Tinh quang rơi xuống trên đường mưa hóa thành vô số phiến lá bạc.
Kế đạo nhân đứng trong hàng vạn hàng nghìn phiến lá bạc này, nói: "Tất cả đều là thiên ý."
Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Trẫm cứu hắn, là bởi vì trẫm muốn cứu hắn, không có bất cứ quan hệ nào với việc hắn có phải con trẫm hay không, cũng không liên quan gì tới thiên ý cả."
"Việc đã đến nước này, nương nương ngươi vẫn không chịu nhận thua ư? Đến cuối cùng ngươi còn không biết ai là con ruột của mình, cũng dám vọng tưởng cùng thiên đạo tranh tài ư? Ngươi vì cứu một thanh niên cùng mình vô thân vô cố chẳng có huyết duyên, kết quả rơi vào thiên đạo tuần hoàn, cũng không còn khả năng siêu thoát, chẳng lẽ không cảm thấy chuyện này thật đáng buồn ư?"
Kế đạo nhân nói: "Thiên đạo không cần phạt ngươi, chỉ cần ngươi làm việc dựa theo ý chí của ngươi, có thể đã đạt được mục đích của hắn. Thiên đạo không thể nói. Ngươi tự cho là đang tranh đấu với thiên đạo, nhưng không biết ngươi mỗi một lần chống lại đều là do thiên đạo sắp đặt mà thôi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy rất buồn cười ư?"
Thiên Hải Thánh Hậu vẻ mặt hờ hững nói: "Nếu như đây thật là cục diện thiên đạo bố trí, ngươi để nó tới giết ta đi."
Kế đạo nhân nói: "Thiên đạo không thể giết người, người mới có thể giết người, ngươi tự cho rằng mình có thể khống chế tất cả, thật ra thì hoàn toàn không, trên trời không thể, nhân gian cũng không thể."
Hắn vừa dứt lời, trong kinh đô chợt vang lên một mảnh tiếng gió.
Đó là một mảnh tiếng gió thực sự, gào thét rung động, như muốn xé rách màng nhĩ của người khác.
Nơi tiếng gió vang lên, là hoàng cung.
...
...
Cho dù Thánh Hậu nương nương bởi vì muốn nghịch thiên cải mệnh cho Trần Trường Sinh, trả giá thật lớn, đã không giống lúc đỉnh phong không thể chiến thắng, nhưng thế cục kinh đô vẫn nằm trong khống chế của nàng, ít nhất ngoài mặt thoạt nhìn như vậy, nguyên nhân trọng yếu nhất cũng bởi vì hoàng liễn đồ đã khởi động.
Vô số kiếm ý lạnh lẽo từ các nơi trong kinh đô phá không mà lên, đem thế gian quần hào lẻn vào kinh đô chia ra vây chặt.
Ngay cả chút ít tuyệt thế cường giả chân chính phụ cận Thiên Thư lăng, cũng không thể nào rời khỏi.
Chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, hoàng liễn đồ sát cơ hiện ra toàn bộ, trừ cường giả cấp bậc của Kế đạo nhân, hoặc là có thể bình yên chạy thoát, cường giả còn lại sợ rằng cũng sẽ bị giết chết toàn bộ.
Nếu như muốn đạt được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến này, phải tranh thủ trước khi Đại Chu quân đội trở về kinh đô, phá đi hoàng liễn đồ.
Hoàng liễn đồ trận xu nằm trong hoàng cung, nơi đó có Lăng Yên các hóa thành một tòa Thiên Đạo Sát Cơ trận để bảo hộ.
Cường giả thần thánh lĩnh vực nếu như muốn xông thẳng hoàng cung, sẽ trực tiếp gặp phải đại trận đả kích, thần hồn câu diệt.
Mà cường giả thần thánh lĩnh vực trở xuống, căn bản không có cách nào xông vào hoàng cung.
Bởi vì người chủ trì đại cục trong hoàng cung, là Tiết Tỉnh Xuyên.
Đây là trận trong trận không có bất kỳ biện pháp nào để phá vỡ.
Trừ Tiết Tỉnh Xuyên ra, còn có một nhân vật cực kỳ quan trọng, chính là Lương Vương Tôn hiện tại ngồi ở Lăng Yên các.
Máu của Lương Vương Tôn cũng là hoàng huyết, trừ Trần thị hoàng tộc, chỉ có hồn huyết của hắn mới có thể khu động được hoàng liễn đồ.
Lúc trước Chu Lạc chính là dựa vào điểm này mới đoán được là hắn ở trong hoàng cung, phát ra tiếng gầm lên tức giận.
Lăng Yên các sáng ngời như ban ngày, Lương Vương Tôn ngồi chính giữa, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, máu tươi từ hổ khẩu không ngừng chảy ra, chảy đến phía trên Bạch Nhật Diễm Hỏa.
Hắn nghe được tiếng chất vấn của Chu Lạc.
Đại nghịch bất đạo?
Quả thật như thế.
Tòa kinh đô này vốn chính là kinh đô của Lương thị hoàng triều .
Hoàng liễn đồ, vốn chính là đại trận mà Lương thị hoàng tộc lưu lại.
Chẳng qua sau đó kinh đô cùng đại trận, đều bị Trần gia đoạt đi.
Hiện tại hắn lấy máu của Lương thị, tới hiến tế hoàng liễn đồ của Trần gia, đúng là một chuyện vô cùng nhục nhã, chính là nói đại nghịch bất đạo cũng không quá đáng.
Nhưng Lương Vương Tôn không để tâm, bởi vì hắn biết rõ, địch nhân của mình là Trần gia, hắn hận chính là Trần gia, mà không phải nữ nhân họ Thiên Hải này.
Bất kỳ chuyện gì có thể làm cho Trần gia khổ sở, hắn cũng nguyện ý làm, chớ đừng nói chi đại sự tối nay, rất có khả năng trực tiếp đoạn tuyệt toàn bộ hi vọng của Trần gia!
Chỉ cần có thể làm được chuyện này, chút tâm tình của tổ tông ắt hẳn cũng không đáng nói?
...
...
"Ta cũng họ Trần, nói như thế nào cũng là tử tôn của Trần gia."
Lâu Dương Vương mang theo hơn mười vị thuộc hạ của mình, rời đi Tiểu Kết viên, một đường lần trốn, cực kỳ khó khăn tránh thoát Vũ Lâm quân cùng hai nơi bỗng nhiên bộc phát hoàng liễn đồ trận ý, rốt cục đi tới ngoài Nam Hoa môn, nhìn hoàng cung trong bóng đêm cực kỳ nguy nga tráng quan, hắn cực kỳ không đúng lúc nhớ tới thuở nhỏ của mình, trên mặt lộ ra thần sắc cảm hoài.
"Vương gia, bây giờ không phải thời khắc để sầu não đâu, kế tiếp chúng ta sẽ đi chỗ nào?" Lâu Dương Vương bị thuộc hạ có chút không lễ phép chất vấn mà giật mình tỉnh lại, có chút lúng túng sờ sờ trán, nói: "Cứ trốn trong viện này đi, chúng ta không cần đi đâu cả, nơi này là an toàn nhất."
Ở trong các Vương gia Trần gia, Lâu Dương Vương thực lực yếu nhất, tính tình cũng nhút nhát nhất, chỗ dựa cũng là yếu nhất, tự nhiên không chiêu dụ được cao thủ chân chánh gì, người tu đạo theo hắn xông vào kinh đô, nghĩ đến cũng không phải là anh hùng hào kiệt trong lòng mang đầy đại nghĩa, phần nhiều là hạng người dã tâm bừng bừng muốn thừa dịp loạn mà tranh thủ. Lúc này nghe Vương gia nói, nghĩ tới bộ dáng vô dụng của Vương gia dọc theo đường đi, có chút người tu đạo cảm thấy có chút nóng lòng, oán giận nói: "Loạn thế mới có thể xuất anh hùng, nếu Vương gia không muốn xuất đầu, tội gì phải tới nơi đây?"
Lâu Dương Vương vẻ mặt đau khổ nói: "Bổn vương không dám không đến a, nếu không Tương Vương huynh sẽ làm ta đau khổ đến chết."
Vương phủ thị vệ đã sớm biết Vương gia nhà mình tính cách thế nào, mà tu đạo cường giả gần đây chiêu mộ, đến lúc này mới thật sự là chặt đứt ý niệm trong đầu.
Nghe trên đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng chém giết cùng kêu thảm, vẻ mặt Lâu Dương Vương càng ngày càng khẩn trương, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Đây là đánh gì đây... Mẫu thân cũng thật là , bọn họ muốn làm Hoàng Đế, ngươi để cho bọn họ làm là được, đám người kia cũng hung hang quá mức."
Lúc này, một nam nhân mặc trường sam màu xanh, mang mặt nạ hoa ban hổ tới đến bên cạnh hắn, nói: "Vương gia, từ Nam Hoa môn đi đến Lăng Yên các không xa chứ?"
"Lăng Yên các ngay trước mặt không xa, đi một lát là tới... Ai, ta nói ngươi nghĩ đến đấy làm gì? Cũng không nên dính vào, Tiết thần tướng rất lợi hại, ngươi hiểu được không?"
Lâu Dương Vương nhìn nam nhân kia, có chút bất an khuyên nhủ.
Nam nhân kia đang lau chùi đao trong tay, căn bản không để ý xem Lâu Dương Vương đang nói cái gì, chẳng qua là Lâu Dương Vương nói đến ba chữ hiểu được không, tay khẽ cứng lại một chút.
"Vương gia, ta muốn mượn ngươi một thứ."
"Thứ gì?"
"Mượn chút máu."
Nói xong câu đó, thanh sam nam tử mang mặt nạ kia nâng đao lên, ở trên cánh tay phải của Lâu Dương Vương chém một nhát—— máu tươi nhất thời từ trong vết thương tóe ra, Lâu Dương Vương đau đến sắc mặt trắng bệch, đang muốn hô ra thành tiếng, chợt nhớ tới không thể để cho người phía ngoài nghe thấy, vội vàng dùng tay trái ôm chặt miệng.
Nam tử thanh sam đang chuẩn bị thuận tay đem hắn đánh ngất, để tránh hắn phát ra âm thanh, không ngờ vị Vương gia này sợ chết đến loại trình độ này, không khỏi ngây người.
Đợi Vương phủ thị vệ cùng những người còn lại nghe được động tĩnh, chạy tới , thanh sam nam tử kia đã vượt qua tường viện.
Thị vệ vội vã nhảy lên tường quan sát, thân thể nhất thời cứng lại.
Thanh sam nam tử kia đang lao thẳng vào sâu trong hoàng cung.
...
...
Tốc độ của thanh sam nam tử nhanh đến kinh người, thậm chí làm cho người ta cảm giác như không phải con người.
Hoàng thành dưới bóng đêm xuất hiện một đạo bụi mù, được tinh quang chiếu sáng, người này ngay phía trước nhất của mảnh bụi, nhanh đến không thấy rõ thân hình.
Nhìn hình ảnh này, có chút Vũ Lâm quân tướng lãnh tư lịch sâu đậm, trong vô thức dâng lên cái tên của vị yêu tướng tốc độ nhanh nhất trong trận đại chiến mấy trăm năm trước.
Thanh sam nam tử tự nhiên không phải là Kim Ngọc Luật, nhưng ắt hẳn là có chút quan hệ với Yêu tộc.
Đêm nay cửa hoàng cung không đóng, thanh sam nam tử tựa như tia chớp xông thẳng qua Nam Hoa môn.
Nam Hoa môn không có ai, chung quanh trống rỗng, nhưng lại ẩn giấu vô hạn sát cơ.
Thanh sam nam tử không cảm thấy bất ngờ, quát lên một tiếng lớn, một đao chém tới Lăng Yên các phương xa.
Đao trên tay hắn mang theo máu tươi của Lâu Dương Vương, một đao chém xuống, khí tức trong hoàng cung tự nhiên có cảm ứng, sinh ra đủ loại biến hóa, vô số đạo kim quang từ hư vô hiện ra!
Đây là Thiên Đạo Sát Cơ trận sao?
Thanh sam nam tử còn chưa bước vào thần thánh lĩnh vực, có thể bằng vào đao trong tay cùng một vệt hoàng huyết, mạnh mẽ để cho Thiên Đạo Sát Cơ trận hiện hình, cảnh giới thực lực mạnh đến đáng sợ!
Vô số kim quang ngưng kết thành sợi đem tầng tầng lớp lớp bốn phía Lăng Yên các trói buộc, có vài sợi tựa như vô tình hay cố ý ở trên mặt đất hoàng cung thổi qua, giống như lá rụng bị gió cuốn đi.
Thanh sam nam tử chân nguyên bạo phát, kéo thành một đạo tàn ảnh, hướng sang bên cạnh đột tiến, lại không thể tránh thoát hai đạo kim quang.
Chỉ nghe ba ba mấy tiếng vỡ vang lên, khí tức đại loạn, thanh sam nam tử không biết ném ra mấy món pháp khí, tất cả đều bể tan tành, vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát dư uy của Thiên Đạo Sát Cơ trận, trên thanh sam có thêm vô số vết rách và vết máu, mặt nạ che tại trên mặt cũng vỡ tan, bị gió đêm phất rơi trên mặt đất.
Đó là gương mặt anh khí cùng khí phách đan xen, phía trên sinh đầy lông thú như kim châm, rõ ràng không phải là nhân loại bình thường, mà là một Yêu tộc cao thủ bị trong trạng thái cuồng hóa.
Yêu tộc cường giả trẻ tuổi như vậy, còn có tốc độ nhanh như vậy, trên thế giới này không có mấy người.
Trên hoàng thành không biết nơi nào, vang lên tiếng quát của một vị tướng quân.
"Tiểu Đức!"
Đúng vậy, thanh sam nam tử xông thẳng hoàng cung này, chính là người mạnh nhất trong đám thanh niên của Yêu tộc, đứng thứ năm trên Tiêu Dao bảng Tiểu Đức!
Vị cường giả Yêu tộc này có danh tiếng cực kỳ vang dội trên thế gian, nhưng không thể để cho không khí nơi này phát sinh bất kỳ biến hóa.
Bởi vì nơi này là hoàng cung Đại Chu!
Kèm theo vô số thanh âm trầm thấp vù vù, bốn phía hoàng thành loáng thoáng xuất hiện vô số quân sĩ, một mảnh đông nghịt.
Mũi tên trên thần nỏ trong đêm đen nhánh phản xạ sáng bóng như muốn nuốt người.
Trong hoàng cung trên mặt đất, vẫn rất trống trải, chỉ có một mình Tiểu Đức.
Cho dù ngươi là cường giả đứng thứ năm trên Tiêu Dao bảng, dám xông vào hoàng cung Đại Chu, cuối cùng cũng chỉ có một chữ chết!
Nhìn thần nỏ trong bóng đêm, cảm thụ được khí tức kinh khủng của Thiên Đạo Sát Cơ trận đang dần dần biến mất, Tiểu Đức không chút do dự...
Vứt đao.
Quỳ xuống đất.
Giơ tay.
Hô to.
"Ta hàng!"
...
...
Hàng là một từ nhiều nghĩa.
Có thể đại biểu đầu hàng, cũng có thể đại biểu hạ xuống.
Yêu tộc cường giả Tiểu Đức, hướng về phía vô số thần nỏ của Đại Chu hoàng triều, không chút do dự hô lên hàng.
Cho nên, người ở trong bầu trời đêm kia bắt đầu hạ xuống.
Cường giả thần thánh lĩnh vực có thể đạp gió mà đi, đều đang ở Thiên Thư lăng.
Tiên cầm dị thú của các sơn môn tông phái, tối nay nếu như dám xuất hiện trong bầu trời kinh đô, tất nhiên sẽ bị bắn chết, hoặc sẽ bị hồng ưng đuổi giết.
Ai đang phi hành trong bầu trời đêm?
Đây là một con diều rất lớn.
Con diều trong gió đêm ào ào vang lên.
Phía dưới con diều có một sợi dây, đầu kia sợi dây là một người.
Trên mặt người kia mơ hồ có một tờ giấy giấy trắng, cũng trong gió đêm ào ào vang lên.
Trên giấy trắng khoét ba cái lỗ, nhìn có chút kinh khủng.
Đứng thứ hai trên Tiêu Dao bảng, Họa Giáp Tiếu Trương!
Hắn từ trong bầu trời nhảy xuống!
Hắn tránh khỏi chút ít kim quang Tiểu Đức mới vừa bức ra, giống như khối vẫn thạch, trực tiếp đánh tới Lăng Yên các!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT