinh tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Cước bộ của hắn vẫn ổn định, bằng phẳng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lộ vẻ rất cẩn thận.
Một kiếm, giết chết một gã cường địch, cũng đa hao tổn không ít tâm thần, trọng yếu hơn là hắn biết, chiến đấu giờ mới chỉ bắt đầu.
Triều đình thu phục được Thiên Cơ các, như vậy trong đình viện trước mắt, tất nhiên sẽ có nhiều cao thủ hơn so với suy tính của hắn.
Hắn không phải Chu Độc Phu, cũng không phải Tô Ly, hiện tại mới có thể miễn cưỡng thấy được bóng lưng của Vương Phá, làm sao dám xưng tụng là vô địch.
Đêm đó hắn có thể xông vào đình viện, giết Chu Thông tới mức thất hồn lạc phác, là đã chiếm được thời cơ ra tay bất ngờ, hôm nay tự nhiên không thể làm đơn giản như vậy được.
Hắn biết hôm nay nhất định sẽ gặp phải đối thủ chính mình không cách nào chiến thắng, đây mới là vấn đề nan giải nhất.
Hắn cuối cùng tuổi còn rất trẻ, tu đạo chưa đầy ba năm, thế gian có không ít cường giả, có thể dựa vào cảnh giới thực lực để chèn ép hắn, để cho ánh mắt cùng kiếm đạo của hắn không cách nào phát huy ra được.
Tỷ như Chu Thông không còn khinh địch nữa, sẽ không cho phép bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh .
Tỷ như các nam nhân cường đại đứng đầu trên Tiêu Dao bảng.
Tỷ như Tiểu Đức lúc này xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đứng thứ năm trên Tiêu Dao bảng, đệ nhất cường giả thế hệ trung sinh của Yêu tộc, Tiểu Đức.
Nhìn hắn từ trong tuyết đi tới, trong mắt Tiểu Đức ẩn hiện một phần kính ý, không còn khinh mạn khinh thường giống lần đầu gặp tại Hàn sơn.
"Hôm nay ta sẽ tiễn đưa ngươi lên đường."
Trần Trường Sinh biết trong Thiên Thư lăng chi biến , Tiểu Đức cùng Tiếu Trương đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong hoàng cung. Đối với việc Tiểu Đức sẽ đồng ý lời mời của triều đình ra tay đối phó chính mình, hắn không cảm thấy quá bất ngờ, nhưng hắn lúc này quả thật có chút bất ngờ. Sứ đoàn Bạch Đế thành bây giờ còn đang trong kinh đô, vô luận từ phương diện nào đến xem, Tiểu Đức cũng sẽ không xuất thủ, trừ phi...
Hắn đột nhiên cảm giác được hàn lãnh trong gió tuyết càng ngày càng chân thiết.
Trên đường đến lúc này vẫn không có âm thanh nào vang lên, tiếng đao hay là tiếng chiến đấu, Vương Phá còn chưa xuất đao.
Trong gió tuyết xuất hiện vô số bóng người, đều là chút ít cao thủ, tin tưởng còn có nhiều thích khách cùng sát thủ khác đang ẩn núp trong bóng tối.
Trần Trường Sinh nhìn đình viện gần ngay trước mắt, trầm mặc.
Bởi vì hắn hiểu .
Đình viện gần như thế, nhưng hôm nay chưa chắc có thể tiến vào.
Lúc này, hắn chỉ có thể nhìn thấy một chút hình ảnh trong đình viện, tỷ như vệt trắng nơi đầu tường, cùng với cây hải đường bên kia bức tường lấp ló.
Cây hải đường đã rụng hết lá, trên nhánh cây trụi lủi đang đọng tuyết, nhìn rất điêu tàn thê lãnh.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
...
...
Thời điểm Đường gia Nhị gia cười không tiếng động, sẽ có vẻ tức cười.
Mà trong mắt đối thủ của hắn, mặt của hắn lúc này, thật ra lại vô cùng kinh khủng.
Thời điểm Đường gia Nhị gia ngừng cười, không lộ ra thần thái gì, lại là thời điểm âm lãnh nhất, tựa như một người chết.
Vương Phá nhìn gương mặt anh tuấn , tức cười, kinh khủng, âm lãnh, xấu xí nhiều năm không thấy, cũng rất khó quên được này, bỗng nhiên sinh ra một khát vọng mãnh liệt.
Năm đó lúc ở Vấn Thủy thành làm tiên sinh tính sổ, hắn thường xuyên sinh ra loại khát vọng này, chẳng qua vì bốn chữ kia, hắn vẫn chịu đựng.
Ân trọng như núi, quả thật chính là bốn chữ này.
Vấn Thủy Đường gia, đối với hắn ân trọng như núi.
Thời điểm ngọn núi này ập xuống trước mặt ngươi, ngươi có thể làm gì?
Vương Phá chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Đao của hắn là thẳng , cách nhìn đối với thế giới này cũng là thẳng .
Có thù tất báo, có ân phải trả, chuyện đơn giản như vậy, còn cần suy nghĩ làm gì.
Cho tới hôm nay, nghe được Đường gia Nhị gia nói câu nói kia.
Đường gia Nhị gia hiểu được ý tứ của hắn, nói: "Đương nhiên là ý tứ của lão gia tử."
Vương Phá nhìn hắn, không nói gì.
Đường gia Nhị gia châm chọc nói: "Nếu như là ý của ta, làm sao ta lại cản đao của ngươi? Ta sẽ đặc biệt cao hứng nhìn ngươi chết trên tay Thiết Thụ."
Vương Phá suy nghĩ một chút, nói: "Không sai."
Đường gia Nhị gia nói: "Nhưng lão gia tử hắn quý ngươi như con cháu trong nhà, hắn không muốn ngươi chết, mới có thể để cho ta tới nói những lời này."
Vương Phá lần nữa trầm mặc.
"Mới vừa rồi khẳng định ngươi cảm thấy Đường gia chúng ta ban ơn đòi hồi báo, rất là trơ trẽn." Đường gia Nhị gia quan sát ánh mắt của hắn, mang theo ác ý không che giấu chút nào nói: "Hiện tại phát hiện, Đường gia thật sự muốn bảo vệ ngươi, ngươi không có biện pháp xem thường thương nhân chúng ta, có phải cảm thấy rất khó chịu hay không?"
Vương Phá lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ngươi đã muốn ta chết, như vậy có thể làm như hôm nay ngươi không nói những lời này."
"Mặc dù ta muốn ngươi chết, nhưng ta cũng không muốn ngươi chết như vậy, chết không có chút giá trị nào."
Đường gia Nhị gia nhìn hắn châm chọc nói: "Ta bất kể lão gia tử nghĩ như thế nào, ta chỉ biết là, Đường gia ta vì ngươi từng trả giá rất nhiều, ngươi chính là một món hàng hóa của Đường gia ta, là một vụ làm ăn mà Đường gia ta đầu tư, cho dù ngươi muốn chết, cũng phải thay Đường gia ta kiếm đủ lợi nhuận đã, làm sao có thể bởi vì ... nguyên nhân không sao giải thích được như vậy mà chết chứ?"
Nào có anh hùng hảo hán, chánh đạo tang thương.
Thật sự không giải thích được.
Ngươi muốn chết, cần chết có giá trị, làm sao có thể cùng tiểu hài tử kia đi làm loạn?
Như vậy, cái gì mới có giá trị đây?
Vương Phá hiểu .
Ngôi vị Giáo Hoàng, chính là thứ đáng giá nhất thế gian.
Quanh đi quẩn lại, điểm lại một cái, kết quả thì ra vẫn là chuyện này.
Ngày tuyết đầu mùa này ở kinh đô, trong suy nghĩ của rất nhiều người, là ngày hắn cùng Trần Trường Sinh giết chết Chu Thông.
Mà trong suy nghĩ của một số người, lại là ngày mà Trần Trường Sinh tự đâm đầu vào chỗ chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT