Không biết qua thời gian bao lâu, có thể thật lâu, có thể thật nhanh, Trần Trường Sinh giật mình tỉnh lại, lao tới nơi xa như chạy trốn.
Tiểu hắc long nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở trong bóng đêm, thần sắc toát ra vẻ sát ý, nhất là cảm xúc trong đồng tử dựng thẳng trở nên dị thường hàn lãnh.
Cấm chế Vương Chi Sách để lại trên thạch bích, làm cho nàng không cách nào trở lại cảnh giới thực lực chân chính, nhưng nếu như nàng nguyện ý, vẫn có thể dễ dàng đem Trần Trường Sinh bắt lại sau đó nuốt sống, nếu không nàng làm sao có thể trở thành "kiêng kỵ" mọi người trong hoàng cung không dám nhắc tới.
Nhưng nàng không làm như vậy, tức giận trong mắt dần dần tiêu tán, còn dư lại chẳng qua là cô đơn ủy khuất cùng quật cường.
Nàng rất rõ ràng, sở dĩ Trần Trường Sinh muốn chạy trốn, cũng không phải thật sự sợ bị mình ăn, mà là muốn trốn tránh một số chuyện khác.
Không có tiểu hắc long trợ giúp, Trần Trường Sinh không có cách nào thông qua hồ nước trở lại mặt đất, hắn lựa chọn con đường lần đầu tiên ngộ nhập dưới đất. Khi hắn đẩy ra phiến cửa đá trầm trọng kia, trở lại tòa lãnh cung đã thật lâu không thấy, nhìn về Vị Ương cung nơi xa, khó tránh khỏi sinh ra một chút cảm khái.
Ban đầu Mạc Vũ vận dụng lưỡng tâm thông thần thông, mượn trận pháp trong hoàng cung, đem hắn từ Vị Ương cung giam vào nơi này, đại khái cũng sẽ không nghĩ tới, hắn thật sự có dũng khí tiến vào dưới đất đi trực diện "kiêng kỵ" trong truyền thuyết, do đó kiếm được một đường sinh cơ, giống như trước, hắn cũng không nghĩ tới, cái "Kiêng kỵ" kia là một Long tộc tiểu cô nương mặt ngoài dữ dằn lãnh khốc, trên thực tế có chút ngây thơ u mê, mà hắn cùng tiểu cô nương này phát sinh rất nhiều liên lạc và chuyện xưa như thế.
Đứng ở dưới tàng cây bên cạnh Hắc Long Đàm, nhìn tòa Đồng cung nổi danh này, hắn như có điều suy nghĩ. Hắn đọc một lượt Đạo Tàng, đối với trận pháp cũng rất có nghiên cứu, mặc dù trình độ không bằng Từ Hữu Dung cùng Cẩu Hàn Thực, trong số người tu đạo trên thế gian cũng coi là người nổi bật, cho nên ban đầu bị vây ở chỗ này mới có thể phát hiện ra sinh môn của trận pháp nằm ngay dưới hàn đàm.
Vì giải trừ cấm chế Vương Chi Sách bày ra, hắn chuẩn bị thời gian rất lâu, cộng thêm Từ Hữu Dung trợ giúp, hắn tin tưởng nhiều nhất chỉ cần mười năm, hai sợi xích sắt sẽ từ từ bị ăn mòn mất đi hiệu lực, tiểu hắc long có thể khôi phục tự nhiên, nếu như nàng đồng thời tu hành bản sao của Quang Âm quyển hắn lưu lại trong lòng đất, thời gian thậm chí còn có thể ngắn thêm một chút.
Chẳng qua khi đó hắn hẳn là đã chết.
Ngàn năm năm tháng, mây trắng thong thả, cảnh còn người mất, đã là như thế.
Nhưng đúng là vẫn còn chút người hoặc chuyện không nỡ bỏ xuống.
Nam Khê trai có món thần khí cùng tòa lãnh cung trứ danh trận pháp này có tên giống nhau, cũng gọi là Đồng cung.
Đồng cung ở trong tay của nàng.
Nàng lúc này đang trong hoàng cung, cách mình có lẽ không xa lắm.
Trần Trường Sinh vòng qua bờ đầm, theo một con đường bằng đá đi ra cửa sau Đồng cung, đi tới trong một rừng cây, nhìn về phiến cung điện phương xa.
Hắn không thích chết một cách cô đơn, nhưng hắn không muốn để nàng xem thấy thời điểm mình rời khỏi thế giới này.
Hắn chuẩn bị sau đó sẽ đi Chu viên, nơi đó không có ai, không người nào có thể vào.
Trước đó hắn còn muốn làm một ít chuyện.
Rừng cây phía trước vang lên một trận thanh âm tinh tế tác tác, lá cây đang úa vàng nhưng vẫn còn lục ý rơi xuống mấy mảnh.
Hắc dương từ trong rừng cây đi ra, nhìn Trần Trường Sinh khẽ nghiêng đầu, tựa như có chút nghi ngờ, tại sao hôm nay ngươi lại xuất hiện ở nơi này mà không phải bên hồ nước.
Trần Trường Sinh đối với hắc dương lạy dài chấm đất, rất chân thành làm đại lễ, nói: "Đa tạ ngươi hai năm qua chiếu cố."
Hắc dương quay đầu, nhìn về nơi xa cung điện.
Trần Trường Sinh hiểu được ý của nó, lắc đầu nói: "Ta không đi nơi đó."
Hắc dương xoay người lại, lẳng lặng nhìn hắn, tròng mắt u ám phảng phất bóng đêm sâu nhất.
"Ta đời này sống rất thật tình, hoặc là nói rất cố chấp, bởi vì hi vọng như vậy có thể sống lâu mấy năm, hiện tại xác nhận không thể nào sống thêm được mấy năm, cẩn thận nghĩ đến, tiếc nuối lớn nhất là mình chưa từng sống một cách suồng sã, ta tu chính là thuận tâm ý, thật ra thì làm sao đã thuận tâm ý?"
Kể từ khi xác nhận thời khắc tử vong của mình, Trần Trường Sinh không lộ ra chân thật ý nghĩ của mình trước bất kỳ ai, lúc này lại biểu lộ tâm ý đối với hắc dương.
"Cho nên trước khi chết, ta quyết định đi làm một chuyện chính mình rất muốn làm, nếu như có thể thành công, ta nghĩ mình sẽ thật vui vẻ."
...
...
Giết đông giết tây giết tất cả, chẳng qua cũng đều là một chữ giết.
Đem tất cả người phản đối ngài giết sạch toàn bộ, như vậy dĩ nhiên không có người phản đối ngài nữa, đem thiên địa có can đảm làm nghịch ý chí của ngài sát phạt điên đảo, thiên địa tự nhiên cũng muốn thần phục dưới ý chí của ngài, chẳng qua nếu như thiên địa nhân tất cả đều thuận theo rồi sao? Ở ngoài thiên địa nên như thế nào? Lòng người thì như thế nào?
Nghe xong lời của Thánh Hậu nương nương, Từ Hữu Dung an tĩnh thời gian rất lâu.
Đây là tuyên cáo khí phách của nương nương, cũng là nương nương dạy bảo đối với người thừa kế duy nhất của nàng.
Nàng cần suy tư một chút, đồng thời, nàng đang lặng yên tiến hành thôi diễn tính toán.
Thời điểm ban đầu nàng nói với Trần Trường Sinh chính mình muốn vào hoàng cung đi tìm nương nương để cầu xin, Trần Trường Sinh đã nói không có bất kỳ ý nghĩa.
Bây giờ nhìn thái độ lạnh lùng của Thánh Hậu nương nương, tựa như thật là như thế.
Thật ra đó là kết quả mà ai cũng đã đoán trước được.
Nhưng nàng vẫn phải tới hoàng cung.
Vì kết thúc nhân sự nghe thiên mệnh? Chỉ là hy vọng có thể thay Trần Trường Sinh cầu xin đến thời gian mười mấy ngày an tĩnh trước khi rời khỏi thế giới này?
Không, nàng là người trong Đạo môn, nhưng tự có phong mang, không tu vô vi.
Từ rời đi Hàn Sơn đến đêm hôm qua, nàng một mực thôi diễn tính toán, đầu ngón tay mãnh khảnh không rời đi khỏi mệnh tinh bàn.
Nàng cố gắng thấy thiên đạo, muốn vén ra sương mù vận mệnh, thấy được con đường phía trước, nhưng kết quả vô số lần thôi diễn, cũng đều giống nhau.
Muốn cho Trần Trường Sinh thoát khỏi khốn cục của vận mệnh, sợi dây vận mệnh nhỏ bé mơ hồ mờ mịt duy nhất kia, một đầu khác chỉ đến trên người của nương nương.
Theo lẽ thường đến xem, Trần Trường Sinh chịu hình phạt của thiên đạo, vốn là lời thề do nương nương ban đầu hiến tế tinh không có hiệu lực, người muốn hắn chết nhất cũng là nương nương, nghĩ như vậy muốn cởi bỏ sợi dây vận mệnh này, dĩ nhiên hẳn là phải tìm kiếm ở trên người nương nương.
Nhưng nàng biết vận mệnh mơ hồ hiển hiện ra ý tứ cũng không phải như thế.
Nhìn sơn là sơn, không phải sơn, hay là sơn... Sơn cuối cùng cũng là sơn, ý tứ hàm xúc lại bất đồng.
Cho nên nàng mới rời Quốc Giáo học viện đi tới hoàng cung.
Nàng tin chắc chuyến đi này nhất định sẽ sinh ra một chút biến hóa, nhưng mà, từ ban ngày đến bây giờ đã qua thời gian rất lâu, biến hóa thủy chung không có phát sinh.
Chén sứ vẫn chuyển động ở đầu ngón tay, từ ban ngày đến đêm tối tựa như không có ngừng, tựa như guồng nước trên suối, tựa như bản thân thời gian.
"Thôi diễn thuật, cuối cùng chính là suy đoán, nhưng mà thiên đạo không thể nói không thể tính, làm sao tính được?"
Thánh Hậu bỗng nhiên đem chén sứ đặt trên bàn, nhìn nàng một cái, cái nhìn này tựa như đã nhìn thấu mọi thứ.
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, đáp: "Mặc dù không thể chân thật chạm đến, nhưng vốn có thể đến gần một chút."
Thánh Hậu nói: "Ngươi bây giờ ngay cả lòng người còn tính không rõ ràng lắm, làm sao nói đến gần thiên đạo?"
Từ Hữu Dung sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, bởi vì nàng mơ hồ cảm giác được, chính mình đợi chờ biến hóa đã xảy ra, nhưng mà... biến hóa không phải như mình mong muốn.
"Ngươi bày kiếm trận ở Quốc Giáo học viện, mời Ly cung phái người tương trợ , sau đó ngươi tới hoàng cung gặp ta, cho là như vậy có thể đem hắn ngăn cách bên ngoài thế giới, đem ta ngăn cách ở ngoài thế giới của hắn, sau đó chờ thiên đạo tự nhiên vận chuyển, cố gắng kiếm một tia biến hóa, nhưng mà ngươi tính đi tính lại, lại tính sai một việc."
Thánh Hậu nhìn nàng bình tĩnh nói: "Quên tính đến hắn."
Từ Hữu Dung biết mình sai lầm rồi.
Nếu như Trần Trường Sinh tự mình rời Quốc Giáo học viện làm sao bây giờ? Nàng không có ở đây, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản hắn rời đi.
Nương nương triệu nàng tiến cung, chính là muốn sáng tạo cơ hội như vậy cho Trần Trường Sinh.
Nói một cách khác, khi nàng cố gắng thay Trần Trường Sinh lựa chọn một con đường, nương nương cũng đã sớm rõ ràng Trần Trường Sinh sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
"Nương nương, ngươi hiểu rõ hắn như vậy, bởi vì các ngươi là mẹ con hay sao?" Từ Hữu Dung nhìn nàng, thanh âm trở nên có chút trong trẻo lạnh lùng.
Thánh Hậu nói: "Đến lúc này còn không có quên thời khắc nhắc tới chuyện này cố gắng chạm đến nội tâm của ta, ngươi đứa nhỏ này cũng thật là chấp nhất."
Từ Hữu Dung gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ quật cường, nói: "Nhưng chẳng lẽ ta nói không đúng sự thật?"
"Dĩ nhiên không phải sự thật." Thánh Hậu thanh âm phảng phất bình tĩnh như vàng ngọc: "Ta hiểu hắn, chỉ là bởi vì ta từng biết hắn."
Nàng đứng dậy, lại một lần nữa đi tới bờ cửa sổ, hướng nơi xa ngoài cung điện nhìn lại.
Lúc này hoàng hôn đã biến thành đầy trời tinh thần, thanh âm của nàng so với lúc ban ngày càng thêm đạm mạc, thậm chí lộ vẻ có chút hàn lãnh.
"Trong mắt phàm phu tục tử, vẫn nói Thánh Nhân biết được vạn vật, nào biết, lướt qua cánh cửa kia vẫn còn đang trong hồng trần, sở dĩ Thánh Nhân không phạm sai lầm, là bởi vì Thánh Nhân không thể phạm sai lầm, một khi có sai, sẽ bị hồng trần che thân, khó có thể giải thoát."
Những câu chữ này cùng với thanh âm trong trẻo lạnh lùng, rơi vào trong tai cùng với trong lòng Từ Hữu Dung.
"Thiên đạo, vận mệnh những thứ này, ta chưa từng sợ hãi. Nó coi ngươi ta như trâu ngựa, ta sẽ coi nó là trâu ngựa, cầm dây cương phủ lấy, cầm gông xiềng xích vào, dùng nó mở mang bờ cõi, dùng nó mưa thuận gió hòa, mà bây giờ nghĩ đến, ta đối thiên đạo vận mệnh có lòng lợi dụng, chính là thừa nhận nó hữu dụng, thừa nhận nó có chỗ cường đại vượt qua năng lực của bản thân ta. Mà đây cũng là ta năm đó phạm phải sai lầm lớn nhất, một khi phán đoán suy luận như thế, thần hồn sẽ có bụi bậm, cũng không cách nào tẩy đi nữa."
Thánh Hậu xoay người lại, nhìn Từ Hữu Dung nói.
Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân bàn về thiên đạo hay không, ánh mắt của nàng rất túc mục, hoàn mỹ dung nhan có thêm rất nhiều thần thánh ý vị.
Từ Hữu Dung rất rõ ràng đây cũng là dạy bảo, hơn nữa đại khái là trừ mình ra, không còn có người nghe qua chân nghĩa.
Tự đồng niên đến bây giờ, trường hợp như vậy phát sinh rất nhiều lần, nàng đã sớm quen, lúc này lại không như thế.
Bởi vì nương nương nói chính là thiên đạo chí huyền chí cao chí diệu, nói chính là nội dung cực kỳ vô lễ đối thiên đạo.
Hơn nữa nàng mơ hồ minh bạch vì sao nương nương nói với mình những thứ này.
"Tương lai một ngày nào đó, ngươi sẽ trở nên cường đại giống như ta, ta hi vọng ngươi có thể cường đại hơn, cho nên ta sẽ không cho phép ngươi phạm phải sai lầm giống với ta."
Thánh Hậu nhìn vào mắt của nàng nói: "Như thiên đạo phía trước, nên chém, như tơ ngọc phía trước, càng nên chém."
Từ Hữu Dung nghe những lời cuối cùng này, chứng minh phỏng đoán của mình , thân thể lạnh xuống.
"Ngươi là người thừa kế của ta."
Thánh Hậu đi tới trước người của nàng, trên cao nhìn xuống nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Bất kỳ chuyện hay người làm ảnh hưởng đại đạo của ngươi, ta cũng sẽ chém bỏ."
Từ Hữu Dung sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, đôi mắt ngày thường sáng ngời vô cùng nhiều thêm ý vị ảm nhiên.
"Ta rất thích Thu Sơn, nhưng ngươi không chấp nhận hắn, ta cũng rất thích."
"Ngươi thích Trần Trường Sinh, mặc dù hắn có rất nhiều địa phương đáng để thích, nhưng ta vẫn không thích."
"Tánh mạng của ngươi, không nên lãng phí trên những chuyện vô vị này."
"Cho nên ngươi càng để ý Trần Trường Sinh, ta càng muốn giết hắn."
Từ Hữu Dung trầm mặc thời gian rất lâu.
Mặt của nàng trở nên càng ngày càng trắng, cho đến cuối cùng phảng phất như tuyết, không nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào khác.
Ánh mắt của nàng từ từ trở lại sáng ngời, phảng phất núi rừng sau sương mù, một lần nữa nghênh đón nắng sớm.
Sau đó, cánh đồng tuyết phảng phất sinh ra một gốc mai vàng, nhiều hơn một màu đỏ, dần dần bụi mai nở rộ, mặt của nàng trở nên càng ngày càng hồng.
Ông một thanh âm vang lên, trong đại điện cuồng phong gào thét, hai cánh trắng noãn hơn mười trượng ở sau lưng nàng mở rộng!
Nàng bay đến không trung, tản mát ra ánh sáng cực kỳ rừng rực, còn có một đạo khí tức thần thánh mà cường đại.
Nàng thiêu đốt Thiên Phượng chân huyết trong cơ thể, đem cảnh giới nhắc tới trạng thái cao nhất, thậm chí có thể nói là vượt qua phạm vi hạn mức cao nhất bản thân có thể thừa nhận được.
Nàng là Quốc Giáo Thánh Nữ, đại biểu thánh khiết cùng quang minh, mang theo vô số thần thánh lực lượng tinh không ban cho.
Nàng bây giờ chẳng qua là Thông U đỉnh phong cảnh giới, dĩ nhiên không thể thật sự tiến vào thần thánh lĩnh vực, nhưng nàng dưới loại trạng thái này, đã có chút thần thánh lĩnh vực đặc thù cùng ý tứ, cùng Tiêu Dao bảng hàng đầu cao thủ cũng có lực đánh một trận, thậm chí Bát Phương Phong Vũ cường giả muốn hoàn toàn trấn áp nàng, cũng cần chút thời gian cùng thủ đoạn.
Nàng không nghĩ qua có thể uy hiếp được Thánh Hậu nương nương, chỉ muốn tranh thủ một ít thời gian, tới phá vỡ cái bố cục không biết là thiên đạo hay là lòng người tạo thành này.
Cho dù chỉ có thể tỏa ra một chút quang minh, nếu có thể chiếu sáng Đại Chu hoàng cung, hoặc là cũng có thể chiếu sáng kinh đô, để cho Ly cung nhìn thấy.
Song ở một khắc sau, gió trong cung điện đã ngưng.
Những ánh sáng thánh khiết biến mất mất tích.
Phía sau nàng đôi cánh chim vô lực rơi xuống.
Một bàn tay bóp chặt cổ họng của nàng.
Đó là tay của Thánh Hậu nương nương.
Bàn tay kia nhìn qua rất thanh tú, lúc này lại có vẻ vô cùng đáng sợ.
Thánh Hậu thân hình cũng không cao lớn, vươn tay, lại đem Từ Hữu Dung nâng tại không trung.
Một đạo cánh chim màu đen hơn trăm trượng sau lưng nàng mở rộng, phá khai hai bên cung điện rộng rãi, ở dưới bóng đêm chậm rãi chập chùng.
Hình tượng này lộ vẻ dị thường yêu dị, rồi lại có mỹ lệ kinh tâm động phách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT