Đạo ba động kia mặc dù rất yếu ớt , nhưng rõ ràng vô cùng, tuyệt đối chính là chân nguyên ba động!
Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ đường kinh mạch kia của Chiết Tụ đã nối liền rồi, mặc dù vẫn không thể nói là hoàn toàn chữa trị, nhưng ít ra có thể để cho chân nguyên ở bên trong từ từ lưu động, mà chỉ cần chân nguyên bắt đầu lưu động, quá trình kinh mạch tự chữa trị sẽ gia tốc vô số lần, còn cần gì đến ba năm, nói không chừng ngay cả ba mươi ngày cũng không cần, đường kinh mạch này có thể trở lại như lúc ban đầu!
"Đây là chuyện gì?" Trần Trường Sinh giật mình suy nghĩ, nhìn về Chiết Tụ.
Ánh mắt gặp nhau, hắn biết Chiết Tụ đã có phát hiện kinh mạch của mình hồi phục. Cùng trị liệu không liên quan, cùng linh dược cũng không quan, so với thời gian đoán trước ngắn hơn vô số lần, như vậy chỉ có thể nói đây là Chiết Tụ tự mình làm được, vấn đề là làm sao hắn làm được?
"Thống khổ." Chiết Tụ nhìn ánh mắt của hắn, nói: "Có thể kích phát sinh mệnh lực, thống khổ càng lớn có thể kích phát sinh mệnh lực càng nhiều, chỉ cần ngươi có thể thanh tĩnh thừa nhận loại thống khổ này."
Trần Trường Sinh rất khiếp sợ, hồi lâu cũng không nói ra lời.
...
...
Lúc đêm khuya, ánh đèn của Quốc Giáo học viện dần dần tắt, trong viên tinh quang trở nên càng thêm sáng ngời. Trần Trường Sinh đứng phía trước cửa sổ, nhìn mặt hồ ánh bạc, trầm mặc không nói. Nếu như đặt ở bình thời, lúc này hắn đã ngủ rồi, nhưng hôm nay không như thế, Chiết Tụ thể hiện ra ngoan lệ ý chí làm cho hắn mơ hồ hiểu được thứ gì.
Hắn ở phía trước cửa sổ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng, sau đó tiến vào vỏ kiếm. Cùng dĩ vãng bất đồng, lần này hắn không phân ra một luồng thần thức tiến vào vỏ kiếm, mà đem toàn bộ thần thức cũng đưa vào vỏ kiếm, hắn biết đây là chuyện rất nguy hiểm, hắn sẽ thừa nhận thống khổ rất lớn, hơn nữa nếu như thần thức bị hư ảnh tấm bia đá màu đen kia chấn vỡ, hắn rất có thể sẽ bị thương nặng.
Nhưng hắn đã không muốn đợi thêm nữa, hắn phải tiến vào Chu viên đi xem một lần.
Vỏ kiếm tên là Tàng Phong, bên trong có vô số kiếm ý phong duệ, kết hợp chung một chỗ biến thành một mảnh đại dương hung hiểm. Dĩ vãng một luồng thần thức của hắn vượt qua đại dương, sẽ dẫn tới cuồng phong bạo vũ cùng kinh đào hãi lãng, chớ đừng nói chi hôm nay hắn đem toàn bộ thần thức đưa vào, kiếm ý đại dương có cảm ứng, nhất thời cuồng bạo rống giận .
Rất thống khổ, thật sự rất thống khổ, thần thức của hắn không ngừng đánh vỡ sóng lớn như núi, hoặc trầm tiến đáy biển lạnh như băng, không biết dùng thời gian bao lâu, rốt cục thành công tới bờ bên kia kiếm hải, thấy được hư ảnh tấm bia đá màu đen.
Chuyện này nhìn như rất đơn giản, trên thực tế hung hiểm tới cực điểm. Nếu như không phải thần thức của hắn tối nay mới được giọt nước trà kia tẩy rửa, so sánh dĩ vãng càng thêm linh động, như có sinh mạng lực, có thể đã bị phiến đại dương kia cắn nuốt trên đường.
Dù như thế, trên đường hắn mấy lần bởi vì đau đớn mà suýt nữa từ bỏ, chẳng qua trước lúc chuẩn bị từ bỏ, hắn nhớ lại Chiết Tụ, nhớ lại ban đầu ở đỉnh Chu lăng giơ vạn kiếm chi tán chống đỡ thiên không rơi xuống, mới cắn răng chống giữ tới đây.
Tối nay tới bờ bên kia kiếm hải chính là toàn bộ thần thức của hắn.
Cho nên có thể lý giải là hắn đi tới bờ bên kia kiếm hải, đứng ở trước tấm bia đá màu đen này.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào hư ảnh tấm bia đá này, thần thức cũng theo đó rơi xuống.
Lần trước, thần thức của hắn đã có thể đi vào sâu trong hư ảnh, chỉ là không cách nào xuyên qua, cho nên mơ hồ thấy được một chút hình ảnh phía sau. Lúc này cũng như thế, hắn thấy được vách núi mộ dụ có chút mờ mờ, thấy được Bạn Sơn Lâm Ngữ đã biến thành phế tích, thấy được hồ nhỏ khô khốc tựa như vết sẹo, cũng nhìn thấy phiến thảo nguyên này.
Trên thảo nguyên không có một chút sức sống, bụi rậm màu xanh cùng sương thảo màu trắng lúc này loang lổ, bị động đất tạo thành vết nứt xé toạc ra.
Thời khắc hắn cho là yêu thú đã rời khỏi thảo nguyên, không biết đi nơi nào, chợt phát hiện phía tây bắc có vô số điểm nhỏ, tâm niệm khẽ động, đã đi tới bầu trời nơi này.
Trên thảo nguyên, ít nhất mấy vạn con yêu thú đang hướng tòa lăng mộ nơi xa chậm chạp đi tới.
Bọn họ cúi đầu, thở hổn hển, khóe miệng chảy nước miếng, vết thương trên người phiếm khí tức rữa nát, nhìn tựa như sắp sửa chết đi.
Đột nhiên, thú triều màu đen ngừng lại, một thân ảnh như ngọn núi chậm chạp đứng dậy, chính là đảo sơn liêu cực khổng lồ kia, hướng thiên không nhìn lại.
Mấy vạn con yêu thú theo tầm mắt của nó nhìn hướng thiên không, cũng cảm giác được nơi đó tựa như có cái gì đang nhìn chăm chú vào chính mình, nhưng lại không thấy gì cả.
Không biết qua thời gian bao lâu, trong đôi mắt của đám yêu thú toát ra cảm xúc tuyệt vọng, phát ra thống khổ nức nở, nếu như thần minh thật ở trên bầu trời dõi mắt nhìn xuống chính mình, vì sao không đến cứu vớt chúng ta, tại sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn chúng ta đi vào tuyệt cảnh?
Yêu thú không có vì tuyệt vọng mà nổi điên, bởi vì chút ít yêu thú nổi điên trong quá khứ mấy ngày cũng đã tự giết lẫn nhau mà chết, hiện tại yêu thú còn dư lại cũng đã mỏi mệt tới cực điểm, đã bỏ đi hi vọng sinh tồn, chỉ muốn trở lại địa phương đời đời sinh sống, sau đó cùng chủ nhân trong lăng mộ lâm vào an nghỉ.
...
...
Trần Trường Sinh đem tầm mắt thu lại, nhìn về mặt ngoài tấm bia đá.
Hư ảnh cùng tấm bia đá thực sự không có bất kỳ khác biệt, chẳng qua không có thật thể, là hình chiếu chân thật hoàn toàn.
Hắn nhìn trên mặt bia đường nét phiền phức nan giải, tự hỏi vấn đề làm thế nào để thông qua.
Những đường nét này nếu như rơi vào trong mắt người bình thường, đó chính là thiên thư, thấy thế nào cũng xem không hiểu, càng không khả năng từ đó phân tích ra quy luật gì, bởi vì ... tấm bia đá màu đen vốn chính là thiên thư bia.
Trần Trường Sinh xem rất nhiều thiên thư bia, đối với chút ít đường nét trên mặt bia đã vô cùng quen thuộc, hắn biết mình nên xem thế nào.
Tầm mắt rơi vào giữa càng đường nét, tùy theo mà động, hắn phảng phất trở lại trước bia lư, ngồi dưới tàng cây vô số ngày đêm.
Các đường nét là quỹ tích tinh thần vận động, là ngọn nguồn hoặc là nói biểu trưng cho tất cả vận mệnh biến hóa, hắn tựa như trở lại hoang dã phía bắc Thiên Lương quận, đang bên khe suối ngẩng đầu nhìn lên tinh không.
Đó là ngày đầu tiên sau khi Tô Ly truyền cho hắn Tuệ Kiếm.
Hắn biết rõ năng lực tính toán thôi diễn của mình không đủ để nắm giữ Tuệ Kiếm, cho nên hắn dùng phương pháp khác.
Hắn dùng phương pháp giải thiên thư bia để thi triển Tuệ Kiếm, cho dù là Tô Ly, đại khái cũng không nghĩ ra hắn có thể làm được chuyện như vậy.
Như vậy hiện tại, hắn muốn đem mọi thứ làm ngược lại, hắn muốn dùng Tuệ Kiếm giải khai thiên thư bia, không phải là ý nghĩa ban đầu ở Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo hiểu ra, mà là muốn phá giải.
Hắn muốn ở trong đường nét phía ngoài tấm bia đá màu đen này tìm được lối đi, muốn thông qua quỹ tích tinh thần tìm được thần quốc, muốn ở vận mệnh hư vô phiêu miểu thấy chân thật, sau đó dùng kiếm để phá.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn nhắm hai mắt lại.
Không biết lại qua thời gian bao lâu, hắn mở mắt, một kiếm đâm về mặt ngoài tấm bia đá màu đen.
Thần thức của hắn lúc này ở trong vỏ kiếm, thân thể của hắn ở ngoài vỏ kiếm.
Kiếm của hắn ở trong vỏ kiếm, cũng không ở trong vỏ kiếm.
Nhưng thời điểm hắn xuất kiếm, Vô Cấu kiếm theo ý niệm mà tới, được hắn cầm trong tay.
Vô Cấu kiếm phá không mà đi, rơi vào trên tấm bia đá, rõ ràng đâm chính là chỗ giao của mấy đường nét khác nhau, nhưng mà không biết tại sao, kiếm phong chạm vào bia , lại rơi vào trống rỗng .
Ba một tiếng vang nhỏ, phảng phất là một cái bọt khí trên hồ nước bị một con ếch xanh bướng bỉnh đạp vỡ.
Oanh một tiếng, kiếm ý đại dương phía sau hắn nhấc lên một cơn sóng gió động trời.
Trước mắt hắn , mặt ngoài tấm bia đá kịch liệt mờ nhạt, sau đó biến thành một mảnh bạch sắc tinh khiết .
Đó chính là quang minh.
Cũng là thiên không.
Hắn thu hồi tầm mắt quan sát thiên không, cúi đầu nhìn về thảo nguyên bốn phía, thấy được nơi xa ba đạo núi non, thấy được thê thảo trong hoang dã.
Có gió lạnh gào thét tới, phất lên tay áo.
Nơi này chính là Chu viên.
Hắn đứng ở địa phương cự ly thiên không gần nhất của Chu viên, cũng là địa phương cách mặt đất xa nhất.
Hắn đang đứng ở trên đỉnh của Chu lăng .
...
...
Quốc Giáo học viện sáng sớm, đã không thanh tĩnh giống như trước, Biệt viên bên này khá hơn chút, Chiết Tụ nằm trên giường dưỡng bệnh, Đường Tam Thập Lục tuy nói chăm chỉ hơn trước kia rất nhiều, cũng không thể năm giờ sẽ rời giường. Hiên Viên Phá từ phòng bếp bên kia hồ vòng tới đây, đi tới trước tiểu lâu, hướng về phía cửa sổ trên lầu hô: "Trần Trường Sinh, xuống dùng cơm đi."
Lúc trước ở bên kia hồ hắn thấy rất rõ ràng, Trần Trường Sinh đang ở phía trước cửa sổ, cho nên hắn biết đã tới năm giờ , Quốc Giáo học viện chưa bao giờ cần dụng cụ tính giờ , bởi vì bản thân Trần Trường Sinh đã là công cụ tính giờ.
Trong cửa sổ không có ai đáp lời.
Hiên Viên Phá quơ con lam long tôm dài rộng trong tay, hô: "Cái này chấm muối ớt, ăn với bánh man đầu thật ngon đấy , ta chuyên môn giữ một con cho ngươi, ngươi mau mau xuống ăn, nếu không để cho Đường Tam Thập Lục nghe được, lại tới tranh đoạt với chúng ta."
Vẫn không có người nào trả lời.
Hiên Viên Phá có chút buồn bực, thình thịch thình thịch chạy lên lầu, đẩy cửa phòng Trần Trường Sinh, nói: "Đánh răng cũng không cần lâu như vậy."
Không có người trả lời, bởi vì trong phòng không có ai, cửa sổ mở ra , gió sớm đi vào, nhấc lên một góc giường.
...
...
Trần Trường Sinh nhìn Vô Cấu kiếm trong tay phải, xác nhận kiếm là thật.
Sau đó hắn xác nhận mình là thật.
Như vậy đồng nghĩa, hắn thật sự tiến vào Chu viên, hoặc nói một cách khác, hắn một lần nữa tìm được Chu viên.
Tấm bia đá màu đen là hư ảnh, bây giờ nhìn lại, hẳn là con đường thông tới Chu viên, mà bản thể tấm bia đá màu đen này, hẳn là chìa khóa của Chu viên.
Hắn nhớ rất rõ ràng, thời điểm chính mình rời đi Chu viên, thiên không đang băng liệt rơi xuống.
Ở trong các tiểu thế giới loài người phát hiện, Chu viên ổn định nhất cũng là lớn nhất, nhưng dù sao cũng là mảnh không gian, tự nhiên không chắc chắn như bổn nguyên thế giới. Cho nên vô luận hắn hay là Chu Lạc và Mai Lý Sa ngoài Hán Thu thành, cũng cho rằng Chu viên khẳng định đã hủy diệt. Ai có thể ngờ được, Chu viên vẫn còn tồn tại, một lần nữa thành lập quy tắc, khó khăn nhưng thật sự đã ổn định lại.
... Chẳng qua đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Cách thời điểm hắn rời đi Chu viên thật ra không bao lâu, khẳng định không tới nửa năm, nhưng Chu viên đã trở nên bất đồng rất nhiều.
Thế giới này trở nên hoang vu rất nhiều, đổ nát rất nhiều, có thể là do lần tai nạn long trời lỡ đất đó, trên mặt đất khắp nơi đều là vết rách, nước trên thảo nguyên đã cạn, nơi xa vách núi khắp nơi đều dấu hiệu sụp đổ, sơn tuyền khô khốc, rất nhiều hồ nhỏ cũng đã khô khốc, đại địa đầy vết thương, rừng cây xanh mwót tràn đầy tro bụi, nhìn rất là thê lương.
Bãi cỏ cũng đã nghe không được côn trùng kêu, rễ cỏ cũng đã sắp hoại tử, tự nhiên cũng không thấy được bầy cá, tầm mắt dõi đi, chỉ có mấy con cá ngửa bụng, hữu khí vô lực thở ra bọt khí.
Ngay cả trong bầu trời vầng mặt trời, hoặc là nói vầng sáng, hiện tại cũng trở nên có chút mờ mờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT