"Chu Thông chỉ là một con chó, một tên nô tài."

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn vẻ mặt hờ hững nói: "Mà ngươi là con trai của ta, cho dù ngươi sắp chết, cho dù ngươi sẽ chết trong tay của ta, cho dù ngươi chỉ có thể sống thêm được một ngày, nhưng chỉ cần ngươi còn sống, ngươi quan trọng hơn hắn một ngàn lần một vạn lần, nếu như ngươi không nhận thức được điều này, lại có tư cách gì để làm con trai của ta?"

Trần Trường Sinh nhớ lại những lời gần như tương tự mà Trần Lưu vương đã nói trong xe. Hắn không vì vậy mà cảm khái điều gì, chẳng qua cảm thấy lời này có chút quái dị, không phù hợp nhận thức của hắn về thế giới này, ngươi đã muốn lãnh huyết vô tình giết chết ta, vì sao còn phải để ý xem ta có tư cách làm con trai của ngươi hay không?

Hắn không biết nên nói điều gì, cho nên lại tiếp tục trầm mặc.

Thiên Hải Thánh Hậu đưa tay sờ sờ mặt của hắn.

Hai năm trước, cảnh tượng như vậy đã từng phát sinh, hắn rất mâu thuẫn, rất khó làm quen, hiện tại hắn cảm thấy có chút ghê tởm. Loại ánh mắt sủng nịch trìu mến để cho ai nhìn? Loại vuốt ve thân cận này vì sao lại xuất hiện? Đây là dối trá hay là tự an ủi tinh thần của mình? Hay là nói ngươi chỉ là muốn mượn chuyện này để an ủi đạo tâm, bảo đảm sau khi giết chết con của mình, tâm tình không chịu ảnh hưởng?

Trần Trường Sinh cảm giác tựa như có con rắn độc đang bò trên mặt mình, cảm giác cực đoan ghét cay ghét đắng này để cho thân thể của hắn không ngăn được mà run rẩy lên.

Hắn không cách nào tiếp tục chịu đựng nữa, hắn muốn tránh né, nhưng thân thể không cách nào làm ra động tác gì, hắn muốn lấy ra phong thư Tô Ly lưu lại trong ngực, nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể nào nhúc nhích được.

"Ngươi muốn giết ta ư?" Thiên Hải Thánh Hậu nhìn vào mắt của hắn hỏi.

Không biết tại sao, cảm giác đến tâm ý của Trần Trường Sinh, nàng không vì vậy mà tức giận, đôi mắt như tinh thần lại tăng thêm vẻ nụ cười,

Đó là một nụ cười đại biểu tán thưởng, tựa như nàng rất vui mừng vì Trần Trường Sinh sinh ra ý niệm đại nghịch bất đạo như thế đối với mẫu thân của mình.

Trần Trường Sinh chỉ muốn rời đi, cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, biết nàng đã hiểu lầm điều gì, nhưng không rõ nàng sau khi hiểu lầm tại sao lại có phản ứng như thế.

"Thiên đạo luân hồi, thiên lý luân thường đều là giả dối, mẫu tử tương tàn, phụ tử tương tàn, đã phát sinh quá nhiều lần trên thế giới này. Ta cũng rất muốn giết chết ngươi, cho nên ngươi muốn giết ta, ta cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại, ngươi có thể không để ý đến những đạo đức pháp lý dối trá không thú vị này, sinh ra sát tâm đối với ta, mới nói rõ ngươi thật sự có tư cách làm con trai của ta."

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn nói.

Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình hỏi: "Ngài... thật sự muốn giết ta ư?"

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Ta nói rồi, những thứ đó đều là giả dối, đã như vậy, vì sao ta không thể giết ngươi?"

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát rồi hỏi: "Vậy rốt cuộc thứ gì mới là thật?"

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn về hoàng cung, an tĩnh thời gian rất lâu.

Lúc này nàng đang ở Bách Thảo Viên.

Hoàng cung cùng Bách Thảo Viên, là địa phương mà nàng sinh sống vô số thời gian.

Rất nhiều năm trước, nàng ở trong hoàng cung thấy được một thất long mã khó có thể thuần phục, Thái Tông Bệ Hạ hỏi mọi người, làm sao mới có thể để cho long mã nghe lời.

Nàng xung phong nhận việc tiến lên, sau đó... nàng bị trục xuất tới Bách Thảo Viên.

Nàng cả đời cũng sẽ không quên, ánh mắt Thái Tông Hoàng Đế nhìn nàng lúc ấy tràn đầy khinh bỉ, chán ghét.

Ở Bách Thảo Viên, nàng trải qua cuộc sống cực khổ không ai tưởng tượng nổi, tộc nhân của nàng ở trong đoạn thời gian này cũng khổ không thể tả. Thời khắc nàng cho là mình sẽ trầm luân, tiên đế đã không quên nàng, lặng lẽ đến nơi này. Sau đó nàng mới hiểu được một điều, Thái Tông Hoàng Đế đối với mình khinh bỉ, chán ghét như thế... Như vậy nói rõ trên người mình nhất định có thứ gì làm cho đối phương cảm thấy bất an. Đó là cái gì? Là lực lượng, là tiềm chất có được lực lượng cường đại, là chân phượng huyết mạch hiếm thấy trên thế gian, là điềm báo mà thiên đạo đưa ra?

Nếu như nếu nói sự hiểu biết đối với thiên đạo, trên thế giới này đại khái không còn ai hiểu sâu sắc như nàng. Nhưng cho dù là nàng, có đôi khi cũng sẽ sinh ra một chút cảm xúc mỏi mệt, đúng vậy, không phải ngơ ngẩn, không phải khốn hoặc, mà là mỏi mệt, bởi vì muốn tới bờ bên kia, tiến vào thế giới tự do chân chính, cần trải qua năm tháng quá mức dài dòng.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh chuẩn bị nói điều gì, phát hiện sắc mặt Trần Trường Sinh trở nên trắng bệch , đồng thời vẻ huyết sắc không bình thường xuất hiện ở khóe mắt của hắn —— thương thế của hắn cuối cùng đã bộc phát. Máu ẩn chứa thần hồn hoặc là nói thánh quang hoặc là nói sinh mệnh lực lượng, phá tan kinh mạch đã sớm thiên sang bách khổng, càng không ngừng thẩm thấu vào phủ tạng, chảy xuôi, thánh quang mặt ngoài thân thể đã không cách nào hoàn toàn che lại mùi vị này, trong rừng đêm đầu thu, bỗng nhiên truyền ra vô số tiếng côn trùng vang dội.

Thiên Hải Thánh Hậu lẳng lặng nhìn hắn, lộ vẻ vô cùng lãnh khốc.

"Sinh mệnh khí tức nồng nặc đến thế, ngửi quả thật không tệ, quả nhiên ta không nhìn lầm."

Lời này nói lúc trước nàng ngắt lấy một luồng khí tức trong cơ thể Trần Trường Sinh, sau đó đưa ra kết luận.

"Năm đó đám di tộc kia thật sự là đi Thánh Quang đại lục, khó trách dựa vào bản lãnh của Thái Tông Hoàng Đế, dùng hai trăm năm thời gian vẫn không thể tìm được."

Trần Trường Sinh lúc này cực kỳ khó chịu, trong thân thể tựa như có mấy vạn thanh đao nhỏ cứa vào xương thịt của mình, nhưng nghe được lời này, lực chú ý vẫn bị phân ra.

Hắn biết nàng lúc này đang nói tới ai.

Nếu nói di tộc, chính là chỉ năm đó Bách Thảo Viên chi biến, một phần Trần thị hoàng tộc từ kinh đô chạy trốn, bộ phận Trần thị hoàng tộc này hoặc là người nhà Thái tử , hoặc là người thân cận với Thái tử trong hoàng tộc, trong đó tự nhiên cũng bao gồm người nhà của vị Trần Huyền Bá kia, theo Đạo Tàng ghi lại, bộ phận Trần thị hoàng tộc này không dưới ngàn người, hơn nữa cũng vô cùng tài năng, vô cùng thiên phú.

Thiên Cơ lão nhân nói trong thân thể của hắn ẩn chứa vô số thánh quang, tất nhiên có quan hệ với Thánh Quang đại lục, sư huynh nói mình được nhặt ở bên dòng suối, mà dòng suối kia từ trong Vân Mộ chảy ra , Từ Hữu Dung từng nói, tòa cô phong trong Vân Mộ kia, có thể là con đường thông tới Thánh Quang đại lục...

Những tin tức này tổ hợp chung một chỗ, diện mạo nguyên sơ của chuyện này đã hiển lộ ra.

Chính mình quả nhiên là hi vọng hoặc có thể nói thủ đoạn để Trần thị hoàng tộc một lần nữa đoạt lại ngôi vị hoàng đế.

Thiên Hải Thánh Hậu cảm thụ được mùi vị càng ngày càng đậm trong rừng, lông mày cũng nhăn càng ngày càng sâu, tinh thần ẩn sâu trong con ngươi khẽ bối rối, ánh sáng cũng trở nên có chút mờ mờ , đồng thời trên mặt của nàng toát ra lãnh khốc, ghét cay ghét đắng các loại cảm xúc trái ngược nhau, cùng các loại cảm xúc không nên xuất hiện cùng một lúc.

Một khắc sau, nàng nhắm hai mắt lại.

Khi nàng mở mắt lần nữa, toàn bộ tâm tình đều biến mất mất tích, còn dư lại chỉ có bình tĩnh cùng hờ hững.

Nàng nhẹ phẩy ống tay áo, một đạo uy áp khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung nhất thời bao phủ khắp rừng thu, mấy đạo thanh quang từ tay áo tỏa ra, rơi vào trên người của Trần Trường Sinh.

Đạo khí tức đủ để khiến tất cả sinh linh trên thế gian si mê khát vọng cho đến điên cuồng, bị mấy đạo thanh quang ngăn cách , tạm thời biến mất.

Tiếng côn trùng gào thét trong Bách Thảo Viên , có chút mờ mịt dần dần tan biến, rừng thu lần nữa quy về an tĩnh.

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn vẻ mặt của Trần Trường Sinh, châm chọc nói: "Hiện tại ngươi biết mình bị người ta lợi dụng hay chưa?"

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, có chút khó khăn nâng lên tay phải bởi vì đau đớn mà run rẩy, nắm chén trà đã bị uống trống không, nói: "Ta chưa từng gặp những người đó."

Những người đó tự nhiên là chỉ di tộc ẩn sâu trong bóng tối, Trần thị hoàng tộc hậu nhân đã rời đại lục này rất nhiều năm.

"Có một số người không cần nhìn, cũng có thể biết bọn họ hèn hạ bỉ ổi vô sỉ đến cỡ nào, bởi vì huyết mạch của bọn hắn vốn đã rất thối rồi."

Thiên Hải Thánh Hậu chắp hai tay sau lưng nhìn về phương đông xa xôi dưới bầu trời đêm, không có chút nào tâm tình nói: "Phụ thân giết chết con của mình, đệ đệ giết chết huynh trưởng của mình, chuyện như vậy, đã phát sinh quá nhiều lần trong gia tộc này, ta còn nhớ rõ năm đó thời điểm Thái Tông đương triều, Thái Tử Thừa Càn bị xử tử, Ngụy Vương vào cung Thái Tông Hoàng Đế, vừa thấy mặt đã nhào vào trong ngực Thái Tông Hoàng Đế, khóc hô nói, từ hôm nay trở đi ta mới coi là đứa con chân chính của Bệ Hạ ngài, ta có một đứa con trai, chờ thời điểm ta chết, nhất định sẽ để cho Bệ Hạ giết, sau đó truyền cho Tấn Vương mà ngài thích."

Nói tới đây, nàng xoay người nhìn Trần Trường Sinh, nói: "Nghe lời này, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trần Trường Sinh thân thể còn đang run rẩy , bởi vì đau đớn, cũng bởi vì tâm tình, nói: "Ta cảm thấy được... rất ghê tởm, cũng rất hàn lãnh."

Thiên Hải Thánh Hậu tự tiếu phi tiếu nói: "Lúc ấy tất cả người nghe được lời này, cũng có cảm thụ như ngươi, nhưng mà... Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ của chúng ta tựa như cũng không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy rất vui mừng, còn nói là người ai không yêu con mình chứ, trẫm nhìn thấy Ngụy Vương như thế, rất thương tiếc hắn."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm Thái Tông Hoàng Đế được gọi là thiên cổ minh quân, vì sao có thể bị những lời trẻ con hoang đường này lừa gạt?

"Dĩ nhiên Thái Tông Hoàng Đế sẽ không bị lừa gạt, chẳng qua hắn rất thưởng thức sự vô sỉ của Ngụy Vương —— mới đem huynh trưởng của mình giết chết xong, đã hận không thể nhảy vào trong ngực phụ thân của mình để bú sữa, không phải ai cũng có thể làm loại chuyện này... Đều nói cha nào con đấy, Thái Tông Hoàng Đế năm đó cũng làm như vậy, chẳng lẽ hắn còn không biết xấu hổ phê bình Ngụy Vương hay sao?"

Thiên Hải Thánh Hậu nhắc tới Thái Tông Hoàng Đế , trở nên có chút khắc bạc, thậm chí có chút thô tục.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Tại sao nàng muốn nói với ta những điều này? Lúc trước thời điểm ngài cho rằng ta muốn giết mình, cảm thấy rất vui mừng, chính là đạo lý giống vậy hay sao?"

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Trần thị hoàng tộc vô luận là Thái Tông một hệ hay là đám di tộc kia, cũng là những kẻ dối trá ghê tởm."

Trần Trường Sinh trầm mặc một hồi rồi nói: "Trong thân thể của ta đang chảy dòng máu của Trần thị, cho nên tất nhiên ta cũng rất dối trá ghê tởm ư?"

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Ngươi có thể hiểu ý của ta như vậy."

Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, nói: "Cuối cùng, ngài chỉ là muốn giết ta, vì thế tìm chút lý do hoặc là lấy cớ mà thôi."

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn châm chọc nói: "Ta muốn giết người, khi nào còn cần lý do hoặc lấy cớ chứ?"

Trần Trường Sinh nói: "Nhưng dù sao ta cũng bất đồng ."

Thiên Hải Thánh Hậu nhíu mày nói: "Ngươi bất đồng ở nơi nào?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta dù sao cũng là con của ngươi, nếu như ngươi giống Thái Tông Hoàng Đế, để ý sách sử đời sau viết như thế nào, như vậy ngươi cũng cần có một lời giải thích."

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Ta một nữ tử ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cũng chưa nghĩ tới chuyện đời sau có khen ngợi hay không, ngươi thấy ta giống người quan tâm đến nghị luận ư?"

Trần Trường Sinh nghĩ tới thủ đoạn lãnh khốc xử lý triều chánh sau khi nàng lên ngôi, quả thật như thế, nhưng mà, còn có chút vấn đề khác cần giải quyết .

Hắn nói: "Mỗi người đều muốn giải thích đối với lựa chọn của mình, cho dù không thèm để ý thế nhân đánh giá thế nào, cũng muốn thuyết phục chính mình."

Thiên Hải Thánh Hậu lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Có lẽ là như vậy."

Trần Trường Sinh nói: "Nếu đã nói xong rồi, vậy ngài còn chờ điều gì nữa? Giết ta, hoặc là ăn ta, hoàn thành nghịch thiên cải mệnh, viên mãn toàn bộ nhân quả, giúp ngài thiên thu muôn đời."

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Có lý, ngươi vốn chính là một miếng thịt từ trong bụng ta rơi xuống, ta lại đem ngươi ăn vào bụng, thật đúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play