Ly Sơn kiếm tông cùng Quốc Giáo học viện, đã không còn là quan hệ đối địch như lúc ban đầu, tựa như trước lúc tới Hàn Sơn, Cẩu Hàn Thực đã dặn dò các sư đệ của mình.
Không phải địch nhân, vẫn là đối thủ.
Cho dù không có địch ý, vẫn sẽ gặp nhau, gặp nhau lần nữa.
Ly Sơn kiếm tông dễ dàng đánh lui Thiên Lương quận chư cường giả mang theo địch ý mà đến, Cẩu Hàn Thực triển lộ Tụ Tinh cảnh giới, không nói một lời đã bức lui Hòe viện Chung Hội.
Thế cục phát triển đến đây, rất tự nhiên, sẽ đến thời khắc hắn cùng với Trần Trường Sinh gặp nhau.
Cự ly trận đối chiến cuối cùng ở đại triêu thí, đã qua gần hai năm thời gian, trong hai năm này xảy ra rất nhiều chuyện, như vậy kết quả trận chiến này có phát sinh thay đổi hay không?
Thế gian chỉ có Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đọc một lượt Đạo Tàng, bọn họ có cảnh giới cùng thiên phú mà bạn cùng lứa tuổi khó có thể sánh bằng, mọi người rất muốn biết, bọn họ ai mạnh hơn ai.
Cẩu Hàn Thực đã Tụ Tinh thành công, Trần Trường Sinh còn chưa đạt được, theo đạo lý mà nói, hắn không thể nào là đối thủ của Cẩu Hàn Thực, nhưng tất cả mọi người biết, chuyện phát sinh ở trước cửa Quốc Giáo học viện mùa hè năm ngoái, đối với người tu đạo bình thường mà nói không cách nào tưởng tượng vượt biên chiến thắng Tụ Tinh, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện khó khăn. Nhưng mọi người cũng không có cách nào hoàn toàn coi trọng Trần Trường Sinh, bởi vì Cẩu Hàn Thực mặc dù Tụ Tinh thành công thời gian không dài, nhưng hắn là Cẩu Hàn Thực —— chỉ bằng cái tên này đã có thể xác nhận, hắn tuyệt đối không phải là Tụ Tinh sơ cảnh bình thường.
Trần Trường Sinh đứng dậy đi vào trong thạch bình, vô số tầm mắt theo hắn mà di động.
Cẩu Hàn Thực cũng đang nhìn hắn, rất bình tĩnh, rất chân thành.
Vừa lúc đó, ven hồ ban công lâu tự không biết nơi nào bỗng nhiên truyền đến một tiếng thanh minh.
Tiếng thanh minh vang lên từ dây đàn, tông song như nước.
Ngay sau đó, tiếng đàn thứ hai vang lên, sau đó vẫn chưa ngừng lại.
Đó là một nhạc khúc vô cùng thanh nhã, rõ ràng có thể nghe được, người đánh đàn rất có nghiên cứu về âm luật, ngón tay nhẹ gẩy làm cho tiếng đàn vô cùng giàu sức cuốn hút, chẳng qua là chẳng biết tại sao, ở nơi tiếng đàn chuyển ngoặt, lại xuất hiện một chút sai lầm mà người mới học cũng sẽ không phạm vào—— rõ ràng ngừng ngắt và gián đoạn.
"Ai đang gảy đàn?"
Rất nhiều người nhìn về tòa tiểu lâu tiếng đàn vang lên, ở trong lòng suy nghĩ vấn đề này, mà có ít người nghĩ tới vấn đề còn nhiều thêm mấy chữ.
Ai dám gảy đàn vào lúc này?
Tòa tiểu lâu này đóng chặt cửa, có người nhớ tới, từ vài ngày trước cho tới hôm nay, tòa tiểu lâu này vẫn chưa từng mở cửa, thì ra bên trong lại có người.
Thiên Cơ lão nhân nhìn tòa tiểu lâu này, lắc đầu. Hắn tự nhiên biết người trong tiểu lâu là ai, chỉ là không nghĩ đến, đối phương không nghe khuyên can của mình, vẫn kiên trì muốn xuất chiến.
"Xem ra, trận chiến giữa chúng ta chỉ có thể để đến sau này."
Cẩu Hàn Thực nhìn Trần Trường Sinh trên đài nói, hắn lúc này đã nhận ra người đánh đàn là ai.
Trần Trường Sinh cũng nhận ra, nói: "Hi vọng sẽ không quá lâu."
Người có thể nhận ra tiếng đàn còn có rất nhiều, tiếng nghị luận vang lên sau đó chấm dứt, vô số ánh mắt nhìn hướng tiểu lâu, mơ hồ hưng phấn lên.
Người đánh đàn là Quan Bạch.
Thiên Đạo viện nhân vật lãnh tụ thế hệ trẻ, Đại Danh Quan Bạch.
Cẩu Hàn Thực quả thật muốn tỷ thí một phen với Trần Trường Sinh, nhưng nghe tiếng đàn, phải thối lui.
Mọi người quả thật rất mong đợi thấy trận chiến giữa Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh, nhưng càng muốn thấy trận chiến giữa Trần Trường Sinh cùng Quan Bạch.
Bởi vì đối với trận đấu này, đám người trên đại lục đã đợi suốt một năm.
Năm ngoái mùa hè, trước cửa Quốc Giáo học viện vô cùng náo nhiệt, Quan Bạch không xuất chiến, chẳng qua là đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Hắn không nói gì.
Nhưng trong kinh đô rất nhiều người đều biết.
Hắn cho Trần Trường Sinh một năm để trưởng thành .
Ở sau đó, không còn nhìn thấy tung tích của Quan Bạch, vị kiếm đạo cường giả của Thiên Đạo viện này tựa như biến mất bình thường.
Bây giờ nhìn lại, Quan Bạch hẳn là ẩn cư tiềm tu, chính là chuẩn bị cho trận đối chiến hôm nay.
Chi nha một tiếng vang nhỏ, cửa tòa tiểu lâu nơi xa được người chậm rãi đẩy ra.
Một nam tử từ trong tiểu lâu đi ra, thân thủ cao ngất, vẻ mặt yên lặng bình thản, tóc mai cũng không có chút phong trần.
Hắn chính là Quan Bạch, nhưng cùng Quan Bạch trước kia không hề giống, cùng Quan Bạch trong ấn tượng của một số người quen biết Quan Bạch cũng không hề giống.
Trước kia Quan Bạch một mực nổi bật, đầy người phong mang, sắc bén bức người.
Bất kỳ người nào thấy Quan Bạch, cũng sẽ cảm thấy trong ánh mắt của mình sáng lên một đạo kiếm quang, thậm chí sẽ bị kiếm ý phát ra từ trên người hắn xâm phạt đau nhức rơi lệ.
Hiện tại Quan Bạch, vẫn như thanh trường kiếm bên hông hắn, chẳng qua lẳng lặng nằm ở trong vỏ, không lộ nửa điểm phong mang.
Ánh mặt trời giữa trưa rơi vào trên thạch bình ven hồ, có vẻ nóng bỏng, đặc biệt sáng ngời.
Quan Bạch chậm rãi đi tới.
Chung quanh một mảnh an tĩnh, mấy trăm ánh mắt di động theo thân thể của hắn, đám người dần tách ra, tránh ra một lối đi.
Đột nhiên, trong đám người hơi có xôn xao, sau đó có tiếng kinh hô vang lên, không biết nhìn thấy gì, lộ vẻ phá lệ khiếp sợ.
Đường Tam Thập Lục đứng dậy, nhìn hướng bên kia, vẻ mặt nhất thời hơi ngưng tụ.
Trần Trường Sinh đã thấy được, vẻ mặt rất ngưng trọng.
Gió hồ nhẹ phẩy, ống tay áo lướt nhẹ.
Quan Bạch ống tay áo nhẹ nhàng mà phiêu động, thỉnh thoảng bị cuốn lên.
Cánh tay phải của hắn... đã bị chặt đứt!
...
...
Một mảnh xôn xao, đây mới thực là ồ lên, tiếng kinh hô không ngừng bên tai. Tất cả mọi người cho là một năm này, Quan Bạch giống như những năm trước, vẫn đang tiếp tục lữ trình của mình, hoặc là mai danh ẩn tích đi chiến trường phương bắc giết địch, hoặc là tiềm tu chuẩn bị chiến tranh, ai có thể nghĩ đến, khi hắn xuất hiện lần nữa trước mắt người đời, lại thiếu đi một cánh tay!
Càng làm người khiếp sợ chính là, cánh tay mà hắn thiếu chính là cánh tay phải.
Dĩ vãng ở rất nhiều người xem ra, Quan Bạch là kiếm đạo thiên tài có khả năng tiến vào mười vị trí đầu trên Tiêu Dao bảng, hắn so với thế hệ của Vương Phá trẻ hơn không ít.
Hiện tại, ngay cả tay phải cầm kiếm cũng không có... kiếm đạo thiên tài trong quá khứ, chẳng lẽ sau này sẽ ngã đọa phàm trần?
Trong ánh mắt khiếp sợ, Quan Bạch đi tới thạch bình, sau khi hướng Thiên Cơ lão nhân cùng Từ Hữu Dung hành lễ, rất tự nhiên đi tới trước đài nơi mọi người của Quốc Giáo đang đứng.
Vô luận như thế nào, hắn cuối cùng là người của Thiên Đạo viện, cũng chính là người trong Quốc Giáo.
Hắn hướng Lăng Hải Chi Vương cùng Mao Thu Vũ hành lễ.
Rất rõ ràng, Lăng Hải Chi Vương cùng Mao Thu Vũ biết chuyện hắn cụt tay, Lăng Hải Chi Vương nói: "Hết sức là được."
Mao Thu Vũ là Thiên Đạo viện tiền nhậm viện trưởng, tâm tình tự nhiên phức tạp hơn rất nhiều, nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng qua cảm khái nói rõ: "Tới."
Quan Bạch đáp: "Cuối cùng đều sẽ tới."
Sau đó hắn nhìn về Trần Trường Sinh, rất bình tĩnh mà nghiêm cẩn hành lễ.
Trần Trường Sinh không né tránh, nhận lễ của hắn, sau đó hoàn lễ.
Quan Bạch lẳng lặng nhìn hắn, cũng không né tránh, nhận lễ này.
Một đạo ánh sáng như ẩn như hiện, sinh ra ở trong mắt của hắn mắt, trong trẻo mà túc sát, phảng phất trời cao ngày thu.
"Vẫn đang chờ, đến đây đi." Hắn nói với Trần Trường Sinh.
Nói xong câu đó, đạo kiếm quang này ẩn sâu vào đồng tử của hắn, cũng không cách nào thấy nữa.
Trần Trường Sinh nhìn ống tay áo trống trơn của hắn, nói: "Ta cảm thấy không ổn."
Quan Bạch nói: "Một năm này, trên người của ngươi không phát sinh kỳ tích lần nữa, ta cũng đang học kiếm tay trái, rất công bình, rất dễ dàng buông tay đánh cược một lần."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi: "Tại sao không thể buông tay?"
"Không ai có thể buông tay hoàn toàn như ta." Quan Bạch mỉm cười nói.
Tay của hắn đã không có , nơi nào còn cần buông xuống? Chỉ là có chút chuyện, cuối cùng không có cách nào buông xuống.
Hắn thu liễm nụ cười, nhìn Trần Trường Sinh bình tĩnh nói: "Hoán Vũ dù có thế nào, cuối cùng là sư đệ của ta."
Đúng vậy, có rất nhiều chuyện cũng sẽ không bỏ xuống được.
Mặc dù Lương Tiếu Hiểu cấu kết với Ma tộc, tội không thể tha, nhưng Cẩu Hàn Thực và Ly Sơn kiếm tông đệ tử vẫn sẽ hoài niệm hắn.
Tựa như Chiết Tụ nói, nếu như Đường Tam Thập Lục ngày sau thật sự làm chuyện nhân thần cộng phẫn, Trần Trường Sinh vẫn không có biện pháp chán ghét mà vứt bỏ hắn.
Ân oán chuyện này, vốn chính là không thể giải, không thể lý giải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT