Tên kiếm khách này là Thông U trung cảnh, theo đạo lý mà nói, đối chiến với một thanh niên Tọa Chiếu cảnh, tùy ý một kiếm cũng có thể đem đối phương đánh bại. Nhưng kiếm đầu tiêncủa Phục Tân Tri tới quá nhanh, lại để cho hắn phải dùng thủ thế trước. Mà thời điểm ở hắn chuẩn bị chuyển thủ thành công, kiếm thứ hai của Phục Tân Tri đã đến, vẫn rất nhanh.

Có thể nhanh như vậy, nói rõ giữa hai kiếm của Phục Tân Tri, không có bất kỳ điểm nào ngưng trệ.

Mà Chung Sơn Phong Vũ Kiếm thức thứ nhất cùng thức thứ năm, theo đạo lý mà nói, rất khó kết hợp với nhau, càng không thể nào thông thuận như thế.

Vấn đề là ở kiếm của hắn đem kiếm của Phục Tân Tri chấn đến phía trên.

Chính là vị trí kia, chính là góc độ đó, mới có thể làm cho hai kiếm của Phục Tân Tri nối tiếp nhanh như thiểm điện.

Hắn đã từng thấy Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, nhưng hắn chưa từng nghĩ Chung Sơn Phong Vũ Kiếm có thể dùng như vậy.

Càng làm hắn cảm thấy khiếp sợ, là kiếm thứ ba cùng kiếm thứ tư của Phục Tân Tri.

Hai chiêu kiếm này, là Quốc Giáo chân kiếm.

Từ Chung Sơn Phong Vũ Kiếm chuyển thành Quốc Giáo chân kiếm, vì sao lại có thể thông thuận như thế chứ? Thậm chí làm cho người ta cảm giác hay đến thiên thành?

Rõ ràng không phải cùng một bộ kiếm pháp, vì sao lại như kiếm đạo đại tông tích lũy ngàn năm nội tình chế tạo thành liên hoàn kiếm?

Đối với tên kiếm khách này mà nói, bốn kiếm này thật sự là quá khéo, cũng thật là đáng sợ.

Hắn biết rõ, nếu như không phải cảnh giới của Phục Tân Tri thua xa chính mình, chính mình thật không biết nên ứng đối bốn kiếm này như thế nào.

Nói một cách khác, đó chính là nếu như Phục Tân Tri có thể phá cảnh Thông U, cho dù kém hơn hắn một cảnh giới, cũng có thể dùng bốn kiếm này uy hiếp mình.

Bốn kiếm như vậy, dĩ nhiên không thể nào là một tân sinh từ châu quận mới vào Quốc Giáo học viện có thể nghĩ ra được.

Mà lúc trước kiếm chiêu của Phục Tân Tri biến hóa , nhìn như có vẻ đã được tính toán rõ ràng, càng rõ ràng cho thấy có người đã sắp xếp tất cả cho hắn.

Ai có thể tính trước được tất cả chi tiết của cuộc đối chiến này, hơn nữa đưa ra phương án giải quyết hoàn mỹ như thế?

Tên kiếm khách kia nghĩ đến thế gian lại có người như vậy, cảm thấy cả người hàn lãnh, sau đó cả người nóng lên.

Hắn nghĩ đến có người có thể đi tới một bước này ở trên kiếm đạo, hưng phấn tới cực điểm, hận không thể lúc này tới nâng chén một phen!

"Đây... Là kiếm pháp của Trần viện trưởng?" Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục run giọng hỏi.

Đường Tam Thập Lục nói: "Đúng vậy."

Tên kiếm khách kia trầm mặc thời gian rất lâu, mới từ trong khiếp sợ bình tĩnh chút ít, cảm khái nói: "Ta nghe năm trước Thanh Đằng yến hắn cùng với Cẩu Hàn Thực luận kiếm, mỗi lần nghe được chi tiết này, cảm giác là người kể chuyện đã nói quá lên, quá mức khoa trương, dù sao lúc ấy hắn vẫn chỉ mới Tọa Chiếu cảnh, hiện tại ta mới biết được, thì ra trong kiếm đạo, thật sự có người sinh ra đã biết."

Nghe lời nói này, Đường Tam Thập Lục cũng rất tự nhiên nhớ lại hình ảnh Thanh Đằng yến năm ngoái, giống như trước rất cảm khái, nói: "Đừng bảo là ngươi không tin, kiếm chiêu lúc ấy hắn nói, ta chịu trách nhiệm xuất kiếm, nhưng trước lúc xuất kiếm ta không tin hắn có thể giúp ta chiến thắng Thất Gian, nhưng... tên kia đã làm được."

Tên kiếm khách kia cảm khái lần nữa nói: "Kiếm đạo thiên phú như thế, thật là khiến người sợ hãi."

"Ca ngợi của ngươi, ta sẽ chuyển đến cho hắn, nhưng mà, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận mình là một thiên tài kiếm đạo..."

Đường Tam Thập Lục nói: "Hắn sẽ nói mình tương đối chăm chỉ cố gắng, trí nhớ tương đối tốt mà thôi."

Tên kiếm khách kia nghe thế thì ngẩn ngơ, nghĩ thầm kiếm đạo thiên phú như thế kể cả người mù cũng có thể nhận ra, làm sao có thể phủ nhận... Không biết nên nói thế nào .

"Ta cũng cảm thấy bộ dáng của hắn lúc nói những lời này thật là vô sỉ, phải, so với ta một vài thời khắc còn vô sỉ hơn."

Đường Tam Thập Lục hướng tên kiếm khách kia chắp tay.

Tên kiếm khách kia gật đầu, trở về phía sau đám người, nhưng không cùng các cao thủ Thiên Hải gia đứng chung một chỗ, mà tiếp tục đi tới nơi xa hơn.

Tin tưởng hắn sẽ đi rất xa, sẽ vượt qua cả Nại Hà kiều, đi ra khỏi cửa thành, sau đó đi tới một mảnh thiên địa rộng lớn hơn.

Hôm nay mới thấy kiếm đạo như biển, làm sao có thể tiếp tục dừng chân trong tòa thành nhỏ như này?

...

...

Trận đối chiến thứ ba nhanh chóng bắt đầu.

Cao thủ khiêu chiến Quốc Giáo học viện vẻ mặt âm vụ, rõ ràng không phải là người lương thiện, hơn nữa cũng không che giấu sát ý trong mắt của mình.

Đại biểu Quốc Giáo học viện xuất chiến , là một vị học sinh từ Thiên Đạo viện chuyển sang, tên là Sơ Văn Bân.

"Sư huynh... Tình hình có vẻ không đúng." Sơ Văn Bân nhìn tên cao thủ kia, có chút bất an thấp giọng nói.

Hắn trước kia là học sinh của Thiên Đạo viện, Đường Tam Thập Lục trước kia cũng là học sinh của Thiên Đạo viện, vốn biết nhau, hiện tại đều biến thành học sinh của Quốc Giáo học viện, mặc dù nói chưa nói tới đồng bệnh tương liên, nhưng ít ra có mấy phần tình nghĩa, lúc này căng thẳng , hắn theo thói quen gọi Đường Tam Thập Lục là sư huynh, quên phải gọi hắn là viện giam, Đường Tam Thập Lục dù rất quan tâm chuyện này cũng không tức giận.

"Sao thế?" Đường Tam Thập Lục khẽ nghiêng người hỏi.

Sơ Văn Bân e sợ nhìn xuống dưới một chút, nói: "Người này cảm giác có chút hung ác."

Đường Tam Thập Lục nói: "Đêm qua Trần Trường Sinh dạy ngươi một chiêu, chính là để chuyên môn đối phó người này, nếu như may mắn, nói không chừng có thể chiếm được chút tiện nghi... cho dù ngươi sợ, cũng không có biện pháp để đổi người."

Sơ Văn Bân có chút bất đắc dĩ, cầm kiếm đi xuống thềm đá.

Tên cao thủ vẻ mặt âm vụ kia nhìn Sơ Văn Bân làn da trắng nõn như con gái, lộ ra một nụ cười đầy hung ác, nói: "Thì ra thật sự có người không sợ chết ."

Sơ Văn Bân bị nụ cười này dọa cho quá mức sợ hãi, xoay người nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Sư huynh, hắn làm cho ta sợ."

Đường Tam Thập Lục khẽ nhíu mày, nhìn người kia nói: "Ta nói, đánh thì đánh đi, ngươi nói linh tinh nhiều thế làm gì?"

Người này ngừng cười, lạnh lẽo bức người nói: "Quốc Giáo học viện hiện tại ngay cả lời nói thật cũng không dám nghe sao?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Có bản lãnh thì ngươi đánh chết hắn cho ta xem."

Sơ Văn Bân nghe vậy quá kinh hãi, nghĩ thầm lời này của sư huynh ngươi nói rất hay, khí thế cực thịnh, nhưng... mạng là của ta mà!

Người này cười lạnh nói: "Đánh chết thì có sao?"

Đường Tam Thập Lục khẽ mím môi.

Tựa như Trần Trường Sinh ban đầu ở Rừng Hồ lâu, hắn cũng tinh tường cảm giác được sát ý của người này.

"Chư viện luyện tập võ nghệ quy định không thể đánh chết người."

Hắn nhìn người này mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như ngươi muốn phá hư quy củ, ta tự nhiên cũng có cách chơi không theo quy củ."

Người này lại nở nụ cười, trên gương mặt tái nhợt cùng âm trầm, nụ cười lộ ra vẻ phá lệ đáng sợ: "Vài ngày trước, công tử nhà ta đã nói, đao kiếm không có mắt."

Nghe lời này, mọi người mới biết, thì ra người này là thuộc hạ, hoặc là người hầu của Biệt Thiên Tâm.

Không nên đánh giá chỉ là thuộc hạ thậm chí người hầu, nhưng có thể theo Biệt Thiên Tâm đi lại thế gian, để cho hai vị Bát Phương Phong Vũ an tâm... Người này tất nhiên cực kỳ cường đại đáng sợ.

"Đao kiếm không có mắt, ngươi cũng không phải người mù."

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Nếu như không ổn, ta tự nhiên sẽ hô ngừng."

Tên người hầu của Biệt gia kia tự tiếu phi tiếu nói: "Tại sao Đường thiếu gia ngài hô ngừng, ta sẽ phải ngừng? Hơn nữa, những học sinh của Quốc Giáo học viện các ngươi quá yếu, ta bình thường chiến đấu, nhất thời thất thủ đem hắn đánh chết cũng là bình thường."

"Thất thủ?" Đường Tam Thập Lục lông mày nhướng lên, tựa như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ.

Tên người hầu của Biệt gia kia nhìn như rất hảo tâm giải thích: "Thất thủ chính là ý không thể dừng được ."

"Ngươi nói rất đúng, tân sinh Quốc Giáo học viện chúng ta dĩ nhiên còn tương đối kém, các ngươi đối với bọn họ mà nói, chính là cường giả, ỷ mạnh hiếp yếu, mọi người không dừng được ..."

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn rất bình tĩnh nói: "Nếu không thể dừng, vậy ta chỉ có thể mời người nhà của các ngươi dừng lại."

Tên người hầu của Biệt gia kia vẻ mặt khẽ run, nói: "Ngài hẳn phải rất rõ ràng, ta là người của Biệt gia."

"Ta dĩ nhiên biết ngươi là người hầu của Biệt gia, Dã Hưng Khánh."

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Nhưng nhà ngươi ở Sơn Nam quận, ỷ thế của Biệt gia, ở quê hương lừa nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, chiếm vạn mẫu ruộng tốt, nghe nói con của ngươi còn đang làm quan huyện?"

Nghe lời này, tên người hầu của Biệt gia gọi là Dã Hưng Khánh kia vẻ mặt đột biến, lớn tiếng quát lên: "Ngươi nói lời này là có ý gì?"

"Ý của ta là, ta biết ngươi là ai."

Đường Tam Thập Lục không nhìn hắn nữa, nhìn về các cao thủ theo lệnh Thiên Hải gia tới khiêu chiến Quốc Giáo học viện đứng phía sau đám người, nói: "Các ngươi, ta đều biết là ai, cho nên, muốn đánh cứ đánh, nhưng nếu có người muốn làm lớn chuyện, nói mấy lời láo xược như không dừng được, ta đây không thể làm gì khác đành phải cho cả nhà các ngươi không dừng lại được."

Sau đó hắn một lần nữa nhìn về Dã Hưng Khánh, hỏi: "Hiện tại, ngươi nghe rõ chứ?"

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện có thể dừng, tỷ như kiếm, tỷ như ngôn ngữ , còn có tiền đồ, thậm chí là mệnh đồ.

Lúc nói những lời này, hắn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác lớn lối quá lời như lúc bình thời.

Chỉ có như thế, không ai không rõ hắn đang nói thật, không chỉ là đe dọa.

Đúng vậy, dù là Quốc Giáo học viện cũng không thể làm gì được Biệt gia, dù sao nơi này ý nghĩa là hai vị Bát Phương Phong Vũ.

Nhưng Dã Hưng Khánh cuối cùng chẳng qua là người hầu của Biệt gia, hắn có nhà mình, có người nhà của mình, như vậy thời điểm hắn uy hiếp Quốc Giáo học viện, trước đó nên hiểu rõ ràng, Quốc Giáo học viện có thể rất nhẹ nhàng uy hiếp tới hắn.

Sau khi Đường Tam Thập Lục nói rất rõ chuyện này, Dã Hưng Khánh đã hiểu, sắc mặt của hắn trở nên dị thường khó coi.

"Sư huynh, ngươi thật sự rất giỏi."

Sơ Văn Bân đã bớt sợ hơn, nhìn Đường Tam Thập Lục vui vẻ nói.

Được khen ngợi như thế, đổi lại bình thời, Đường Tam Thập Lục khẳng định sẽ rất vui vẻ, nhưng lúc này hắn không như thế, bởi vì hắn biết chuyện này sẽ không kết thúc như thế, quan trọng nhất là, ban đầu ở cửa Quốc Giáo học viện, hắn đã nói với cả kinh đô, mình tuyệt đối sẽ không để cho đối chiến ảnh hưởng đến các học sinh mới, cho nên hắn không muốn mạo hiểm.

Hắn và Trần Trường Sinh đêm qua đã sắp xếp, đến đây tạm thời kết thúc một giai đoạn.

Mặc dù tình hình cùng ban đầu có chút khác biệt, nhưng hắn vẫn quyết định tự mình xuất thủ.

Đúng lúc này, từ trong đám người đi ra một người, người này đi tới cửa Quốc Giáo học viện, nói: "Trận này để ta đi."

Đó là một học sinh trẻ tuổi văn tĩnh quý khí, vừa làm cho người ta cảm giác đoan chánh nghiêm túc.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn hỏi: "Làm sao ngươi lại đen đi nhiều thế?"

Tên học sinh trẻ tuổi kia nhìn hắn một cái, chậm rãi trả lời: "Ngươi biết, vài tòa bia đình phía sau hơi nhỏ, không ngăn được ánh mặt trời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play