Quốc Giáo học viện thầy trò, đưa mắt nhìn Trần Trường Sinh đi tới viện môn, ánh mắt rất phức tạp, tâm tình rất cảm khái.

Nam Khê trai nữ đệ tử chờ hắn ở viện môn.

Trần Trường Sinh ý bảo chúng nữ không cần đi theo mình, đi ra ngoài.

"Đây là lệnh của trai chủ." Diệp Tiểu Liên sau lưng hắn căm tức hô.

Trần Trường Sinh biết rất khó thuyết phục được các thiếu nữ này, nói với Tân giáo sĩ ở ngoài viện để đón mình: "Nhờ cậy."

Tân giáo sĩ thở dài, phất tay ý bảo giáo sĩ Giáo Khu xử cùng Quốc Giáo kỵ binh tiến lên, đem Quốc Giáo học viện vây chặt, tự nhiên cũng đem các thiếu nữ Nam Khê trai ngăn ở bên trong.

Trần Trường Sinh nhìn về Quốc Giáo học viện, yên lặng cáo biệt.

Từ mùa xuân năm ấy, đến bây giờ đã qua ba năm rưỡi.

Chẳng biết lúc nào mới có cơ hội gặp lại được thanh đằng cùng với người của Quốc Giáo học viện.

Hắn viết bốn phong thư giao cho Tô Mặc Ngu, tựa như trước khi Tô Ly rời đi, đem chuyện cần sắp đặt cũng sắp đặt rất rõ ràng.

Bắc Tân kiều miệng giếng càng ngày càng lạnh lẽo, chỉ cần chừng hai năm nữa, tiểu hắc long sẽ có thể thoát khốn.

Hắn đã không còn nợ gì thế giới này nữa, trên vai không còn trọng trách, có thể nhẹ nhàng đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở chỗ sâu trong Bách Hoa hạng, cảm xúc của Tân giáo sĩ có chút phức tạp.

Không bao lâu, tin tức Trần Trường Sinh rời Quốc Giáo học viện đã truyền khắp cả kinh đô.

Những ngày cuối thu, Chu Thông thường xuyên không có ở hoàng cung, mà là đang trong nha môn Thanh Lại ty được sửa chữa đổi mới hoàn toàn trông coi công việc.

Tin tức kia cũng truyền tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, hắn đang ngồi ở một chiếc ghế thái sư mặc dù mới tinh, lại phải dùng rất nhiều công sức làm nó trở nên cũ để uống trà.

Hắn uống trà vẫn là đại hồng bào danh quý nhất, mặc vẫn là quan bào đỏ thẫm phảng phất tỏa ra mùi máu tươi.

Sắc mặt của hắn rất yếu ớt, ánh mắt hờ hững tựa như không có bất kỳ cảm xúc nào của con người, nhìn qua tựa như một con lệ quỷ.

"Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón khách nhân thân phận tôn quý đi."

Hắn đem chén trà nhỏ trong tay nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, nhìn bọn thuộc hạ trong viện bình tĩnh nói.

Các quan viên lĩnh mệnh, vội vã bắt đầu lo việc, không khí trong ngoài Chu ngục trở nên cực kỳ áp lực.

Xa xa trên đường, nam tử cả người tỏa ra khí tức âm lãnh như thép kia, sau khi nghe tin tức kia nhìn sắc trời một cái.

Trời càng ngày càng mờ, không phải bởi vì thời gian chuyển dời, mà là bởi vì mây càng ngày càng dầy, đã sớm không phải là thời tiết cuối thu, xem ra tuyết sắp rơi rồi.

Không bao lâu sau, tình báo mới nhất nhanh chóng truyền tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng —— Trần Trường Sinh đã vào Ly cung.

Trong tiểu viện, mấy tên thuộc hạ trung thành nhất cũng là mạnh mẽ nhất, nhìn về trước đường ghế thái sư, nghĩ thầm có phải đại nhân đã suy nghĩ nhiều hay không?

Triều đình bày ra trận thế như vậy, cho dù người kia là Trần Trường Sinh, chẳng lẽ còn dám đến xông Chu ngục hay sao?

"Đi Ly cung, không có nghĩa là hôm nay hắn sẽ không đi chỗ khác."

Chu Thông nhìn bình trà bằng đất đỏ trong tay, tựa như nhìn một vật chết, hờ hững nói: "Chờ hắn đi ra ngoài là được."

...

...

Chỗ sâu nhất trong Ly cung không có bốn mùa, tự nhiên cũng không có mùa đông hàn lãnh, phiến bầu trời bao la bị cắt thành nhiều mảnh kia, cũng không nhìn thấy dấu hiệu tuyết sắp rơi xuống.

Tựa như bồn thanh diệp kia vẫn tràn đầy sinh mệnh khí tức, rất non, rất xanh, theo nước trong rơi xuống mà lung lay, triển lộ dáng vẻ tươi đẹp nhất của mình.

Trên mặt Giáo Hoàng không thấy dấu hiệu bệnh tất nào, chẳng qua là nếp nhăn nhiều hơn rất nhiều, sâu hơn rất nhiều, nhìn đã già hơn rất nhiều.

Tựa như mùa thu mà Mai Lý Sa qua đời, lão nhân trong thời gian rất ngắn đã hiển lộ dáng vẻ già nua của mình.

Nhìn mặt Giáo Hoàng, Trần Trường Sinh có chút sầu não, có chút khổ sở, có chút bất bình, đối với phiến đại địa này, đối với phiến tinh không này.

Giáo Hoàng còn nhỏ hơn so với Thương Hành Chu hai tuổi.

Hắn biết rõ, nếu như sư thúc không phải là yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với mình cùng với lo lắng cho thế giới này quá nhiều, cho nên thủy chung khó có thể đạt được đạo tâm chân chính yên lặng, làm sao có thể già nhanh như thế.

Giáo Hoàng nhìn vẻ mặt đã biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói: "Có phải ngươi đang suy nghĩ, người tốt thường sống không lâu hay không?"

Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, gật đầu.

"Ta cũng không phải là người tốt." Giáo Hoàng nói: "Dĩ nhiên, cho dù những lời này là đúng, chúng ta cũng không thể vì vậy phải đi làm người xấu."

Trần Trường Sinh rất thích cách nói như vậy, mở to đôi mắt sáng ngời, thật tình nói: "Đúng vậy."

Vô luận Quốc Giáo học viện kháng chỉ, hay là Vương Phá vào kinh, đối với tân triều mà nói đều là đại sự, nhưng Thương Hành Chu không phát biểu bất cứ ý kiến gì đối với những chuyện này, thậm chí ở trên nam bắc hợp lưu khánh điển cũng không nói gì.

Trần Trường Sinh rất rõ ràng, chuyện này không phù hợp với tính tình của sư phụ, nhưng hắn thật sự không quan tâm tới những chuyện này.

"Hắn những ngày qua đang thử để cho triều đình khống chế Thiên Cơ các." Giáo Hoàng nói: "Bây giờ nhìn lại, hẳn là sắp thành công rồi."

Trần Trường Sinh mặc dù không quan tâm những chuyện này, nghe lời này cũng không nhịn được cảm thấy khiếp sợ.

Thiên Cơ các không phải là tổ chức bình thường, có được tư nguyên cùng lực lượng khó có thể tưởng tượng, trong lúc Thánh Hậu nương nương chấp chính, có thể nói là lực lượng trụ cột của Đại Chu triều đình, hiện tại Thánh Hậu nương nương cùng Thiên Cơ lão nhân đều đã chết, nếu như Thương Hành Chu có thể để cho triều đình tiếp tục khống chế Thiên Cơ các, thật sự là phi thường giỏi.

Từ tầm quan trọng đi lên mà nói, đánh giá chuyện này cao đến cỡ nào cũng không quá đáng.

Thông qua Tuyết Lão thành làm phản, giết chết địch nhân cường đại nhất của Nhân tộc ngàn năm qua, tạm thời giải quyết nguy hiểm Ma tộc xâm nhập phía nam, tiếp theo, không chút do dự tiếp nhận Thiên Hải triều đàm phán điều kiện, cực kỳ ổn thỏa cẩn thận thôi động nam bắc hợp lưu tiếp tục tiến hành, cho đến song phương ký hiệp nghị, nếu như Thương Hành Chu ngay cả Thiên Cơ các cũng có thể làm xong...

Cho dù hắn bây giờ đang ở trong gian phòng nhỏ tại hoàng cung đọc sách, không gặp người khác, nhưng hắn vẫn là thần minh trong lòng thế gian này.

"Đối với sư huynh mà nói, như vậy cũng không hoàn mỹ."

Giáo Hoàng nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ngươi biết ý nghĩ ban đầu của hắn là cái gì chứ."

Trần Trường Sinh biết.

Đối với Thương Hành Chu mà nói, cục diện hoàn mỹ nhất, chính là sau khi Giáo Hoàng chết, hắn có thể một lần nữa nắm đại quyền trong Quốc Giáo.

Chẳng qua, hắn mặc dù là truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo, nhưng dù sao năm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn là sư huynh của Giáo Hoàng, vô luận nhìn như thế nào, cũng không có khả năng để hắn kế nhiệm Giáo Hoàng.

Cho nên sau Thiên Thư lăng đêm đó, hắn trước tiên đẩy ra Mục Tửu Thi, cố gắng thay thế vị trí của Trần Trường Sinh, chẳng qua là không thể thành công.

Chính bởi vì không thể thuận lợi cướp lấy Quốc Giáo, hắn mới hao tốn nhiều tâm lực như vậy, bảo đảm Thiên Cơ các sẽ rơi vào trong tay mình.

Giáo Hoàng bỗng nhiên nói: "Vị trí là tương đối, tầm quan trọng cũng là tương đối."

Trần Trường Sinh nhớ tới những lời "Vị trí là tương đối", được Vương Chi Sách viết ở tờ đầu tiên trong bút ký.

"Giữa vị trí cùng tầm quan trọng đạt được thăng bằng nào đó, do đó tránh để toàn bộ thế giới nhảy múa theo những người như chúng ta, là việc những năm qua ta vẫn muốn làm."

Giáo Hoàng nhìn ánh mắt của hắn, nói: "Chỉ có như thế, người bình thường sinh sống trên thế giới này, mới có thể an ổn một chút."

Trần Trường Sinh hiểu .

Tiên đế tuổi già, Giáo Hoàng ủng hộ Thánh Hậu nương nương, lần này hắn ủng hộ sư phụ cùng Trần thị hoàng tộc, hiện tại, sư phụ cùng triều đình thế lớn, Quốc Giáo lại muốn đi ngược lại, càng xa càng tốt.

Chuyện này cùng tình cảm, đạo cảm có quan hệ, nhưng cũng có thể nói không có quan hệ, đây là nhân ái đối với vạn dân trên thế gian này, nhưng ở trên công việc hoặc con người cụ thể, thường thường sẽ có vẻ ngán ngẩm khó chịu như vậy.

Hắn cũng hiểu tại sao sư thúc muốn nói với mình những điều này.

Đây là dạy bảo, là truyền thừa, là Giáo Hoàng hiện tại chỉ điểm đối với người thừa kế.

"Hiểu, không có nghĩa là có thể làm được."

Trần Trường Sinh nghĩ tới mưa gió trong Thiên Thư lăng, thi thể bên cạnh quan đạo, còn có máu và lửa trong kinh đô, xuất thần một lát.

"Có thể, ta còn chưa học được cách để làm một đại nhân vật như thế nào sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play