Mạc Vũ sắp xếp đồ ăn xong, tự mình xới chén cơm, ngồi xuống đối diện Từ Hữu Dung.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười.

Không khí quỷ dị kiểu này, nếu như đổi lại Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục tuyệt đối không chịu được, nhưng các nàng đã quen rồi.

Giống như nhiều năm trước, thời điểm nương nương dùng cơm, rất nghiêm túc, không cho phép bất luận kẻ nào nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt để trao đổi.

Từ Hữu Dung cùng Mạc Vũ không biết dùng ánh mắt trao đổi bao nhiêu lần, sớm có ăn ý, vô cùng dễ dàng nhận ra đối phương suy nghĩ cái gì.

Chỉ là khi đó, nội dung trao đổi thường thường là hôm nay món nào ngon, món nào không dễ ăn, nương nương hôm nay tâm tình tựa hồ không sai, đã gắp món yến thiệt ba lần, nương nương tối hôm qua nói muốn bãi chức của Tể tướng, hình như là thật, nếu không tại sao hôm nay tâm tình ủ dột ngay cả bích tit hang mà nàng thích nhất cũng nuốt không trôi, nhưng hôm nay các nàng trao đổi chính là chuyện khác.

Mạc Vũ trừng mắt nhìn nàng, đây cũng là đang hỏi nàng đối với Trần Trường Sinh cùng hôn ước đến cùng có ý nghĩ thế nào.

Từ Hữu Dung khẽ cụp mắt xuống, không để ý đến, chẳng qua vị trí ngón tay cầm đũa dời vài phần lên phía trước.

Mạc Vũ chú ý tới chi tiết này, bắt đầu thương cho Trần Trường Sinh.

Nàng nhớ rất rõ ràng, khi còn bé thời điểm Từ Hữu Dung không vui, cầm đũa sẽ trong vô thức dùng sức, cho nên sẽ cầm lên phía trước. Có một năm nàng nhìn thấy tiểu Từ Hữu Dung cầm đũa như vậy một lần, xế chiều hôm đó, trong cung điện mà Bình Quốc ở, có thêm mười mấy con rắn không có độc, sau đó ban đêm Bình Quốc bị vẽ bậy lên đủ loại hình thù lên mặt...

...

...

Các thái giám và cung nữ đứng xa xa bên ngoài điện, đối với hình ảnh trong điện cũng không có vẻ gì, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa.

Người có tư cách ăn cơm cùng Thánh Hậu nương nương cũng không nhiều, Từ Hữu Dung chính là một người trong số đó.

Chuyện này cùng thân phận Thánh Nữ phía nam hiện tại của nàng không có quan hệ gì, mà vì từ lúc còn rất nhỏ, nương nương sẽ thường xuyên đón nàng vào cung, sau đó cùng nhau ăn cơm. Lúc ấy trừ Từ Hữu Dung, còn có Mạc Vũ, Bình Quốc công chúa cùng Trần Lưu vương. Sau này Trần Lưu vương qua mười sáu tuổi, rất ít khi ngủ lại trong cung, thời gian cùng ăn cơm với nương nương cũng ít đi, về phần Bình Quốc công chúa... nghe nói tối nay nàng đi Tây Sơn miếu ngoài thành để thắp hương, ai cũng hiểu được, vị Công chúa Điện hạ này không muốn đối mặt với Từ Hữu Dung, người làm cho nàng hâm mộ ghen tỵ nhiều năm như vậy , do đó lánh mặt không gặp.

Dùng xong cơm, Mạc Vũ ở trong điện xử lý hồ sơ, Thánh Hậu đứng dậy nói với Từ Hữu Dung: "Đi theo ta."

Từ Hữu Dung đi theo nàng, đi thẳng tới địa phương cao nhất kinh đô.

Đứng ở trên Cam Lộ Đài, nhìn phố xá trong kinh đô, nhìn Thiên Thư lăng ở phương xa, Từ Hữu Dung nhớ tới tình cảnh khi còn bé chơi đùa ở chỗ này, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Đây là lần đầu tiên ngươi cười trong hôm nay."

Thánh Hậu chắp hai tay, đứng ở rìa Cam Lộ Đài, không quay đầu lại.

Từ Hữu Dung ngừng cười, đi tới phía sau của nàng, chậm rãi nói: "Áp lực đột nhiên đến, không biết nên ứng đối làm sao."

Nàng nói tự nhiên chính là nhận chức Thánh Nữ phía nam.

Thánh Hậu nói: "Nếu nói Thánh Nữ, chẳng qua chỉ là một tòa thần tượng mà thôi, lấy ngộ tính bản lãnh của ngươi, có cái gì khó làm chứ?"

Từ Hữu Dung biết đây là cách nhìn của nương nương đối với Thánh Nữ phía nam từ trước đến nay, không có cách nào thay đổi, cười cười, không nói tiếng nào.

"Bản thân ta biết áp lực của ngươi từ đâu mà đến." Thánh Hậu xoay người nhìn nàng, nghĩ tới những hình ảnh đêm đó ở hồ nước lãnh cung nhìn thấy trong Chu viên, nhìn nàng tự tiếu phi tiếu nói: "Chữ tình vốn dĩ rất hại người, có thể tránh thì nên tránh xa đi."

Từ Hữu Dung hơi kinh ngạc, cảm thấy tựa như nương nương đã nhìn ra điều gì, chẳng qua... chuyện kia sẽ không có bất luận kẻ nào biết đến, ngay cả hắn... Không phải cũng còn chưa biết hay sao?

Thánh Hậu không nói tiếp đến chuyện này, tầm mắt lướt qua vai của nàng, rơi vào đỉnh núi xa xa tựa như đang bị tuyết trắng bao phủ, hỏi: "Trước khi nàng rời đi, có gì muốn nói với ta không?"

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Sư phụ nói, hi vọng nương nương không nên quá quan tâm quốc sự, để ý nhiều hơn tới cuộc sống của mình."

Thánh Hậu nghe vậy có chút không vui, thanh âm lạnh xuống nói: "Thật là ngu xuẩn."

Chuyện liên quan tới sư trưởng của mình, mặc dù Từ Hữu Dung có chút bất đắc dĩ, cũng không thể không bênh vực mấy câu.

Thánh Hậu nói: "Nhớ năm đó, Đại công chúa ở Đại Tây Châu vô cùng ưu tú, kết quả bị thân đệ đệ của nàng kiêng kỵ thậm chí sợ hãi, phế vật kia cuối cùng thậm chí chỉ cần nhìn nàng một cái đã thấy kinh hãi, cuối cùng nàng không có cách nào, cũng bởi vì thái độ của cha mẹ có chút nản lòng thoái chí, mới có thể lấy chồng ở Bạch Đế thành... Bây giờ nhìn lại, sư phụ ngươi cũng ngu xuẩn như nàng."

Từ Hữu Dung lẳng lặng suy nghĩ, nếu như Đại công chúa trở thành nữ vương Đại Tây Châu, cùng hiện tại trở thành hoàng hậu của Bạch Đế thành, rốt cuộc loại cuộc sống nào sẽ hạnh phúc hơn, trừ bản thân nàng, ai có thể chắc chắn chứ?

"Nữ nhân muốn sinh tồn trên thế gian này đã không dễ dàng gì, muốn có vị trí của mình lại càng không dễ dàng, muốn giống chúng ta, có thể đứng ở vị trí cao nhất, lại là chuyện phi thường khó khăn, kẻ ngu ngốc như Vô Cùng Bích không cần nhắc tới, thiên phú ngộ tính cùng trí tuệ của sư phụ ngươi cũng có thể nói là vạn người không có một, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ không giống đám nữ nhân ngu xuẩn khác, kết quả thì sao? Một nữ nhân thông minh như vậy, làm sao lại không vượt nổi được lưới tình?"

Vẻ mặt Thánh Hậu trở nên dị thường lạnh lùng, nói: "Sống qua ngày là gì? Tại sao nữ nhân cũng chỉ có thể sống qua ngày?"

Từ Hữu Dung nghĩ đến một việc trước khi đến, nhẹ nói: "Tô sư thúc nói, khẳng định nương nương sẽ nói như vậy, ngay cả thần sắc cũng không có gì khác biệt."

Thánh Hậu khẽ nhíu mày, nói: "Ác? Vậy Tiểu Tiểu Tô nói như thế nào?"

Đương kim thế gian, trong các cường giả bước vào thần thánh lĩnh vực, Tô Ly cùng Thánh Nữ phía nam so với Giáo Hoàng, Thánh Hậu bọn họ chậm hơn nửa bối, hay bởi vì thái độ đối với Tô Ly rất phức tạp, các Thánh Nhân trừ Thánh Nữ phía nam nhắc tới người này , cũng sẽ gọi hắn là Tiểu Tiểu Tô. Tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể biểu lộ thái độ có chút căm tức của bọn họ đối với Tô Ly.

Bởi vì trong suy nghĩ của bọn hắn, Tô Ly chính là phiền toái.

"Tô sư thúc muốn ta nói với nương nương ngài..." Từ Hữu Dung nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: "Người cô đơn không dễ làm, cần gì cố gắng làm?"

Nghe Tô Ly truyền lời, Thánh Hậu trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy bình thản cùng khinh thường.

"Nương nương, ngươi cũng đừng trách sư phụ nữa, nàng có thể thuyết phục Tô sư thúc cùng nàng đi vân du tứ hải, đã coi như không dễ rồi."

Bắt đầu từ mùa thu năm trước, vô luận Đại Chu triều hay là thiên nam chư phương thế lực, cũng đang tiến hành chuẩn bị, tựa như có lẽ đã xác định nam bắc hợp lưu bắt buộc phải làm. Lúc ấy có rất nhiều người không hiểu, thậm chí bao gồm đại nhân vật tầng cấp của Tiết Tỉnh Xuyên cũng vẫn thi hành nhưng nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng Tô Ly còn ở Ly sơn, vì sao các Thánh Nhân thôi động chuyện này , không có suy nghĩ tới thái độ của hắn.

Thì ra bởi vì Thánh Nữ phía nam đã thuyết phục Tô Ly cùng nhau rời xa thế tục ân oán thị phi, không để ý tới những chuyện này nữa.

Thánh Hậu nói Thánh Nữ phía nam không qua nổi lưới tình, thật ra Tô Ly cũng không thể bước qua.

Chữ tình kia chính là ràng buộc, chính là điều kiện tiên quyết để nam bắc hợp lưu.

Thánh Hậu ngôn từ rất giễu cợt, bởi vì có điều cảm khái: "Sư phụ ngươi những năm tháng tươi đẹp nhất đều dùng để canh giữ Thánh Nữ phong, hắn ở bên ngoài sống phóng túng, sung sướng nhiều năm như vậy, tìm Ma tộc công chúa làm tình nhân, còn sinh ra nữ nhi, không có gì vướng bận, cuối cùng chơi ngán, quay đầu lại đi tìm nàng, sau đó lại cùng nhau nhìn hoàng hôn ngắm bình minh nói tình nói tứ? Đều nói trị quốc như đánh cơ, dù như vậy, ta cũng sẽ không đổi quân với địch nhân như thế, bởi vì không có lợi."

Thế gian này người cùng giới có thể cùng nàng ở tinh thần thế giới ngang hàng trao đổi bất quá chỉ có hai người, hiện tại đã thiếu một người, hơn nữa còn bởi vì lý do là nam nhân, loại lý do nàng không thể tiếp nhận được.

Từ Hữu Dung không nói tiếp, bởi vì người nói chính là trường bối của nàng, cũng bởi vì... thật ra có đôi khi nàng cũng nghĩ như vậy .

"Nàng đi như vậy, đem nha đầu như ngươi lưu lại, chẳng lẽ nàng không lo lắng hay sao?"

Thánh Hậu nhìn về Từ Hữu Dung, khẽ nhíu mày nói: "Cuối cùng còn không phải là để ta tới quan tâm ư, thật sự ở cùng nam nhân nên ngu ngốc thật rồi, còn nghĩ là giở trò tiểu xảo với ta ư."

Từ Hữu Dung khẽ cười nói: "Dù sao ta cũng do nương nương dạy dỗ lớn lên, nương nương dạy dỗ thêm mấy năm cũng tốt."

"Không phải là dạy dỗ, mà là trao đổi."

Thánh Hậu nhìn nàng gật đầu, đây là lễ.

Từ Hữu Dung giật mình, sau đó rất nhanh bình tĩnh, thật tình đáp lễ.

Nàng không phải Thánh Nhân, nhưng nàng đã là Thánh Nữ phía nam.

Bắt đầu từ giờ khắc này, nàng cùng nương nương muốn đối thoại ngang hàng, cho dù ngang hàng chỉ là vẻ bề ngoài.

"Nếu là Thánh Nữ phía nam, ngươi sẽ phải lo lắng nhiều cho Nam nhân, đây mới là gốc rễ để cho ngươi phát triển, cho dù... tương lai cần phản đối ta."

"Hiểu được."

"Tựa như ban đầu đã nói, Nam nhân sẽ không chấp nhận nhìn chúng ta cao cao tại thượng, cho nên mấy đời Thánh Nữ trước sư phụ ngươi trên căn bản cũng rất ít rời khỏi Nam Khê trai, ngoài mặt là nghiên cứu thiên thư bia, đã quên hồng trần, trên thực tế các nàng cũng rõ ràng, bảo đảm sự hiện hữu của mình là tốt rồi, nhưng không thể để cho sự hiện hữu của mình quá mạnh mẽ. Ngươi nếu như không muốn trở thành làm một tòa thần tượng, sẽ không thể làm như vậy."

"Vậy nên làm như thế nào?"

"Nam nhân không thích chúng ta cao cao tại thượng, chúng ta sẽ phải cao cao tại thượng, hơn nữa muốn đạp cho bọn họ không nói nên lời, muốn phản đối cũng không dám."

Thánh Hậu mặt không chút thay đổi nói.

Từ Hữu Dung biết câu nói nhìn như vô cùng đơn giản thô bạo này chính là ý chí của nương nương, là nhắc nhở đối với cuộc sống của Thánh Nữ sau này, nhưng... còn là yêu cầu đối với cuộc chiến đấu sắp đến kia.

Nàng không thể thua Trần Trường Sinh.

...

...

Trần Trường Sinh ngồi ngây ra bên hồ trong Quốc Giáo học viện.

Bạch hạc đứng bên cạnh hắn, cũng ngây ra.

Tuyết từ trên trời rơi xuống, rơi vào trên người bạch hạc, tăng thêm vẻ thánh khiết, rơi vào trên người của hắn, phảng phất sầu đến bạc đầu.

"Làm sao bây giờ?" Hắn nhìn bạch hạc ưu sầu hỏi: "Nếu quả thật không có biện pháp nào tránh né, nhất định phải cùng nàng đánh một trận, làm sao đánh?"

Bạch hạc khẽ nghiêng đầu, nhìn hắn, tựa như đang nói, chuyện này ngươi nên đi hỏi nàng, không nên tới hỏi ta.

Hắn suy nghĩ thời gian rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng tự nhủ: "Thật sự không được, vậy thì thua nàng là được?"

...

...

Trong tuyết, Từ Hữu Dung che một thanh tán đi lại ở đường phố kinh đô .

Không có một đệ tử Nam Khê trai ở bên cạnh, cũng không có Ly cung giáo sĩ hoặc thị vệ trong hoàng cung, nàng một mình một người đi lại .

Chẳng biết tại sao, nàng hôm nay không thay đổi dung mạo của mình, xinh đẹp tựa như tiên tử, nhưng không đưa tới bất kỳ tầm mắt, càng không bị người nào phát hiện thân phận.

Mọi người đứng bên đường, đứng ở ngưỡng cửa ăn diện, phảng phất cũng không nhìn được nàng đang che tán.

Hoặc bởi vì tán trong tay nàng không bình thường—— tán nhìn có chút cũ, xám xám phác phác , chính là Hoàng Chỉ tán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play