Thế nhân đều biết, Thu Sơn Quân đối với Từ Hữu Dung tình căn thâm chủng, mọi người cũng từng cho rằng Từ Hữu Dung đối với Thu Sơn Quân cũng có tình thâm ý trọng, chân long cùng thiên phượng, đồng tông đồng nguyên, làm bạn trưởng thành , một người vô cùng có khả năng nối tiếp Thánh Nhân truyền thừa đã đoạn tuyệt hơn mười năm của Trường Sinh tông, một người lại là Thánh Nữ phía nam tương lai, thấy thế nào đều là một đôi do trời đất se duyên.
Cho đến... Thanh Đằng yến trong kinh đô năm ngoái.
Ở Thanh Đằng yến, Trần Trường Sinh lấy ra hôn thư, đồng dạng là ở trong trận Thanh Đằng yến này, Từ Hữu Dung để cho bạch hạc mang đến một phong thư, ở lá thư này nàng minh xác biểu lộ mọi chuyện không như mọi người vẫn nghĩ, cho đến giờ phút này, toàn bộ thế giới mới biết được, thì ra nếu nói trời đất se duyên, đương nhiên chỉ là tưởng tượng cùng hi vọng tốt đẹp trong lòng của mọi người.
Nếu như là thiếu nữ bình thường, Từ Hữu Dung hiện tại hẳn không muốn gặp mặt Thu Sơn Quân, bởi vì lúng túng cùng không tiện, đổi thành thiếu nữ không bình thường cực kì thông minh mà làm việc quả quyết, cũng sẽ không gặp mặt Thu Sơn Quân, bởi vì tựa như chỉ có như vậy mới có thể làm cho đối phương mau sớm bình địa tâm tình.
Nhưng Từ Hữu Dung không làm như vậy, nàng không phải là thiếu niên như thanh như gió, đạo tâm cũng không nhuộm trần, không tính toán, cũng sẽ không cố ý thay đổi.
Đi vào động phủ trên đỉnh Ly sơn, nàng đem hộp đựng thức ăn trống không đặt qua trên bàn, đối với Thu Sơn Quân trên giường nói: "Thất Gian sư muội vẫn rất suy yếu, nhưng lại muốn đi kinh đô tìm Chiết Tụ."
Thu Sơn Quân tựa vào đầu giường, gương mặt tái nhợt tràn đầy thần sắc lo lắng: "Sư thúc tổ trở về núi biết chuyện này cảm thấy không vui, mắng tiểu sư muội thời gian thật dài."
Từ Hữu Dung có chút không giải thích được, nói: "Tô Ly tiền bối tiêu sái phóng khoáng, vì sao trong chuyện này lại không để ý nhân tình như vậy?"
Thu Sơn Quân mỉm cười nói: "Bất kỳ nam tử nào lúc làm cha, đều sẽ biến thành nhạc phụ đại nhân mà lúc còn trẻ hắn ghét nhất."
Từ Hữu Dung nói: "Nhưng ta vẫn không rõ, tại sao hắn lại phản đối nghiêm nghị như thế."
Thu Sơn Quân trầm mặc một lát, nói: "Sư thúc tổ năm đó ở trên cánh đồng tuyết từng gặp lang tể tử kia, hắn nói... lang tể tử kia có bệnh, sống không được thời gian quá dài."
Từ Hữu Dung lần đầu tiên nghe nói chuyện này, nghĩ tới Lang tộc thiếu niên từng tại trên Thanh Vân bảng gây áp lực cực lớn cho mình, trừ thân thế thê thảm ra thì vận mệnh cũng đáng buồn như thế, không khỏi có chút cảm khái.
Thu Sơn Quân nhìn nàng nói: "Không có vị phụ thân nào đồng ý để con gái của mình gả cho một con quỷ chết yểu như thế... Nói thật, sư thúc tổ vì chuyện này còn mắng Trần Trường Sinh ba ngày liền."
Từ Hữu Dung cười cười, không nói gì. Sau khi đi tới Ly sơn, nàng mới biết chút ít chuyện đã xảy ra sau khi rời Chu viên, tỷ như Trần Trường Sinh phụng bồi Tô Ly vượt qua cánh đồng tuyết, không thể không thừa nhận, những chuyện này làm cho ấn tượng của nàng đối với người gọi Trần Trường Sinh kia có chút thay đổi, nhưng dù sao người kia là Trần Trường Sinh, nàng sẽ không nói xấu hắn, nhưng cũng không muốn khen ngợi đối phương.
Thu Sơn Quân cũng không nói thêm gì nữa, mượn quang mang của dạ minh châu trên thạch bích, tiếp tục đọc kiếm kinh trong tay.
Từ Hữu Dung từ trên bàn cầm lấy một quyển trường sinh kinh, bắt đầu đọc thầm.
Trong động phủ rất an tĩnh, nhưng cũng không ám muội, chỉ là phi thường tự nhiên, như lúc trước Từ Hữu Dung đi tới, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, sau đó kết thúc nói chuyện, không cần cố ý làm cái gì.
Mấy năm trước, thời điểm Từ Hữu Dung vẫn là tiểu cô nương, từ kinh đô đi tới Thánh Nữ phong, bắt đầu ở Nam Khê trai tu hành học tập, giải học thiên thư, hai người thường xuyên gặp mặt, thường xuyên ngồi đối diện nhau như bây giờ, lẳng lặng đọc sách, không nói tiếng nào.
Thế nhân đều cho là hai người chính là thanh mai trúc mã, thật ra bọn họ rõ ràng, cách nói này cũng không chính xác, sở dĩ không chính xác, là bởi vì rất rõ ràng lẫn nhau, trong lòng của đối phương suy nghĩ cái gì.
Không biết qua thời gian bao lâu, Từ Hữu Dung đứng dậy nói: "Sư huynh, ta đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm ngươi."
Thu Sơn Quân đem tầm mắt dời khỏi cuốn sách, nhìn nàng, nhưng không có như vài đêm trước, như những năm trước đây, nói tiếng đi đường cẩn thận.
Đây là mấy đêm vui vẻ bình tĩnh nhất của hắn mấy năm qua.
Bởi vì hắn có thể lẳng lặng nhìn nàng, vô luận là khẽ nháy mắt động lông mi, ngón tay lật trang sách, đường nét khóe môi khẽ nhếch lên.
Không cần lúc nào cũng nhìn, chẳng qua lúc đọc sách mỏi mệt, tùy ý ngẩng đầu nhìn, nàng vẫn ngồi ở chỗ đó, hắn sẽ cảm thấy an tâm bình tĩnh, sau đó vui vẻ.
Hắn rất muốn những đêm như thế có thể nhiều hơn, cho nên hắn muốn nói thêm vài lời.
"Bởi vì chuyện của sư thúc tổ, Ly Sơn kiếm tông ta thiếu hắn một cái nhân tình cực lớn, vô luận dĩ vãng song phương từng có thù hận gì, hiện tại chỉ có thể là chúng ta nợ hắn." Thu Sơn Quân nhìn nàng nói: "Nhưng chuyện này cùng nhân tình từ trước đến giờ không có bất cứ quan hệ nào, ta muốn nói chính là, hắn rất ưu tú, xứng với ngươi, tuyệt không phải bất hảo như lúc ngươi còn bé đã nói, lại càng không phải xấu xa như năm ngoái ngươi trong thơ đề cập tới, như vậy hiện tại ngươi nghĩ thế nào đối với hôn sự này?"
Đoạn văn này nhắc tới dĩ nhiên là Trần Trường Sinh.
Thu Sơn Quân giọng nói rất bình tĩnh, rất bình lặng, rất thành khẩn.
Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, nói: "Qua một thời gian ngắn, ta sẽ về để kinh đô từ hôn."
"Trực tiếp từ hôn..." Thu Sơn Quân thật tình nói: "Đối với Trần Trường Sinh mà nói không khỏi có chút không công bình, miệng thế gian đáng sợ, việc nhà ngươi làm ở kinh đô năm ngoái, đã gần như là nhục nhã."
Từ Hữu Dung nhìn vào mắt của hắn, bình tĩnh nói: "Nhưng nếu như thực hiện hôn ước, lại không công bình đối với ta."
Hôn sự cùng Trần Trường Sinh do tổ phụ của nàng định ra , chưa từng có bất luận kẻ nào hỏi ý kiến của nàng.
Thu Sơn Quân trầm mặc một lát, nói: "Xin lỗi."
Câu xin lỗi này, chính là chỉ chuyện năm ngoái sử đoàn phía nam đi kinh đô cầu hôn, lúc ấy cũng không có ai hỏi ý kiến của Từ Hữu Dung.
Từ Hữu Dung cười cười, không có nói gì, nàng biết rõ phong cách làm việc của Thu Sơn Quân , tin tưởng chuyện kia không có quan hệ với hắn, lúc ấy nàng bị sư môn trưởng bối đưa đi Nam Hải tĩnh tu, Thu Sơn Quân đang cùng thanh niên cường giả Ma tộc tranh đoạt chìa khóa Chu viên ...
Nghĩ đến Chu viên, trong con ngươi như thu thủy của nàng bỗng nhiên có thêm một bôi thương cảm nhàn nhạt.
Ở Chu lăng, hắn đã nói hắn có hôn ước, nhưng hắn sẽ giải trừ hôn ước.
Nàng đã nói với hắn cũng, nàng có hôn ước, nhưng nàng nhất định sẽ không gả cho người kia.
Tại sao phải có một lần nói chuyện như vậy? Tự nhiên là bởi vì hắn muốn kết hôn với nàng, nàng cũng muốn gả cho hắn, mặc dù không nói, mặc dù hắn đã chết, nhưng làm sao có thể hủy bỏ, có thể nào quên mất được?
Đúng vậy, cho nên nàng phải về kinh đô từ hôn, vô luận Trần Trường Sinh tốt hay là xấu, chuyện này cũng đã không quan trọng, bởi vì hắn không thể nào là hắn.
"Sư muội, ngươi làm sao vậy?"
Thu Sơn Quân có thể nhận thấy được tâm tư biến hóa dù nhỏ bé nhất của nàng, bởi vì những năm gần đây, tâm tư của hắn vẫn đều trên người nàng, hắn có thể cảm giác được sự thương cảm của nàng, không khỏi có chút bận tâm.
"Không có gì..." Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt Thu Sơn Quân, đột nhiên cảm giác được chuyện này không nên gạt hắn, dừng lại một chút rồi nói: "Sư huynh, có một việc ngươi còn không biết, sở dĩ ta kiên trì từ hôn, là bởi vì ta đã có người mình thích."
Trong động phủ bỗng nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, so với lúc trước hai người đọc sách còn an tĩnh hơn.
Thu Sơn Quân bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Nghĩ đến người kia khẳng định không phải là ta."
Từ Hữu Dung mỉm cười, sau đó đem chuyện gặp phải ở Chu viên thuật lại một cách đơn giản, chủ yếu muốn nói là vị Tuyết Sơn tông ẩn môn đệ tử gọi là Từ Sinh kia.
Thu Sơn Quân thu lại nụ cười, trầm mặc thời gian rất lâu rồi nói: "Sư muội, hẳn là hắn đã chết."
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Ta biết."
Thu Sơn Quân nhìn nàng, có chút bận tâm.
...
...
Đi ra động phủ, đi tới vách núi, tiếng thông reo bị gió đêm mang tới, ở dưới ánh sao tựa như biển bạc.
Từ Hữu Dung nhìn về thanh niên nam tử trang phục thư sinh đứng bên vách núi, nói: "Nhị sư huynh."
Cẩu Hàn Thực rời đi Thiên Thư lăng trước, là bởi vì biết được tin tức của Ly sơn, đã tới sớm hơn so với nàng.
Hắn xoay người nhìn về Từ Hữu Dung, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chẳng qua chỉ thở dài.
Đối với hắn mà nói, Từ Hữu Dung là sư muội, Thu Sơn Quân là đại sư huynh, hắn rất rõ ràng chuyện giữa hai người, hơn nữa hắn cũng rõ ràng rất nhiều chuyện ở kinh đô bên kia .
Phía dưới tiếng thông reo như biển bạc, là một vách đá cực kỳ hiểm trở, vách đá bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét thê lương.
Tiểu Tùng Cung cùng hai trưởng lão Giới Luật đường, hiện tại bị nhốt ở dưới Ly sơn vách đá, hai trưởng lão Giới Luật đường trọng thương chưa lành, Tiểu Tùng Cung kết quả lại càng thê thảm, trực tiếp bị Tô Ly hạ lệnh chém hai cánh tay.
Về phần Trường Sinh tông trưởng lão ý đồ thừa dịp Tô Ly không có ở đây, một lần nữa tạo quyền uy, lại là bị Tô Ly trực tiếp phế bỏ tu vi, Ly sơn Tiểu sư thúc làm việc, quả nhiên thủ đoạn máu lạnh độc ác.
Tô Ly hiện tại đang ở hậu sơn dưỡng thương, Từ Hữu Dung cũng muốn đi nơi đó, bởi vì Thánh Nữ phía nam sư phụ của nàng cũng ở đó . Sau trận mưa gió ở Tầm Dương thành, cả Ly sơn, cả thiên nam, cả phiến đại lục mới biết được, thì Thánh Nữ cùng Tô Ly lại có giao tình thâm hậu như thế , chính là Từ Hữu Dung, cũng lần đầu nghe thấy chuyện này.
"Việc khác không nói, chẳng qua nếu như ngươi kiên trì về kinh đô từ hôn, hi vọng ngươi có thể chiếu cố mặt mũi cho Trần Trường Sinh một chút." Cẩu Hàn Thực nhìn nàng nói.
Từ Hữu Dung hơi kinh ngạc. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hơn nữa Trần Trường Sinh cùng Tô Ly nam quy có thể nói bao la hùng vĩ , nàng đối với Sương nhi cùng Mạc Vũ gởi thư thảo luận chuyện tình, đã sinh ra rất nhiều nghi vấn, đối với Trần Trường Sinh không đến nỗi khinh bỉ như lúc trước, nhưng nàng vẫn không nghĩ đến Cẩu Hàn Thực lại cũng chủ động nói chuyện thay Trần Trường Sinh.
"Trần Trường Sinh... Rốt cuộc là người thế nào?"
Nghe được câu hỏi của nàng, Cẩu Hàn Thực nghiêm túc suy tư thời gian rất lâu, sau đó đưa ra một cái kết luận: "Hắn là chân nhân."
Hắn và Từ Hữu Dung cũng không biết, ở trên đường nam quy, Tô Ly cũng từng đánh giá Trần Trường Sinh như vậy.
"Phải không?"
Từ Hữu Dung rất tin tưởng cách nhìn người của Cẩu Hàn Thực, không khỏi có chút hoảng hốt, chuyện khi còn bé nàng vốn là đã quên rất nhiều, từ Trần Trường Sinh vào kinh đô mới từ từ nhớ lại chút ít, nhưng là...
Thôi, hoặc là thật sự có hiểu lầm gì đó, nhưng cùng nàng cũng không có quan hệ.
Nàng hướng Cẩu Hàn Thực cáo từ, theo sơn đạo cạnh rừng tùng, đi tới hậu sơn.
Cẩu Hàn Thực chợt nhớ tới một việc, nói: "Sư muội, Trần Trường Sinh hắn..."
Từ Hữu Dung xoay người nhìn hắn.
Cẩu Hàn Thực vốn định nói cho nàng biết, Trần Trường Sinh ở Chu viên phát hiện kiếm trì, Ly cung đang chuẩn bị đem kiếm trả lại cho các tông phái sơn môn, trong đó có Trai kiếm mà Thánh Nữ phong mất mác bên ngoài, nhưng nhìn vẻ mặt nàng có chút ảm đạm , biết nàng không muốn nghe, lại nghĩ nàng đã biết chuyện này, lắc đầu, nói: "Không có gì."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT