"Ngươi biết mình đang làm gì hay không?"

Thanh âm chảy ra từ đôi môi của Giáo Hoàng, không giống tiếng nước chảy lúc trước, mà đã hàn lãnh thấu xương.

Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của hắn, thật tình nói: "Ta biết rõ ta đang làm gì."

Hắn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, trên thực tế rất khẩn trương, tay nắm tay vịn xe lăn nhẹ nhàng run rẩy, thậm chí ngay cả huyết sắc trên mặt cũng bởi vì tâm tình mà trở thành phai nhạt mấy phần.

Hắn cũng không sử dụng phương pháp của Nhiên Kiếm, đem chân nguyên điều động khống chế ở một trình độ nào đó, bảo đảm tốc độ chân huyết thẩm thấu ra bên ngoài cơ thể không phải quá nhanh.

Nhưng người mạnh nhất thế gian như Giáo Hoàng Bệ Hạ, trong một khoảng cách gần, tự nhiên có thể ngửi thấy được mùi máu của hắn.

Tinh hải trong mắt Giáo Hoàng Bệ Hạ đã biến thành tinh hà cuồng bạo.

Trần Trường Sinh đang mạo hiểm, mạo hiểm sinh mệnh của mình, thậm chí là hung hiểm vượt xa loại trình độ này.

Hắn cố ý làm vậy.

Không cách nào xác thực ý đồ của sư phụ, Giáo Hoàng sư thúc là trưởng bối tối trọng yếu của hắn ở trên thế giới này, nhưng cũng là người hắn không tin tưởng nhất.

Giáo Hoàng lúc trước đã nói Mai Lý Sa đại chủ giáo không có ác ý đối với mình, như vậy chính hắn thì sao?

Hắn phải biết rõ, Giáo Hoàng đối với mình rốt cuộc có thái độ thế nào, đối với mình tồn tại thiện ý hay là ác ý.

Nếu như Giáo Hoàng tồn tại ác ý đối với mình, như vậy hắn có thể đạt được lợi ích lớn nhất từ mình, bất quá chính là ăn mình mà thôi.

Loại hấp dẫn cùng khát vọng này so với ngôi vị hoàng đế còn quan trọng hơn, so với quyền thế cũng quan trọng hơn.

Giáo Hoàng sẽ lựa chọn thế nào?

Hắn lẳng lặng nhìn tinh hà cuồng bạo trong mắt Giáo Hoàng, cảm xúc khẩn trương dần dần tiêu tán, còn dư lại chỉ có bình tĩnh, chân chính bình tĩnh.

Giáo Hoàng nhìn hắn, tinh hà cuồng bạo trong mắt càng thêm đáng sợ, tựa như có thể đem toàn bộ thế giới cắn nuốt sạch sẽ.

...

...

Từ Hữu Dung đứng trong quang minh, lẳng lặng nhìn bích hoạ trên tường, ngẩng đầu, nhưng không ngưỡng mộ.

Trên bức bích hoạ này vẽ mười hai hiền giả, mười hai vị hiền giả này cũng không phải Thánh Nhân, nhưng ở trong lịch sử của Quốc Giáo đóng vai trò cực kỳ quan trọng, địa vị thậm chí cao hơn so với Thánh Nhân.

Nghe nói mặt tường đá cao vài chục trượng cùng với tài liệu mà bức họa này sử dụng, hòa với mảnh thiên thạch, chỉ cần có một chút nguồn sáng từ ngoại giới, sẽ có thể kích phát ra vô hạn quang minh.

Vì vậy vô luận ban ngày hay là ban đêm, nơi này vĩnh viễn cũng quang minh trang nghiêm như thế .

Đột nhiên, ánh sáng trong điện trở nên càng thêm sáng ngời, thậm chí có chút chói mắt.

Từ Hữu Dung khẽ híp mắt, đôi mắt xinh đẹp giống như lá liễu, hoặc như là kiếm phong.

Nàng cảm thụ được năng lượng cuồng bạo trong quang minh, mở ra hai cánh tay.

Ba ba hai tiếng nhẹ vang lên, Đồng cung được nàng giữ trong tay trái, Trai kiếm được nàng giữ trong tay phải.

Hô một tiếng!

Hai cánh trắng noãn ở phía sau của nàng mở rộng, chậm rãi phất phơ.

Trên bích hoạ trừ mười hai hiền giả, còn vẽ rất nhiều thánh nhân cùng với thần sử.

Ở chỗ cao nhất vị thần sử kia vẻ mặt hờ hững, nhưng ánh mắt vô cùng bạo ngược, tựa như hận không thể cắn nuốt sạch sinh mạng trước mắt của mình.

Vị thần sử này là Hủy Diệt.

Nhìn vị thần sử này trên bích hoạ, Từ Hữu Dung ánh mắt yên tĩnh.

Ở trong khoảng thời gian đứng trong Quang Minh Điện, nàng chưa hoàn toàn chữa trị thương thế bên trong cơ thể, khôi phục chân nguyên cùng thánh quang, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.

Nàng đã cưỡng ép đem cảnh giới tăng lên tới đỉnh phong, Đồng cung bên trái, Trai kiếm bên phải, hai cánh mở rộng ra.

Nếu như chiến đấu thật sự bắt đầu, nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào thiêu đốt Thiên Phượng chân huyết của mình.

Mặc dù nàng bây giờ còn chưa Tụ Tinh, nhưng nàng trong trạng thái này, cho dù là Quan Bạch thi triển ra Thiên Đạo Kiếm mạnh nhất, chưa chắc đã là đối thủ của nàng.

Nhưng đối thủ của nàng trong cuộc chiến này không phải là Quan Bạch, cũng không phải là thần sử Hủy Diệt trong bích hoạ, mà là vị lão nhân phía sau bức tường kia.

Vị lão nhân kia là người mạnh nhất thế giới này.

...

...

Cách Quang Minh chánh điện một bức tường.

Giáo Hoàng đứng trước xe lăn, nhìn Trần Trường Sinh, tinh hà cuồng bạo trong mắt dâng trào, vẻ mặt dị thường hờ hững, tựa như một vì thần vô tình vô cảm.

Trần Trường Sinh biết đã đến thời khắc quan trọng nhất, tâm tình ngược lại cảm thấy thoải mái.

Chân tướng ẩn sâu sau bóng đêm, bằng trí thông minh của hắn không cách nào nhìn thấy rõ ràng, như vậy hắn lựa chọn dùng loại phương pháp thô bạo nhất để xé rách màn đêm, cho dù chỉ là một góc.

Đột nhiên, tiếng nước chảy ngưng lại.

Lúc trước nước trong từ bầu gỗ trên không trung không ngừng rơi xuống thanh diệp trong chậu.

Trần Trường Sinh đã từng thấy Giáo Hoàng tưới nước cho thanh diệp mấy lần, biết được nước trong bầu gỗ phảng phất vô cùng vô tận.

Nhưng hôm nay bầu gỗ đã không còn nước.

Trong nháy mắt tiếng nước chảy dừng lại , Giáo Hoàng thân thể khẽ run , vệt tinh quang rơi vào trên ma y giống như ký hiệu cực kỳ khó hiểu, vì vậy biến hình, có chút mơ hồ.

Đạo tinh hà cuồng bạo sâu trong mắt Giáo Hoàng, ở trong nháy mắt, xuất hiện ngưng trệ.

Gió đêm nhẹ phẩy thanh diệp, tinh quang chiếu sáng bầu trời đêm, nếp nhăn già nua không biết ẩn giấu bao nhiêu chân tướng lịch sử, càng thêm khắc sâu hơn...

Giáo Hoàng nhắm hai mắt lại.

...

...

Ti Nguyên đạo nhân cùng các vị hồng y đại giáo chủ cùng với càng nhiều Ly cung giáo sĩ lúc này đều ở ngoài Quang Minh chánh điện.

Bọn họ đã nhận ra sự khác thường trong điện, nhất là năng lượng cuồng bạo lan tỏa trong anh sáng, lại càng làm bọn hắn run như cầy sấy.

Ở trong quang huy thánh khiết, bọn họ mơ hồ thấy được một đôi cánh chim trắng noãn mở ra ở phía sau Từ Hữu Dung, có thể tận mắt nhìn thấy Thiên Phượng huyết mạch tiến giai thức tỉnh trong truyền thuyết, vốn là chuyện cực kỳ rung động, nhưng bọn hắn lúc này lại không cách nào đi cảm thụ, bởi vì bọn họ biết chắc có đại sự phát sinh.

Ti Nguyên đạo nhân cũng không cách nào đứng tại nguyên chỗ nữa, khuôn mặt lạnh lẽo vọt tới vạn đạo ánh sáng trong điện.

Là Quốc Giáo cự đầu, hắn có siêu cường thực lực Tụ Tinh đỉnh phong, cự ly thần thánh lĩnh vực cũng chỉ còn nửa bước, ánh sáng ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, cũng không thể ngăn cản cước bộ của hắn.

Song khi hắn đến chỗ sâu trong đại điện, lại không biết mình nên làm gì.

Hắn mơ hồ biết có đại sự đang phát sinh, nhưng không biết cụ thể ra sao.

Hai cánh trắng noãn chậm rãi lắc lư, Từ Hữu Dung tay trái chấp cung, tay phải cầm kiếm, vẻ mặt bình tĩnh ẩn giấu ngưng trọng như lâm đại địch, nhưng nàng cuối cùng không làm gì cả.

Ti Nguyên đạo nhân không thể nào xuất thủ trước dưới tình huống như vậy , phải biết rằng Từ Hữu Dung là Thánh Nữ phía nam, ở Quốc Giáo có địa vị sánh ngang với Giáo Hoàng, nếu hắn không hỏi nguyên do sự việc đã xuất thủ trước, đó là vô lễ, thậm chí có thể nói là tội ác tày trời.

Từ Hữu Dung quả thật không làm gì cả, chẳng qua lẳng lặng nhìn bích hoạ trên tường đá.

Nàng cảm thụ được rất rõ ràng, trên bích hoạ tràn ra ánh sáng mặc dù vẫn rừng rực, nhưng loại cảm giác cuồng bạo đang dần dần quy về yên tĩnh.

Nàng lẳng lặng nhìn bích hoạ, người trên bích hoạ cũng lẳng lặng nhìn nàng.

Nơi đó trừ Hủy Diệt thần sử cùng các thánh nhân, còn có mười hai hiền giả đứng trên mặt đất, thương hại thế nhân gian khó.

Ánh mắt hiền giả trong suốt sáng ngời, vẻ mặt rất ôn hòa từ bi.

...

...

Giáo Hoàng mở mắt, tinh hà cuồng bạo sâu trong mắt đã biến mất không thấy gì nữa, cũng không nhìn thấy phiến Tinh hải mênh mông, chỉ là một phiến thanh minh.

Ánh mắt của hắn trong suốt sáng ngời như vậy , ánh mắt của hắn ôn hòa từ bi như thế.

Hắn xoay người đi tới bên bồn thanh diệp, ở không trung gỡ xuống bầu gỗ, ở trong ao múc một bầu nước, đổ vào trong chậu.

Lúc trước thanh diệp bởi vì khí tức cuồng bạo mà trở nên có chút khô vàng, qua giây lát một lần nữa trở nên xanh thắm bức người.

Giáo Hoàng lại từ trong ao múc một bầu nước, xối lên trên người của mình, từ đầu đến chân đều bị ướt nhẹp.

Hắn vừa múc một bầu nước, đi tới trước xe lăn.

Bọt nước theo tóc trắng nhỏ xuống phía dưới, ma y ướt đẫm dán ở trên người, hiển lộ ra thân thể bởi vì già nua mà khô gầy.

Xôn xao một tiếng, Giáo Hoàng đem nước trong bầu đổ xuống trên đầu của Trần Trường Sinh.

Cung điện ban đêm u ám, cực hiếm khi có ánh sáng, nước trong ao hàn ý khó tiêu, Trần Trường Sinh giật mình một cái, cả người ướt đẫm.

Nhiệt vụ nhàn nhạt từ mặt ngoài thân thể của hắn dâng lên , nhưng không thể bay xa, đã bị Giáo Hoàng nhẹ nhàng phất tay áo, tan biến không còn gì.

Thân thể nóng hổi nhất thời trở lại nhiệt độ bình thường, máu đang thấm ra ngoài thân thể, cũng bị áp chế về.

Giáo Hoàng đem bầu gỗ thả lại chỗ cũ, cầm hai tấm khăn lông khô, đưa cho Trần Trường Sinh một tấm.

"Ta hiện tại đã biết, vì sao sư phụ ngươi đặt tên ngươi là Trường Sinh rồi." Giáo Hoàng đem nước đọng trên mặt lau khô, nói với Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh xoa xoa mặt, không nói gì.

"Quả nhiên, ăn ngươi có thể có đạt được trường sinh." Giáo Hoàng thanh âm rất lạnh nhạt.

Trần Trường Sinh nhìn khăn lông hơi ướt, nói: "Sư phụ nói nguyên nhân là do thần hồn tan vào máu huyết, thật ra ta không thể tin được."

"Người người đều có thần hồn, ai có thể làm người khác phải động lòng như vậy? Ngươi cùng người khác bất đồng, vì ở trong thân thể có vô số thánh quang."

Giáo Hoàng nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ xa xăm, tựa như nhìn một thế giới khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play