Năm đó sau khi thua Chu Độc Phu, Ma Quân đã bị thương nặng, ở Tuyết Lão thành tu dưỡng ngàn năm, lần này bỗng nhiên đi tới Hàn sơn, muốn làm cái gì? Chuyện gì đáng giá để đại nhân vật như Ma Quân mạo hiểm đến vậy? Trên người Trần Trường Sinh có cái gì? Hoặc là nói sự hiện hữu của hắn ý vị như thế nào?

Đây là chuyện Thiên Cơ lão nhân dù tính thế nào cũng tính không ra, Từ Hữu Dung dùng mệnh tinh bàn cũng thôi diễn không ra, nhưng nàng có thể trực tiếp hỏi.

Nàng đã hỏi, Trần Trường Sinh cũng dám trả lời, mặc dù đây là bí mật lớn nhất của hắn. Đối với nàng, hắn không có bí mật gì, huống chi bí mật này ngay từ thời điểm ở Chu lăng, hắn cũng đã thẳng thắn với nàng, chính xác hơn, bí mật kia của hắn, hiện tại có một phần đang ở trong thân thể của nàng.

Trần Trường Sinh chỉ chỉ thân thể của mình, không phát ra âm thanh, mà dùng miệng làm dấu một chữ: "Máu."

Từ Hữu Dung hiểu được, hơn nữa Nam Khê trai đã ghi lại đối với thương thế của Ma Quân năm đó, nàng hoàn toàn hiểu khởi nguyên của tất cả chuyện này.

"Nam Khách?" Nàng giống như trước không tiếng động hỏi.

Trần Trường Sinh gật đầu.

Từ Hữu Dung nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Hiện tại Ma Quân đã biết được bí mật của Trần Trường Sinh, điều này cũng đồng nghĩa, hắn tùy thời có thể hạ thủ đối với Trần Trường Sinh. Đây chính là cường giả đáng sợ nhất đại lục này, thời khắc bị một vị cường giả như thế theo dõi, đó là bóng ma nồng đậm như thế nào? Dưới bóng ma như vậy sinh sống, phải thừa nhận áp lực như thế nào?

Từ Hữu Dung tự nghĩ mình đạo tâm sáng sủa, cũng không cách nào tưởng tượng nếu như chính mình gặp phải vấn đề như vậy, nên ứng đối thế nào. Nàng rất lo lắng cho Trần Trường Sinh, cho dù từ nay về sau hắn không rời kinh đô, Quốc Giáo trọng điểm bảo vệ, nhưng nếu như tâm tình bị ảnh hưởng, đối với tu hành mà nói, cũng cực kỳ bất lợi.

Trần Trường Sinh chính mình không lo lắng chuyện này, bởi vì hắn đã tại trong bóng ma tương tự sinh sống nhiều năm. Hắn lo lắng hơn chính là, bí mật thân thể của mình, có thể bị nhiều người biết hay không. Dư Nhân sư huynh năm đó đã nói, hắn vẫn chưa quên —— không có ai có thể chịu được loại hấp dẫn này.

Từ Hữu Dung nói: "Sẽ không đâu."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, đồng ý cách nhìn của nàng, Ma Quân hẳn là sẽ giữ kínbí mật này.

Cái này giống như bảo tàng yên lặng nằm trong hồ, người biết tin tức tuyệt đối sẽ không nói khắp thiên hạ, mà là sẽ từ từ lén lút vớt lên.

"Ngươi có nghĩ tới hay không, Ma Quân xuất hiện tại Hàn sơn, đây là một âm mưu?"

Từ Hữu Dung không biết nghĩ tới điều gì, nhìn ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm túc nói.

Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục, Chiết Tụ từng có phỏng đoán về phương diện này, chỉ là không đoán ra được nguyên cớ, lắc đầu.

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, nói: "Thương viện trưởng ở nơi đâu? Hắn đến cùng muốn làm cái gì? Giáo Hoàng Bệ Hạ lại muốn làm cái gì?"

Trần Trường Sinh không muốn nói tới chuyện này, trầm mặc không nói.

Từ Hữu Dung cũng trầm mặc.

Không biết qua thời gian bao lâu, nàng bỗng nhiên nói: "Đem chuyện này nói cho nương nương sao."

Trần Trường Sinh nhìn vào ánh mắt của nàng, không nói gì.

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn, không có ý tứ nhượng bộ, nói: "Nếu như đây là âm mưu của Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Thương viện trưởng, như vậy cũng chỉ có nương nương mới có thể phá được."

Trần Trường Sinh không chút do dự nói: "Ta tín nhiệm Giáo Hoàng Bệ Hạ."

Từ Hữu Dung nói: "Vậy Thương viện trưởng thì sao?"

Trần Trường Sinh không nói tiếp, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn rót một chén trà.

Từ Hữu Dung nhìn bóng lưng của hắn, thương tiếc trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nói: "Tất cả mọi người cho rằng ngươi là người thừa kế Quốc Giáo, thiên nhiên đứng ở phía đối lập của nương nương, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như đổi góc độ để nhìn, phong cảnh có thể sẽ hoàn toàn bất đồng?"

Trần Trường Sinh biết, không phải nàng làm thuyết khách thay cho Thánh Hậu nương nương, mà nàng đang quan tâm chính mình, nhưng hắn không thể nào nói gì.

Tựa như ban đầu ở Quốc Giáo học viện Đường Tam Thập Lục nói chuyện với nhau, mỗi người đều có trách nhiệm của mình.

Hắn là đứa trẻ mồ côi, được sư phụ lượm được, nuôi lớn thành người, giáo dục thành tài, đi tới kinh đô, được Mai Lý Sa đại chủ giáo ái hộ bồi dưỡng, được Giáo Hoàng Bệ Hạ coi trọng, hắn từ Quốc Giáo nhận được quá nhiều thứ, như vậy hắn phải gánh chịu trách nhiệm tương ứng, hơn nữa...

"Ta không tín nhiệm nương nương." Hắn bưng chén trà, đưa cho Từ Hữu Dung, rất bình tĩnh nói.

"Tại sao?" Từ Hữu Dung đứng dậy, nhìn hắn hỏi: "Bởi vì nương nương là nữ tử, không phải nam nhân ư?"

Trần Trường Sinh nhìn chén trà trong tay, nói: "Không, bởi vì nàng không phải là người tốt."

Chuyện đại sự liên quan tới ngôi vị hoàng đế Đại Chu cùng truyền thừa của Quốc Giáo, nói chính là đại nhân vật chìm nổi nhiều năm trên thế gian, nhưng dùng nam cùng nữ, tốt cùng xấu tới nói, nếu để cho người khác nghe được lời như thế, tất nhiên sẽ cười nhạo đôi nam nữ này thật trẻ con , ngây thơ, buồn cười.

Nhưng bọn hắn nói rất chân thành.

Từ Hữu Dung biết, Trần Trường Sinh chính là người như vậy.

Chính nàng cũng là người như vậy.

Trong phòng trở nên an tĩnh, thời gian rất lâu hai người cũng không mở miệng nói chuyện.

Đây là từ khi quen biết tới nay, lần đầu tiên bọn họ thảo luận vấn đề về phương diện này một cách tương đối chính thức, trước kia chưa từng nói, bởi vì hai chữ trận doanh.

"Nương nương đối với ta mà nói... Giống như mẫu thân."

Không biết qua thời gian bao lâu, thanh âm của Từ Hữu Dung lần nữa vang lên, có chút mờ nhạt, nhưng tâm tình cũng rất nhiều.

Về quan hệ giữa Thiên Hải Thánh Hậu cùng Từ Hữu Dung, bao gồm Trần Trường Sinh ở bên trong, có rất nhiều người cảm thấy có chút không rõ, loại sủng ái cùng tín nhiệm này đến tột cùng là phát sinh như thế nào, cho đến khi Liệu Thiên kiếm trong lá thư của Tô Ly phóng lên cao, ở bầu trời đêm cùng mộc kiếm Tiểu Phượng gặp gỡ, mọi người mới biết được nguyên nhân chân chính —— thì ra là Thánh Hậu nương nương cũng có Thiên Phượng huyết mạch, từ trên ý nghĩa mà nói, Từ Hữu Dung mới là truyền thừa chân chính của nàng, thậm chí so với truyền thừa con nối dõi còn quan trọng hơn.

"Nhưng nàng không phải người tốt." Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của Từ Hữu Dung, rất bình tĩnh rồi lại kiên định nói: "Cho nên ta sẽ không tin tưởng nàng."

Từ Hữu Dung nhìn hắn nhẹ giọng hỏi: "Tiêu chuẩn thiện ác là gì?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta không phải muốn biện luận cùng ngươi, luận điểm đại thiện tức ác cũng là thứ mà ta không hiểu được, ta chỉ biết là, nàng đã giết chết rất nhiều người vô tội."

Từ mấy trăm năm trước bắt đầu chấp chưởng quốc chính, người chết dưới tay Thiên Hải Thánh Hậu chính là đếm không hết, có Trần thị hoàng tộc, có Quốc Giáo cựu phái, có tham quan ô lại, có phạm nhân làm xằng làm bậy, nhưng không ai không thể phủ nhận, ở quá trình này, có rất nhiều người không nên chết bởi vì nàng mà chết.

"Tô sư thúc cũng đã giết rất nhiều người, mặc dù hắn vô tình , nhưng người vô tội chết dưới kiếm của hắn cũng không ít."

"Vô tình hay cố ý, trong mắt của ta có khác biệt rất lớn."

"Vậy ngươi làm sao chắc chắn người vô tội chết đi là hành động cố ý của nương nương?"

"Bởi vì Chu Thông." Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, nói: "Chu Thông là một ác nhân thuần túy, hắn lấy tàn bạo làm thú vui, lấy hành hạ chúng sanh làm tiêu khiển, nương nương từ ngày đầu tiên dùng người này, đã không còn biện pháp nói mình không có lòng dạ nào làm ác."

Từ Hữu Dung trầm mặc một lát sau nói: "Chẳng lẽ muốn đem tất cả tội ác của Chu Thông quy về nương nương ư? Như vậy không khỏi có chút không công bình."

Trần Trường Sinh nói: "Ngươi nuôi chó không buộc dây, chó cắn người, đương nhiên là lỗi của chủ nhân, đao sắc ra khỏi vỏ giết người, đương nhiên là tội của người cầm đao."

Thế nhân đều biết, Chu Thông chính là một con chó dữ mà Thánh Hậu nuôi, cũng là một thanh đao sắc bén .

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, nói: "Ngươi nguyện ý giải thích cho Tô sư thúc, lại không chịu thông cảm cho nương nương, đúng là vẫn còn thành kiến."

Trần Trường Sinh nói: "Tô Ly tiền bối ban đầu đã giết bao nhiêu người ở Trường Sinh tông cùng Tầm Dương thành, ta chưa từng thấy, nhưng mà... Nương nương cùng Chu Thông năm đó ở kinh đô giết người, đều viết ở trong sách, mà ta từng xem sách, ta biết chữ viết đều dùng máu để viết ra, rất là chói mắt."

Lần nữa an tĩnh, hai người lâm vào khoảng thời gian rất lâu cũng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play