Hoàng hôn muốn đốt sạch hoàn toàn mây ở phía chân trời, còn cần một thời gian ngắn, mà yến tiệc trong tửu lâu cùng thanh lâu ở kinh đô, cũng đã sớm bắt đầu.

Chính thức yến tiệc luôn cần chuẩn bị thời gian rất lâu, như vậy thời gian bắt đầu tự nhiên cũng sẽ rất sớm, chuyện này cùng tiết kiệm dầu thắp hoặc đèn cầy không có bất cứ quan hệ nào, tu đạo cường giả cùng quan lại quyền quý, văn nhân mặc khách cùng tiểu thư nha hoàn coi trọng chính là ánh sáng biến hóa từ lúc hoàng hôn tới lúc mặt trời biến mất, nhờ đó biến thành cảm thụ trong lòng.

Trần Trường Sinh không hiểu những chuyện này, đối với hắn mà nói, thời gian ăn một bữa cơm nếu như vượt qua một khắc đồng hồ, như thế ý nghĩa là không khỏe mạnh, tựa như chút ít món ngon mỹ vị trước người hắn lúc này, cũng ý nghĩa là không khỏe mạnh.

Hôm nay Từ phủ thiết yến không giống gia yến lần trước, là tiệc rượu chính thức. Mặc dù chỉ có một khách nhân là hắn, hắn là vãn bối, số tuổi còn rất nhỏ, trung môn của Đông Ngự thần tướng phủ một năm cũng không mở quá hai lần đã được mở ra, các loại nguyên liệu danh quý nấu thành món ngon trân quý càng không ngừng được bưng lên, sau đó ăn cũng không ăn nhiều, chỉ nhìn hai cái liền được dọn xuống, đổi lại bằng các món khác.

Dõi mắt nhìn lại, khắp nơi đều là đồ vật danh quý, bát đĩa bằng sứ long lanh, để cho hắn rất tự nhiên nghĩ đến ngày đầu tiên mới vào kinh đô, Từ phu nhân đã nói những gì. Khắp nơi đều có tỳ nữ, căn bản không cần hắn động thủ, tự nhiên đã có người hầu hạ. Nhưng có ý tứ chính là, vô luận Từ phu nhân, Hoa ma ma hay là vị đại nha hoàn tên là Sương nhi kia, hôm nay cũng đều không xuất hiện.

Hoặc bởi vì ban đầu Trần Trường Sinh cùng các nàng đã phát sinh những sự tình kia.

Từ Thế Tích một mình tiếp khách.

Trần Trường Sinh không uống rượu, căn cứ lễ số ăn chút ít món ăn, thoáng chốc đã no.

Từ Thế Tích đặt chén rượu nhỏ xuống, phất tay ý bảo tất cả mọi người lui ra, chờ hắn nói chuyện.

Trần Trường Sinh không thích cũng không giỏi nói chuyện vòng vo, nhìn rõ ràng Từ Thế Tích cũng đã chuẩn bị tâm tư, cho nên nói thẳng: "Ngài hẳn là đã biết thân phận lão sư của ta."

"Ngày biết Kế đạo nhân chính là Thương viện trưởng, ta cũng giật mình như mọi người."

Từ Thế Tích cũng không nói đến chuyện ngày đó hắn ở từ đường nhìn bức họa của phụ thân nói chuyện rất lâu, nhìn Trần Trường Sinh lạnh nhạt nói: "Bao gồm cả Chu Thông đại nhân, có rất nhiều người muốn thông qua điểm này để hạ thủ với ngươi, nhưng ngươi không cần lo lắng, Đại Chu luật từ trước đến giờ không bao giờ nhắc đến chuyện liên lụy, thời điểm ban đầu Quốc Giáo học viện mưu nghịch phát sinh, ngươi còn chưa được ra đời."

"Nhưng dù sao ngài cũng là một trong các thần tướng Thánh Hậu nương nương tín nhiệm nhất ." Trần Trường Sinh hỏi: "Tại sao ngài còn muốn kiên trì cuộc hôn sự này chứ?"

"Tất cả mọi người cho rằng ta là kẻ thô tục, có thể sinh ra một đứa con gái như thế, không biết đã tích phúc bao nhiêu đời rồi... Nói ra không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo ta."

Từ Thế Tích nhìn ánh mắt Trần Trường Sinh, không che giấu tâm tình lạnh lùng của mình, nói: "Về phần hôn sự này, càng mang đến cho ta vô số nhục nhã... Tại trong mắt thế nhân, ban đầu là Từ phủ chúng ta không nhìn trúng thiếu niên nghèo khó như ngươi, muốn thoái hôn, thậm chí chèn ép nhục nhã đối với ngươi, rồi sau đó , khi biết quan hệ giữa ngươi và Giáo Hoàng Bệ Hạ, lại không biết xấu hổ quấn lấy ngươi, muốn cùng ngươi kết thân, cho nên, chút ít nhục nhã trên người ngươi trước đây, hiện tại toàn bộ cũng trở lại trên người của chúng ta, thậm chí có thể nói... thật không biết xấu hổ."

Trong khách sãnh rất an tĩnh, toàn bộ tỳ nữ đã sớm tránh xa xa.

Từ Thế Tích nói: "Cũng may không ai cho rằng Dung nhi nhà ta không xứng với ngươi, nếu không sợ rằng ngay cả nàng cũng bị chê cười."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm ngươi đã biết chuyện này rất khó coi, vì sao còn muốn kiên trì? Lần trước chính mình tới từ hôn, vì sao ngươi không chịu trực tiếp thu lại hôn thư?

"Nhưng ta không để ý , hoặc có thể nói những thứ nhục nhã cùng cười nhạo này, ta đều có thể nhẫn nhịn được." Ánh mắt Từ Thế Tích bỗng nhiên trở nên sắc bén , quan sát Trần Trường Sinh nói: "Bởi vì ta là một vị phụ thân, ta muốn suy nghĩ cho nữ nhi của mình, ta đối với nương nương trung thành như một, nhưng suy nghĩ cho nữ nhi của mình, có cái gì sai chứ?"

Những ngày qua Trần Trường Sinh đã từng nghĩ rất nhiều lần, tại sao Từ phủ hiện tại cố gắng tử thủ phần hôn ước này, hắn nghĩ tới rất nhiều lý do, nhưng không nghĩ tới nguyên nhân là như vậy.

—— Từ Thế Tích muốn chuẩn bị cho con gái của mình.

Trần Trường Sinh hẳn nên cảm thấy có chút vui sướng, thừa nhận vui sướng, nhưng hắn không như vậy, bởi vì hắn không tin Từ Thế Tích là người như thế, là phụ thân như vậy.

"Ta biết ngươi suy nghĩ điều gì, mọi người trong kinh đô suy nghĩ điều gì."

Từ Thế Tích mặt không chút thay đổi nói: "Tựa như trước lúc Ly sơn nội loạn, mọi người có cách nhìn tương tự đối với Thu Sơn Gia chủ, nhưng sự thật đã chứng minh, các ngươi đã nhìn lầm rồi."

"Không sai, nếu như ta kiên trì cuộc hôn sự này, tương lai nếu như Giáo Hoàng đại nhân thua, Thánh Hậu nương nương dĩ nhiên sẽ không cho phép ta sống tiếp, nhưng ta rất khẳng định, cho dù ta chết, nương nương đối với Dung nhi vẫn sủng ái như thường. Mà nếu như... Giáo Hoàng đại nhân thắng, bởi vì quan hệ với ngươi, nghĩ đến lão nhân gia ông ta cũng sẽ không có cái nhìn không tốt đối với Dung nhi."

Hắn nhìn mặt Trần Trường Sinh, tiếp tục nói: "Nam bắc hợp lưu đại thế đã thành, Ly Sơn kiếm tông có lẽ có thể giữ được phong mang, Thu Sơn Quân bởi vì công chính thừa cơ bắc thượng, mà Nam Khê trai còn có thể làm gì? Nếu như Dung nhi không thể thành thân với ngươi, kết cục tốt nhất của nàng trong tương lai bất quá là khô thủ Thánh Nữ phong, nhưng nếu như hôn sự có thể thành thì sao?"

"Giáo Hoàng cùng Thánh Nữ, đây mới thực sự là nam bắc hợp lưu."

"Vô luận nam bắc, tất cả mọi người đều nguyện ý thấy hình ảnh như vậy."

"Đại thế là gì? Đây chính là đại thế."

"Bất kể lúc đó ta còn sống hay không, nhưng Từ gia ta chắc chắn lưu danh sử sách."

...

...

Nam bắc hợp lưu, đại thế, tất cả mọi người nguyện ý thấy hình ảnh như vậy, cho nên hôn sự này phải tiếp tục.

Trần Trường Sinh cảm thấy những lời này có chút quen tai, sau đó nhớ tới, từ Tây Trữ đi tới kinh đô, hắn thường xuyên nghe được những lời tương tự, đại nha hoàn gọi Sương nhi kia từng nói, vị ma ma kia từng nói, Thanh Đằng yến rất nhiều người đã nói, thậm chí ngay cả Đường Tam Thập Lục cũng từng nói, chẳng qua cái tên khi đó cùng Từ Hữu Dung liên lạc cũng không phải là mình.

Hắn không phải người nguyện ý giấu diếm ý nghĩ chân thật, ngẩng đầu nhìn Từ Thế Tích nói: "Ban đầu các ngươi cũng nói Thu Sơn Quân như vậy."

"Trong mắt của ta, nếu như chọn hôn phối, Thu Sơn đương nhiên là lựa chọn tốt hơn ngươi , cho dù hiện tại cũng là như vậy, vấn đề là hắn hiện tại đã không bằng ngươi."

Lựa chọn tốt hơn cùng không bằng đây là hai khái niệm so sánh.

Trần Trường Sinh nghĩ tới tin tức Ly sơn bên kia truyền đến, ánh mặt trời chiếu sáng chủ phong , Thu Sơn Quân bình tĩnh đâm mình một kiếm, do đó hời hợt giải quyết một cuộc đại âm mưu có chủ định đã lâu, trầm mặc một lát lắc đầu, nói: "Ta không bằng hắn."

Từ Thế Tích không để ý tới ý tứ của hắn, nói: "Giáo Hoàng đại nhân là sư thúc của ngươi, chỉ bằng điểm này, hắn vĩnh viễn cũng không bằng được ngươi."

Tựa như những lời Thu Sơn Quân đã nói với phụ thân hắn ở Ly sơn chủ phong, người trẻ tuổi và lão nhân, quả nhiên không thể nào đi chung một đường.

Trần Trường Sinh không biết những lời kia, nhưng có cảm thụ đồng dạng, đứng dậy chuẩn bị cáo từ, đồng thời lấy ra hôn thư, đặt lên trên bàn.

Động tác của hắn cũng không trịnh trọng, nhưng không tùy ý, cảm thụ không thấy nét kiêu ngạo, cũng không có tự ti, chẳng qua là lấy ra, sau đó để xuống.

Hắn đã tới thần tướng phủ ba lần, mỗi lần đều vì từ hôn, hoặc chính bởi vì nguyên nhân như thế, đã không khẩn trương cùng lúng túng như lúc ban đầu.

Từ Thế Tích gương mặt cũng không thấy thần sắc khó xử, nhận được tin Quốc Giáo học viện nói Trần Trường Sinh muốn tới bái phóng , hắn đã đoán được ý đối phương.

"Lần trước ta đã nói, nếu như ngươi thật sự kiên trì muốn từ hôn, ngay trước mặt Dung nhi trả hôn thư cho nangf."

Trần Trường Sinh ở Chu viên quả thật có ý nghĩ này, chỉ là không có cơ hội gặp được Từ Hữu Dung. Sau đó hắn có chút không hiểu, tại sao vô luận Từ Thế Tích hay là Đường Tam Thập Lục đều nói lời tương tự, tựa như kết luận hắn chỉ cần nhìn thấy Từ Hữu Dung, sẽ không còn ý định từ hôn. Cho dù Từ Hữu Dung thật xinh đẹp thiên tiên, vậy thì như thế nào?

Hắn thậm chí cảm thấy người khác đánh giá mình như vậy là một loại xem thường.

"Nghe nói Từ tiểu thư sắp tới sẽ hồi kinh, hôn thư đặt ở quý phủ trước, nếu như Từ tiểu thư có ý nghĩ gì, mời đưa tin cho Quốc Giáo học viện."

Hắn không để ý đến Từ Thế Tích, tiếp tục nói: "Xin ngài không cần đem hôn thư đưa về Quốc Giáo học viện, nếu không thật sự sẽ ném đi, như vậy thật khó coi."

Từ Thế Tích nghe vậy thì giận dữ, nghĩ thầm ngươi lại dám uy hiếp ta, nhưng trên mặt không có bất kỳ tâm tình nào cả.

Trần Trường Sinh không phải đang uy hiếp hắn, mà đang nói thật, phần hôn thư này thiếu chút nữa đã mất ở Chu viên.

Ban đầu ở đáy hồ chiến đấu với hai cánh của Nam Khách, vì phá vỡ quang chi dực của đối phương, chính mình đã đem toàn bộ mọi thứ trong vỏ kiếm ném ra, trong đó cũng bao gồm phần hôn thư này, chỉ bất quá hắn đối với hôn sự đã sớm không có cảm giác gì, thế cho nên đối với hôn thư cũng không quá để ý, cho đến vài ngày trước chuẩn bị tới Từ phủ từ hôn, mới nhớ ra chuyện này.

Hắn nhìn Từ Thế Tích vốn còn muốn nói gì, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, không cần nhiều lời nữa, cáo từ rời đi.

Từ Thế Tích mặt không chút thay đổi nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở trong bóng đêm, mới thu hồi tầm mắt, nhìn hôn thư, vẻ mặt ngưng lại, có chút không rõ vì sao hôn thư hơi ẩm ướt.

Đi tới trong vườn hoa của Đông Ngự thần tướng phủ , mượn ánh sáng đèn lồng của tì nữ đi trước, nhìn cổng đá hơi có ấn tượng, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới chút ít gặp gỡ trước đây.

Mới vừa rồi thời điểm cáo từ, hắn quả thật muốn nói gì đó với Từ Thế Tích, chỉ là tìm không được từ ngữ thích hợp, cũng không biết nên tổ chức như thế nào. Nếu là Đường Tam Thập Lục, đoán chừng sẽ trực tiếp hỏi Từ Thế Tích: ngươi vô sỉ như vậy, con gái của ngươi có biết không? Nhưng hắn không nói được lời như vậy, chẳng qua là đột nhiên có chút thương cảm với Từ Hữu Dung.

Từ Thế Tích nói kiên trì hôn sự này là vì suy nghĩ cho con gái của mình, nhưng lời nói luôn miệng cũng là đại thế, nam bắc hợp lưu, lưu danh sử sách như vậy , không che giấu chân thật ý nghĩ. Hắn nghĩ tới, chỉ là kẻ háo danh, chỉ biết nghĩ tới hào quang của mình, Từ thị nhất tộc thiên thu muôn đời, nữ nhi trong mắt hắn cùng một tòa đền thờ có gì khác biệt?

Nghĩ như thế, Từ Hữu Dung thật sự có chút ít đáng thương.

Như vậy suy nghĩ lung tung, đã đi tới trước một tòa cửa đá.

Cửa đá có một vị cô nương.

Cùng tình cảnh một năm rưỡi trước rất tương tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play