Ở trên thế giới này, Trần Trường Sinh trước đây chỉ có một thần tượng, đó chính là sư huynh Dư Nhân, sau đó ở trong Tầm Dương thành trải qua trận mưa gió kia, lại thêm một người là Vương Phá. Kim quang nhẹ nhàng lóe lên trên mặt hồ, hắn nhìn chút ít cá chép trong nước, nhất là con cá chép mập mạp dần dần hướng đáy bùn lặn xuống, nghĩ thầm chính mình sẽ không sống như vậy, nếu như có thể vượt qua khảo nghiệm sinh tử này, có thể sống sót, như vậy hắn sẽ phải sống như Vương Phá.

Hắn thật sự rất thích Vương Phá, thậm chí có chút sùng bái. Vương Phá là người đứng đầu Tiêu Dao bảng, là người mạnh nhất thế hệ trung sinh mà đại lục công nhận, người sùng bái hắn rất nhiều, sùng bái hắn cũng rất thường thấy. Theo đạo lý mà nói, nghe được lời của Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục hẳn là sẽ cảm thấy rất đương nhiên, nhưng ánh mắt của hắn chứng minh hắn không nghĩ như thế, bởi vì hắn biết Trần Trường Sinh là một người như thế nào, Trần Trường Sinh nói muốn sống như Vương Phá, tuyệt đối không giống người hâm mộ khác hi vọng cường đại tựa như Vương Phá, mà là phương diện khác.

Đường Tam Thập Lục cảm thấy như vậy không tốt, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Không nên làm Vương Phá."

Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt nhìn về mặt hồ, nhìn về hắn không khó hiểu hỏi: "Tại sao?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Bởi vì muốn trở thành Vương Phá quá khổ cực quá khó khăn, hơn nữa rất dễ bi tráng. Bất kể chúng ta muốn sống như thế nào, tốt nhất vẫn là cách xa cái từ bi tráng này một chút."

Trần Trường Sinh nói: "Ta không rõ ý tứ của ngươi."

Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nói: "Ngươi biết tại sao hắn gọi là Thiên Lương Vương Phá sao?"

Đạp Tuyết Tuần Mai, Họa Giáp Tiếu Trương, Khai Môn Kiến Sơn Lương Vương Tôn, Đại Danh Quan Bạch, các cường giả xếp hạng đầu trong Tiêu Dao bảng, đều có danh tiếng truyền lưu trên đại lục, đều có đạo lý sâu xa, có khi là công pháp, có khi là tập quán, có khi là cổ quái, Trần Trường Sinh vẫn rằng Vương Phá sở dĩ gọi là Thiên Lương Vương Phá, dĩ nhiên bởi vì hắn xuất thân từ Thiên Lương quận, lúc này nghe những lời này của Đường Tam Thập Lục, mới biết được thì ra có khác lý do.

Đường Tam Thập Lục nói: "Năm đó Thiên Lương quận có bốn đại môn phiệt, Chu Lương Trần Vương, trong đó Lương gia cùng Trần gia trước sau đều trở thành hoàng tộc, thống trị toàn bộ thế giới nhân loại, Chu gia cũng xuất hiện vô số cao thủ cường giả, tỷ như Nguyệt Hạ Độc Chước Chu Lạc hiện tại, Vương gia có thể xếp chung với ba nhà còn lại, là bởi vì Vương gia rất có tiền, rất nhiều năm trước thậm chí có thể sánh ngang với nhà ta."

Trần Trường Sinh hỏi: "Vậy vì sao Vương gia lụi bại ?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Vấn đề là Vương gia vẫn luôn ủng hộ Lương gia, mà cuối cùng Trần thị lại thay thế Lương thị lên làm Hoàng Đế."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Chỉ đơn giản như vậy?"

"Thiên thế gia tộc, giống như con rết ngàn chân, nhất là thương gia, từ trước đến giờ đầu tư rộng khắp mọi nơi, tự nhiên không thể nào một ván cược sai mà thua toàn bộ cả bàn được. Chẳng qua sau khi Trần thị khởi sự, Vương gia tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng, tám chín phần mười gia sản bị xung vào quân phí, Lương gia lụi bại mau, Chu gia vẫn bình thường, ngược lại tương đối mà nói tốt hơn rất nhiều." Đường Tam Thập Lục nói: "Ở trong quá trình này, Chu gia đã làm rất nhiều chuyện, cho nên từ đó về sau, Chu Vương hai nhà trở thành kẻ thù truyền kiếp."

Trần Trường Sinh nhớ tới cuộc chiến đấu trong Tầm Dương thành cùng với lời nói của Thánh Nữ, rốt cuộc hiểu rõ vì sao nàng nói Chu Lạc có tư tâm.

Nếu là kẻ thù truyền kiếp ngàn năm, dĩ nhiên Chu Lạc không muốn thấy Vương gia đã lụi bại, bởi vì Vương Phá xuất thế ngang trời mà trọng chấn gia môn.

"Đúng như đã nói lúc trước, Vương gia cùng một số đại nhân vật trong hoàng tộc từ trước đến giờ giao hảo, hơn nữa Thái Tổ coi như cũng nhớ tình cũ, cho nên cũng không để cho Vương gia quá thảm, chẳng qua là Vương gia làm sao ngờ tới đây mới là nguyên nhân cuối cùng tiêu diệt bọn hắn."

"Có ý gì?"

"Ban đầu thời điểm Thái Tổ Hoàng Đế chuẩn bị xử lý Vương gia, Trần Huyền Bá cầm kiếm lên điện, đứng ra bảo đảm cho Vương gia, mà Thái tử đã cưới nữ nhi của Vương gia."

"Thái tử?"

"Ta nói đương nhiên chính là vị Thái tử kia."

Trần Trường Sinh nhớ tới những chuyện máu tanh mấy trăm năm trước, nhớ tới đoạn chuyện xưa lãnh khốc trong Bách Thảo Viên, không khỏi cảm thấy thân thể lạnh xuống, nghĩ thầm Vương gia ủng hộ vị Thái tử kia, sau đó Thái Tông Hoàng Đế kế vị tự nhiên chịu buông tha cho bọn họ.

"Sau đó?"

"Câu chuyện sau đó thì ta nghĩ ngươi đã biết rồi, Bách Thảo Viên chi biến, Thái Tông Hoàng Đế giết chết thân ca ca của hắn, sớm hơn một chút, Chu Độc Phu giết chết thân đệ đệ của hắn, thiên hạ rốt cục thái bình."

Thời điểm nói đến hai chữ thái bình, Đường Tam Thập Lục khóe môi khẽ nhếch, giễu cợt khó nói thành lời.

Trần Trường Sinh nghe vậy trầm mặc, thấp giọng nói: "Ngươi muốn nói... Trần Huyền Bá vào Chu viên chiến bại mà chết, là âm mưu của Thái Tông Hoàng Đế?"

"Nếu không thì sao?" Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Thái Tông Hoàng Đế cùng Chu Độc Phu là huynh đệ khác họ, Trần Huyền Bá là thân đệ đệ của hắn, hai người cần gì phải đánh trận này?"

Trần Trường Sinh nói: "Nếu nói Trần Huyền Bá mắt thấy quốc sự đã định, cho nên muốn muốn theo đuổi cảnh giới tối cao của võ đạo, mới chủ động khiêu chiến Chu Độc Phu thì sao."

Đường Tam Thập Lục nói: "Lúc đó đại quân Thiên Lương quận mới vào kinh đô, thế cục kinh đô còn rất ngổn ngang, ngay cả thợ săn của Yêu tộc cũng biết các con của Thái Tổ Hoàng Đế muốn làm cái gì, chuyện nhà còn không định, làm sao nói quốc sự đã định được? Trần Huyền Bá là võ lực cường đại nhất bên phe Thái tử, lại rời đi khi đó hay sao? Ngươi cho rằng tuyệt thế võ thần trong quá khứ, người mạnh nhất ngàn năm qua của Đại Chu hoàng tộc là người ngu ngốc hay sao?"

Trần Trường Sinh nói: "Hoặc là... hắn không muốn thấy cốt nhục tương tàn, cho nên dứt khoát rời đi, nhắm mắt làm ngơ?"

Đường Tam Thập Lục cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Trần Trường Sinh biết lý do của mình không có sức thuyết phục, không khỏi có chút buồn bã, lại có chút ít thương cảm.

Hắn cúi đầu nhìn thanh kiếm bên thắt lưng mình, cảm giác được kiếm trở nên nóng rực.

Không phải là thiêu đốt, chẳng qua là nóng rực mà làn da có thể cảm nhận được, hoặc là nói, tựa như cảm giác ánh mắt có chút nóng lên.

Đó là một loại cảm xúc u uất.

Trong thanh kiếm này có một đạo kiếm hồn, kiếm hồn của Long Ngâm kiếm.

Long Ngâm kiếm, chính là kiếm của Trần Huyền Bá.

Từ ý nào đó mà nói, hắn cùng với vị thiếu niên võ thần trong quá khứ kia, thông qua thanh kiếm này mơ hồ tương thông.

Nếu nói thương cảm cùng u uất, bắt đầu từ trong đó mà đến.

"Vương gia thì sao?" Hắn hỏi: "Trần Huyền Bá đã chết, Thái Tổ thối vị, Thái Tông Bệ Hạ lên ngôi, đối phó Vương gia thế nào?"

"Đế vương muốn xử lý thần tử không nghe lời, nơi nào còn cần cố ý đi đối phó?"

Đường Tam Thập Lục vẻ mặt có chút đạm mạc, nói: "Trong tháng thứ ba sau khi Thái Tông Hoàng Đế lên ngôi, gió thu nổi lên, hắn phủ lan ngắm cảnh, rất tùy ý nói một câu."

"Nói cái gì?"

"Thiên lương (trời lạnh) quá, để cho Vương gia phá sản đi."

Ven hồ một mảnh an tĩnh, màn đêm dần dần dày, có chút lạnh lùng.

Trần Trường Sinh thời gian rất lâu cũng không nói gì.

Thì ra là nói Thiên Lương Vương Phá, chính là bởi vậy.

Thái Tông Hoàng Đế chính là một đời quân chủ có tài trí mưu lược kiệt xuất, vô luận thủ đoạn hay năng lực, cũng là cường giả ngàn năm khó gặp, nhưng hắn không cần vận dụng bất kỳ thủ đoạn, chỉ cần rất tùy ý nói một câu, tự nhiên có vô số người muốn dùng vô số thủ đoạn, đi làm được chuyện này.

Trần Trường Sinh hiểu những lời Đường Tam Thập Lục lúc trước đã nói, quyền lực quả nhiên là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này.

Gió thu nổi lên, Thái Tông Hoàng Đế nói một câu, thu ý dần dần dày , Vương gia đổ nát .

Không biết có bao nhiêu người đầu rơi xuống đất, bao nhiêu trang viên đất đai bị đoạt, bao nhiêu người hầu trôi giạt khắp nơi.

Thiên Lương quận Vương gia, nghênh đón một đoạn thời gian đáng sợ nhất, thê thảm tới cực điểm, sau đó theo năm tháng trôi đi, dần dần sắp bị toàn bộ đại lục quên đi.

Cũng chính vào lúc này, Vương gia xuất hiện một thiếu niên.

Người thiếu niên kia tên là Vương Bình, tu hành thiên phú cực kỳ nổi bật, thậm chí được Thiên Cơ lão nhân bầu thành thiên tài giỏi nhất của thế giới loài người sau Tô Ly.

Hoặc là vì kỷ niệm, hoặc là chỉ là muốn nhớ kỹ.

Người thiếu niên kia sau khi đứng đầu Thanh Vân bảng, đem tên của mình đổi thành Vương Phá.

Thiên Lương quận Vương Phá.

Thiên Lương Vương Phá.

"Từ ngày bắt đầu đổi tên, toàn bộ đại lục đều biết hắn muốn làm gì."

Đường Tam Thập Lục nói: "Hắn muốn đòi lại một cái công bằng từ Đại Chu triều đình."

Gió đêm quất vào mặt, Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy một trận khoan khoái nhẹ nhàng, mặt hơi nóng lên.

Lấy một người hướng thiên hạ đòi công bằng, sao mà bao la hùng vĩ.

"Chẳng lẽ... đại nhân vật trong kinh đô đối với chuyện này không có bất kỳ phản ứng ư?"

"Lúc ấy Vương Phá đã thể hiện tiềm chất tiến vào thần thánh lĩnh vực, bởi vì lời thề thánh ngôn, ngay cả Chu Lạc cũng không thể động thủ đối với hắn, mấu chốt nhất là... sau này đã là do Thánh Hậu nương nương chấp chính, những người trong hoàng tộc bị chèn ép khó lòng thở nổi, làm sao có thời giờ cùng tinh lực đối phó với hắn, dĩ nhiên, Vương Phá cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, cho nên hắn đi Vấn Thủy "

"Ta nghe Tô Ly tiền bối đã nói chuyện này, hắn nói Vương Phá đã làm tiên sinh tính sổ sách ở nhà các ngươi nhiều năm."

"Ta chưa từng gặp Vương Phá, nhưng nghe phụ thân bọn họ đã nói rất nhiều chuyện về hắn."

Đường Tam Thập Lục nói: "Vương Phá vẫn không rõ, vì sao Vương gia năm đó có tiền như vậy, thời điểm gặp phải khó khăn, không có bất kỳ khả năng hoàn thủ, Đường gia lại có thể tồn tại đến hiện tại, sau đó hắn tính sổ sách nhiều năm, cuối cùng mới hiểu được, sở dĩ Đường gia có thể sống sót, đầu tiên là vì không đứng về phía nào, không tham dự vào chuyện tranh đoạt, tiếp theo là nếu như muốn đầu tư, Đường gia chỉ muốn đầu tư vào các thanh niên còn chưa bộc lộ tài năng."

"Tỷ như Tô Ly tiền bối?" Trần Trường Sinh hỏi.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn một cái, nói: "Còn có ngươi nữa... Ngươi không phải nói ông nội của ta đem thanh tán kia đưa cho ngươi sao?"

Trần Trường Sinh nói: "Bị Tô Ly tiền bối đoạt đi rồi."

Đường Tam Thập Lục tức giận vì hắn không tranh giành, không hề nói chuyện này nữa, tiếp tục nói: "Sau Quốc Giáo học viện huyết án, thế lực hoàng tộc bị Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ trấn áp vô cùng thảm, Chu Lạc cũng trở nên vô cùng đàng hoàng, Vương Phá đã rời nhà chúng ta."

Trần Trường Sinh nói: "Ta biết hắn tới phía nam."

Đường Tam Thập Lục nói: "Không sai, hắn chỉ dùng thời gian hơn mười năm, đã mua nửa tòa Hòe viện, đã là một phương cường giả."

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu.

Nghe xong chuyện của Vương Phá, hắn mới biết được, Đường Tam Thập Lục nói rất đúng.

Muốn trở thành người như Vương Phá, muốn sống như hắn, quả nhiên thật rất khó.

"Ông nội của ta đã nói, Vương Phá sống quá khổ."

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn rất chân thành nói: "Ta không muốn tương lai ngươi phải sống khổ như hắn."

Trần Trường Sinh nói: "Vậy chúng ta nên sống thế nào?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Chúng ta trẻ tuổi, nên sống như người trẻ tuổi, tựa như ta, vào kinh đô biết được những chuyện ác của Thiên Hải Nha Nhi, liền muốn đem hắn phế đi, buổi sáng ở cửa viện, nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của hắn ngồi ở xe lăn, liền muốn đem hắn đạp ngã, cho nên ta rất thoải mái! Nhiệt huyết vọng động liền nhiệt huyết vọng động! Vậy thì thế nào? Không phục tới đánh a!"

Bên kia hồ bỗng nhiên truyền đến tiếng va chạm trầm muộn thình thịch.

Hai người trông qua, chỉ thấy trong màn đêm đen tối, Hiên Viên Phá ở bên kia không ngừng ném cây.

Đường Tam Thập Lục cười lớn nói: "Ngươi nhìn, có tinh lực chính là muốn dùng, có lực khí sẽ phải sử dụng, trẻ tuổi nên khinh cuồng, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

Trần Trường Sinh cũng nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play