"Ta chưa từng gặp quan quân nào hoàn mỹ , thực lực cường đại, hơn nữa còn có thể đem tiềm lực của mọi người trong đội ngũ khai thác triệt để như hắn. Trần Thù, ngươi là chủ quan của bọn hắn nên càng thêm rõ ràng, bộ dáng lười mà vô năng của thành viên ban đầu trong chi tiểu đội du kỵ kia."

"Ai cũng thừa nhận hắn phát huy tác dụng trong những trận ngộ chiến kia, nhưng nếu nói hoàn mỹ... Ngày ngày uống rượu đánh nhau, hoàn mỹ ở chỗ nào? Quân kỷ còn giữ nữa hay không? Ta đồng ý tính quân công cho hắn, nhưng tương ứng, có phải hẳn là tiến hành trừng phạt đối với việc hắn không tuân theo cấm lệnh hay không?"

"Nếu như hắn là thuộc hạ của ta, mỗi lần đi tuần cũng có thể mang theo thi thể mười mấy đầu lang kỵ trở về, đừng bảo là uống rượu đánh nhau, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, điều gì ta cũng có thể tiếp nhận, trừng phạt? Ta hận không thể ngày ngày rửa chân cho hắn ấy chứ!"

"Có phải các người quên mất một vấn đề trọng yếu nhất hay không? Hắn là nhân viên phụ thuộc Thu Bắc Đình quân phủ phái tới... Nghe nói đắc tội đại nhân vật nào đó ở bên kia, mới có thể bị đày đến địa phương quỷ quái chim không ỉa phân như chỗ chúng ta, nếu như đem tên của hắn đặt vào trong sách quân công, quân phủ bên kia có thể có ý nghĩ hay không?"

"Cho dù quân phủ có ý nghĩ, chẳng lẽ muốn đem chiến công của hắn xóa đi sao? Các ngươi làm vậy để cho quân sĩ thất vọng đau khổ a!"

"Ai nói muốn xóa chiến công của hắn, đây không phải là muốn tìm một phương pháp thích hợp nhất chứ sao."

"Đừng nói nữa! Chiến công chính là chiến công, nên phạt cũng phải phạt... Lấy công trận những ngày qua hắn lập ra, chính là bị tước cũng có thể, vốn dĩ những ngày qua hắn không tuân theo cấm lệnh, mất đầu cũng có đạo lý, ta thấy hai bên ngang nhau, ban lệnh khen ngợi cho hắn, về phần phần thưởng tạm thời giữ lại."

Huyên náo quân trướng trong nháy mắt an tĩnh lại, mọi người nhìn về tướng quân ngồi chỗ cao nhất , trong vô thức muốn phản đối, nhưng cẩn thận suy nghĩ, như thế xử trí cũng là phương pháp tốt nhất, không khỏi nhất tề nhìn về tên phó tướng tên là Trần Thù, trong ánh mắt đầy đồng tình hoặc có chút hả hê.

Trần Thù rất căm tức, từ trên bàn nhặt lên nón giáp của mình, vén rèm đi ra.

...

...

Đồng liêu sở dĩ nhìn có chút hả hê hoặc đồng tình, hắn vì sao mà căm tức, cũng bởi vì tất cả mọi người rõ ràng, theo tính tình quan quân thanh niên kia , nghe được tin tức này, nhất định sẽ nổi giận, mà không có ai, cho dù là tướng quân nguyện ý trực diện lửa giận của tên kia.

"Cái gì? Chỉ cấp ngợi khen không thưởng bạc sao?"

Trong doanh phòng trận thiết rất đơn sơ, đồ vật cồng kềnh, may nhờ như thế, ở giữa ngọn đèn có vẻ thừa cùng hơn mười bầu rượu trên bàn gỗ mới không có ném đi.

Biết được kết quả nghị sự trong quân trướng, Trần Thù dĩ nhiên không có tâm trạng vui vẻ gì, nhưng cũng không nghĩ tới, phản ứng của đối phương sẽ kịch liệt như thế, vội vàng liều mạng ôm lấy đối phương, liên tục an ủi nói: "Lệnh khen ngợi mới là thứ tốt! Tướng quân đây cũng là gánh chịu áp lực của quân phủ mới ban cho ngươi!"

Người bị hắn ôm chặt, mới không đem tất cả sự vật trong cơn giận dữ xé thành mảnh nhỏ, là một quan quân.

Trên khôi giáp của quan quân này khắp nơi đều là tro bụi, trên mặt cũng giống như thế, cộng thêm chòm râu thật lâu không có tỉa qua, nhìn rất là hèn hạ.

Ánh mắt của hắn lại rất sáng ngời trong trẻo, chỉ có thấy ánh mắt của hắn, mọi người mới phát hiện, hắn chỉ là thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Quan quân trẻ tuổi tránh né tay của Trần Thù, đi tới bên cạnh bàn cầm lấy một bầu rượu rót vào trong bụng, tức giận nói: "Ta chính là không phục."

Trần Thù bất đắc dĩ nói: "Tiểu tổ tông của ta, chẳng lẽ ngươi còn thiếu tiền ư?"

Quan quân trẻ tuổi nặng nề nâng túi rượu phách đến trên bàn, nói: "Ta chính là cảm thấy không phục, tại sao lại vậy, ta dựng lên nhiều chiến công như vậy, chẳng lẽ còn đổi không tới năm mười lượng bạc ư?"

Trần Thù liếc nhìn phía ngoài doanh trại, nói: "Lần trước... Ngươi giết những kẻ bắt được quá độc ác."

Quan quân trẻ tuổi khoát khoát tay nói: "Đây là lời đồn nơi nào truyền đến, ta làm sao có thể làm chuyện máu tanh như vậy, chỉ có Chu quân các ngươi mới thích làm chuyện như vậy."

"Chú ý lời nói của ngươi, mặc dù ngươi là Nam nhân, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có một quân đội."

"Được rồi, nếu là người một nhà, tại sao không chịu cho tiền?"

"Ngươi muốn tiền như vậy làm gì?"

"Không lấy tiền có thể phải như thế nào ?"

"Tướng quân nói, nếu như ghi danh ngươi vào sách, lấy tốc độ tích lũy công trận của ngươi, rất nhanh sẽ vượt qua mọi người trong Thất Lý Hề, thậm chí..."

Trần Thù nhìn hắn, tâm tình có chút phức tạp nói: "Năm năm sau, ngươi có thể trở thành thần tướng mới."

Nghe được câu này, vị quan quân trẻ tuổi kia giật mình chốc lát, sau đó nở nụ cười, nói: "Ta không có hứng thú đối với chuyện này."

Ở trong Đại Chu quân đội, nếu như nghe được những lời như vậy, nhất định sẽ cho rằng người kia là người điên.

Nhưng Trần Thù không có phản ứng giật mình, bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nghe được những lời tương tự.

"Ngươi đến tột cùng là ai?" Hắn nhìn tên quan quân trẻ tuổi kia hỏi.

Quan quân trẻ tuổi nói: "Ta chính là một thanh niên yêu tiền, rất dễ nổi giận."

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh.

Trên thực tế, lúc trước hắn muốn lật bàn, mắng chửi mẫu thân của tướng quân, ánh mắt cũng bình tĩnh giống như trước, căn bản không phải thực sự tức giận.

Trần Thù thở dài, nói: "Cũng không biết người như các ngươi có cái gì cổ quái, tại sao phải giả dạng làm một người nóng nảy chứ?"

Quan quân trẻ tuổi tiến tới trước người hắn thật tình hỏi: "Chẳng lẽ ta giả không giống ư?"

Trần Thù đánh giá hắn một phen, nói: "Trang phục dung mạo khí chất đều có chút giống rồi, chính là còn đôi mắt không giống."

Ban đầu hắn có thể khám phá ra quan quân trẻ tuổi này không phải là người bình thường, chính là thông qua đôi mắt này.

Vô luận gặp hơn một trăm lang kỵ, hay là gặp phải Ma tộc cường giả , ánh mắt tên quan quân trẻ tuổi này vĩnh viễn bình tĩnh như vậy —— loại bình tĩnh này đại biểu tự tin tuyệt đối, có thể mang cho người khác rất nhiều tự tin, vô luận là bản thân quan quân trẻ tuổi, hay là hơn bốn mươi du kỵ binh dưới trướng của hắn, cùng với Trần Thù vị trực thuộc phó tướng trên danh nghĩa.

Trải qua trao đổi trong khoảng thời gian này, Trần Thù càng thêm xác nhận, tên quan quân trẻ tuổi này là một đại nhân vật chân chính.

Chỉ có đại nhân vật chân chính mới có thể có ánh mắt như thế, cũng chỉ có đại nhân vật chân chính, mới có thể chẳng thèm ngó tới đối với chuyện trở thành thần tướng.

Nếu như không phải đã xác nhận văn thư nhậm chức không có bất cứ vấn đề gì, Trần Thù tuyệt đối không dám đem tên quan quân trẻ tuổi này tiếp tục lưu lại trong tiểu đội của mình. Nhưng cho tới hôm nay hắn vẫn chưa hiểu được, đại nhân vật như vậy tại sao phải tới địa phương vừa hoang vu vừa nguy hiểm như Thất Lý Hề, tới nơi này làm gì.

Tối nay hắn không nhịn được hỏi ngay trước mặt.

Quan quân trẻ tuổi nhìn về gió tuyết bên ngoài doanh trướng, mỉm cười, có chút mỏi mệt , nhưng rất yên lặng, không có bất kỳ nôn nóng.

Hắn không đáp lại câu hỏi của Trần Thù, lạnh nhạt nói: "Uống rượu."

Trần Thù mặc dù biết đối phương là đại nhân vật, nhưng ở trong quân trại dù sao cũng là thuộc hạ của mình, hơn nữa mấy ngày nay mộc tuyết tắm sương, đồng sanh cộng tử, cùng Ma tộc lang kỵ huyết chiến nhiều lần, đã sớm quen biết, lúc này không khỏi có chút căm tức, nói: "Chỉ biết uống rượu uống rượu! Ta là đang hỏi thật tình!"

Quan quân trẻ tuổi kinh ngạc, sau đó lớn tiếng nở nụ cười, nói: "Ta cũng trả lời rất chân thành a."

Sau đó hắn thu lại nụ cười, nhìn gió tuyết bình tĩnh nói: "Rượu nơi này mạnh nhất, có thể giết nhiều Ma tộc nhất, có thể giúp người tĩnh tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play