Đây là một gian phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn, hai hàng giá sách, một cái tủ treo quần áo, ba cái chậu.

Dù sao cũng là nữ tử, chuyện đầu tiên Từ Hữu Dung làm sau khi vào nhà chính là mở ra tủ treo quần áo.

Trong tủ quần áo cũng rất đơn giản, trên căn bản chính là áo màu trắng, nhiều nhất là viện phục của Quốc Giáo học viện, trừ mùi vị lá cây nhàn nhạt, không có bất kỳ mùi thơm nào khác.

Đối với chuyện này, nàng rất hài lòng, nhưng khi nàng thấy năm mươi cái khăn lông cùng khăn tay thật chỉnh tề phía dưới cùng của tủ quần áo, vẫn trầm mặc thời gian rất lâu .

Đóng kín tủ quần áo, đi tới trước giá sách, nàng tùy ý rút ra vài cuốn sách đến xem, phát hiện đều là chí quái diễn nghĩa mấy năm qua lưu hành ở kinh đô, cho nên trầm mặc một lát.

Thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, cho nên hiện tại không muốn tiếp tục nữa ư?

Đột nhiên, nàng ở trên giá sách nhìn thấy một vật nhỏ, thần sắc giật mình.

Đó là một con chuồn chuồn tre, rõ ràng đã rất lâu rồi, đã sớm úa vàng, hơn nữa tựa như đã bị ngâm nước rất lâu, ngoài rìa sắp sửa bung ra... Nàng cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ thời gian rất lâu mới nhớ tới, đây là lúc còn rất nhỏ, chính mình đặt trong thư gửi cho hắn.

Nhớ tới chuyện khi còn bé, nàng có chút ngơ ngẩn, nhìn chuồn chuồn tre đã qua nhiều năm như vậy, còn được hắn bảo tồn ... Được rồi, bảo tồn không tính là quá tốt, nhưng cuối cùng coi như đã bảo tồn, nguyên lai là người vẫn hoài niệm chuyện cũ ư? Nàng có chút hài lòng, nhưng tiếp theo chẳng biết tại sao, lại có chút tức giận, sau đó nàng tỉnh ngộ, nguyên nhân tức giận cũng là mình, như vậy đến tột cùng nên tức giận hay là nên vui vẻ đây? Nàng nghĩ tới vấn đề này, trên mặt vẫn treo vẻ mỉm cười.

Đem chuồn chuồn tre cẩn thận đặt về trên giá sách, nàng đi tới trước giường, dĩ nhiên không ngồi xuống, chẳng qua chỉ nhìn mấy cái.

Đệm chăn gấp vô cùng chỉnh tề, vô cùng sạch sẽ, vô luận trên giường hay trên gối cũng không có chút bụi bẩn, ngay cả tóc cũng không có một sợi, không đúng... Đây là cái gì?

—— ở dưới góc một bên gối có một sợi tóc rất khó phát hiện .

Từ Hữu Dung trầm mặc.

Sợi tóc này rất dài rất nhỏ, rõ ràng là của nữ nhân .

Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Một lát sau, nàng mới phát hiện cửa sổ gian phòng đã mở ra .

Tối nay có tuyết, tuyết từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đi vào, làm ướt một góc của bàn đọc sách.

Nàng có chút khó hiểu, người tĩnh táo trầm ổn hơn nữa thích sạch sẽ như Trần Trường Sinh, làm sao rời phòng lại không đóng cửa sổ?

Cho dù gió tuyết không sao cả, nhưng nếu như đi vào là tro bụi cùng lá rụng thì làm sao?

Cửa sổ chưa đóng, chẳng lẽ lưu lại cho ai khác?

Từ Hữu Dung bỗng nhiên tỉnh hồn.

Loại hiểu lầm này, loại suy tính không chừng mực này, không dùng trong chiến đấu cùng tu hành, lại dùng để tìm ra chân tướng của sợi tóc này, chính mình biến thành một người như vậy từ khi nào.

Nàng lắc đầu, xoay người đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ, chuẩn bị lấy khăn lông, đem chút ít tuyết rơi vào trên bàn sách lau đi.

Nhưng mà chuyện xảy ra sau một khắc, làm cho nàng hiểu được, những thứ hiểu lầm cùng xấu hổ này, cũng không phải do mình trở nên bất kham, mà do người kia thực sự đã quá bất kham rồi.

Viên tuyết nhẹ khiêu vũ, mùi hương thoang thoảng đánh tới, một nữ tử lướt qua cửa sổ, rơi vào trong phòng.

Đồng thời rơi vào trong tai Từ Hữu Dung, còn có một câu nói.

"Đừng trách tỷ tỷ không nói với ngươi, vị hôn thê kia của ngươi đối với ngươi oán khí rất nặng, ngươi phải cẩn thận một chút, nàng mà bộc phát tính tình ra á, sách sách, nói lại, ngươi ngàn vạn không thể nói với nàng, chuyện ta thường xuyên đến chỗ của ngươi ngủ, nếu không..."

Đột nhiên, đạo thanh âm tràn đầy ý tứ trêu chọc này dừng lại.

Bởi vì nữ tử này chợt phát hiện người sau cửa tủ không phải là Trần Trường Sinh.

Từ Hữu Dung đóng kín cửa tủ, nhìn nữ tử này, cảm thấy sư phụ nói rất đúng, chuyện không thể nhịn được trên nhân thế này chính là nói. Ngươi nói gì, thường thường chuyện sẽ phát triển thành đúng như ngươi đã nói.

Tỷ như trước khi rời đi thần tướng phủ, Sương nhi hỏi nàng đi làm gì, nàng không nói thật, nàng nói là đi gặp Mạc Vũ. Cho nên, lúc này nàng... đã gặp được Mạc Vũ.

Chẳng qua không phải là trong hoàng cung, cũng không phải là Kết viên nơi Mạc Vũ ở, mà là trong gian phòng trên lầu ba của Quốc Giáo học viện.

...

...

Mạc Vũ mở rộng miệng, một hồi lâu cũng không nói ra lời. Sau đó, nàng có chút cười cười không được tự nhiên, thanh âm hơi khàn hỏi: "Có thể coi như chưa từng thấy ta hay không?"

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn nàng, nói: "Ta đã nhìn thấy ngươi."

Mạc Vũ dùng tay phải ôm trán, tay trái chỉ về phía nàng nói: "Ngươi đừng vội hỏi, để cho chính mình hiểu được tình hình rồi hãy nói."

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Ngươi từ từ suy nghĩ trước đi."

Mạc Vũ lúc này quả thật không biết nói gì, đầu óc có chút loạn . Nàng vốn định thừa dịp Từ Hữu Dung hồi kinh đến trêu chọc Trần Trường Sinh một phen, đồng thời cũng thật sự muốn cảnh cáo hắn một chút, ai có thể ngờ được, ở trong phòng của Trần Trường Sinh đụng phải chánh chủ, hơn nữa còn để nàng nghe được câu nói kia.

"Đầu tiên, chúng ta đã đạt thành một cái nhận thức chung, đó chính là muốn ngươi tĩnh táo nghe ta giải thích."

Mạc Vũ thả tay xuống, nhìn nàng nghiêm túc nói: "Bộc phát tính tình câu kia coi như là ta nói xấu sau lưng ngươi, nhưng chuyện ngủ này ngươi nhất định không được hiểu lầm."

Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Tiếp tục."

Mạc Vũ thấy vẻ mặt của nàng liền biết nàng thật sự nổi giận rồi, ở trong lòng buông tiếng thở dài, vô lực nói: "Ngủ chẳng qua là ngủ, không phải là loại ngủ như ngươi nghĩ."

"A, đó là loại ngủ nào vậy?" Từ Hữu Dung nở nụ cười càng thêm ôn nhu.

Mạc Vũ có chút bất đắc dĩ nói: "Dù sao ngươi ngàn vạn đừng nên hiểu lầm."

Từ Hữu Dung đánh giá nàng từ trên đến dưới một phen, chỉ thấy nàng mặc một bộ váy ngủ màu hồng, hai chân lộ ra, tóc đen hơi ẩm ướt, còn có mấy viên tuyết, tựa như mới vừa tắm rửa sạch sẽ?

"Phải, mời nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể không lầm."

Mạc Vũ theo tầm mắt của nàng nhìn về trên người mình, trong lòng thầm nghĩ không xong. Lần trước Trần Trường Sinh đề cập tới một lần, nàng lại thật sự tắm rửa sạch sẽ mới qua đây, dần dần biến thành thói quen, tối nay cũng rất tự nhiên tới đây như vậy... Như vậy, chuyện này thật sự nhảy vào Tinh hải cũng không rửa sạch nổi.

Bởi vì câu nói sau khi vò đã mẻ lại sứt thường thường có thể lớn tiếng doạ người, Mạc Vũ lúc này cũng như thế, thấy giải thích không rõ, ngược lại lẽ thẳng khí hùng hơn rất nhiều, nhìn Từ Hữu Dung nói: "Câu chuyện này rất dài, ta nghĩ ngươi cũng không có hứng thú nghe, ngươi thì sao chứ? Bản thân ta rất muốn nghe câu chuyện của ngươi, ngày đầu tiên về kinh không ở nhà , lại tới nơi này làm gì?"

Từ Hữu Dung đi tới trước cửa sổ, không nói gì, cũng không nhìn nàng, ánh sáng ngoài tường viện rơi vào trên tuyết, vừa ánh đến trên mặt của nàng.

Mạc Vũ nhìn gương mặt xinh đẹp ngay cả mình đều có chút ghen tỵ của nàng , sóng mắt khẽ lưu chuyển tiếp tục hỏi: "Thánh Nữ động phàm tâm rồi ư?"

Từ Hữu Dung nhìn nàng một cái, hỏi: "Lúc ấy ngươi ở trong thơ nói chuyện giữa hắn cùng với tiểu hắc tình... Là thật hay giả ?"

"Thiên chân vạn xác, hắn khi đó cùng nàng ôm nhau ở chung một chỗ ." Mạc Vũ thấy có thể chuyển đề tài, làm sao bỏ qua cơ hội này, hận không thể dùng danh nghĩa của Thánh Hậu nương nương để thề, chẳng qua là nàng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện lúc trước, có chút không xác định nói: "Nhưng tựa như ngươi vừa mới nhìn thấy ta đi vào, nghe được câu nói kia của ta, mắt thấy chưa chắc là thật."

Từ Hữu Dung không nói gì, như có điều suy nghĩ.

Mạc Vũ nghĩ tới điều gì, không thể tin hỏi: "Ngươi hỏi điều này làm gì? Ngươi không phải có ý tứ với hắn đấy chứ? Khó trách ngươi ngày đầu về kinh đã tới đây!"

"Ta cùng với hắn có hôn ước, về kinh tới xem một chút cũng là chuyện tự nhiên."

Từ Hữu Dung rất bình tĩnh, chỉ có hai tay ở phía sau lưng nắm chặt, cho thấy nàng thật ra có chút khẩn trương.

Mạc Vũ không ngờ nàng lại bình tĩnh thừa nhận như thế, hơi kinh ngạc nói: "Ban đầu ngươi trong thơ cũng không nói như vậy, vì phá vỡ hôn ước của các ngươi, ta đã phải trả giá không ít. Ngươi nêu hiểu rõ, Trần Trường Sinh hiện tại không phải người bình thường, ta đắc tội chính là viện trưởng Quốc Giáo học viện, Giáo Hoàng tương lai, nếu như hiện tại ngươi nói cho ta biết ngươi định có ý với hắn, ta cùng ngươi không xong đâu!"

Từ Hữu Dung nhìn tóc nàng ẩm ướt cùng quần ngủ trên người, bình tĩnh nói: "Trả giá quả thật không nhỏ, nhưng hắn có cảm thấy đây là mạo phạm hoặc là có tội hay không?"

Mạc Vũ không thể cãi lại, xấu hổ và giận dữ nói: "Người khác không biết, ta và ngươi cũng rõ ràng, Giáo Hoàng đã giải trừ hôn ước giữa các ngươi, cho dù ta cùng hắn như thế nào, ngươi lấy thân phận gì để quản."

Từ Hữu Dung nhẹ nói nói: "Không cần ngươi quan tâm."

Mạc Vũ trầm mặc một lát, hỏi: "Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào ."

Từ Hữu Dung khẽ cúi đầu, nhẹ nói nói: "Vẫn không cần ngươi quan tâm."

Chỉ có người quen thuộc nhất của nàng, mới biết được bề ngoài nàng lúc này rất bình tĩnh, thật ra đang rất yếu ớt.

Mạc Vũ nhìn nàng thở dài nói: "Ngươi nhịn đến chết hay sao."

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Hắn đi đâu vậy?"

Mạc Vũ nhíu mày nói: "Ta làm sao biết, ngươi đừng hiểu lầm thật nhé."

Đúng lúc này, tiếng ti trúc ngoài tường viện bỗng nhiên trở nên lớn lên, Mạc Vũ nhìn sang bên kia, chính là bông tuyết dày đặc theo gió đêm bay xuống cũng không che được hết tầm mắt của nàng, chỉ thấy trong tửu lâu đèn dầu rực rỡ, vũ cơ đang nhảy múa.

"Ngươi không nên tức giận, hắn hình như đang ở bên kia." Nàng nhìn Từ Hữu Dung một cái, nói.

Từ Hữu Dung nhìn lại bên kia, quả nhiên ở tầng cao nhất của tửu lâu, người kia đang uống rượu, bên cạnh còn có ba bốn thanh niên nam tử, còn có rất nhiều cô gái đi tới đi lui, như hồ điệp vờn hoa.

Thật đúng là hành vi phóng đãng.

Nàng lẳng lặng nhìn tửu lâu, lẳng lặng suy nghĩ, đúng lúc này, nàng nhìn thấy vũ cơ đang nhảy mua bỗng nhiên không đứng vững, ngã vào trong ngực người kia...

Không biết tại sao, nàng phát hiện mình khó giữ được đạo tâm yên lặng, lồng ngực khẽ chập chùng.

...

...

"Từ Hữu Dung trở về cũng đã về rồi, ngươi sợ cái gì, ngươi buồn rầu làm gì? Không cần để ý chướng ngại tâm lý, đáng đánh thì đánh."

Trong tửu lâu, Đường Tam Thập Lục giơ bầu rượu, ôm thiếu nữ ca cơ, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Nam nữ vốn dĩ ngang hàng, ngươi chỉ cần không mang theo quan điểm cổ hủ nữ nhân không thể đánh, trận này sẽ đánh được thôi."

Lúc nói chuyện, ca cơ ở trong lòng ngực của hắn ngẩng lên nhìn mặt hắn, trong đôi mắt tràn đầy sung sướng cùng hạnh phúc.

Vị ca cơ bên cạnh Trần Trường Sinh lại là vẻ mặt có chút u oán, không chỉ bởi vì Trần Trường Sinh ngồi quá mức quy củ, từ đầu đến cuối ngay cả ngón tay cũng không đụng một chút, còn bởi vì toàn bộ đại lục cũng rõ ràng, vị hôn thê của thiếu niên viện trưởng Quốc Giáo học viện này là ai, nàng chỉ là nữ tử mua vui, cũng không muốn đắc tội Đông Ngự thần tướng phủ cùng phượng hoàng cao cao tại thượng.

"Ta định chịu thua, ngươi thấy có được hay không?"

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói.

Lời vừa dứt, cả sảnh đường đều yên lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play