Thái tử, đương nhiên là người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Nếu như Đại Chu hiện tại có Thái tử, hoặc là, mâu thuẫn giữa Quốc Giáo cùng Thánh Hậu nương nương, căn bản không đến mức diễn biến tới trình độ hôm nay, thế cục trên đại lục sẽ vững vàng hơn rất nhiều —— trên thực tế, Đại Chu quả thật từng có một vị Thái tử, hắn là con của tiên đế cùng Thánh Hậu nương nương, cũng chính là Chiêu Minh Thái tử.

Chỉ tiếc, Đại Chu các đời Thái tử đều không có kết quả tốt, Thái Tổ sau khi kiến quốc lập ra Thái tử, đã chết thảm ở Bách Thảo Viên chi biến, Thái Tông Hoàng Đế tinh tâm giáo dục bồi dưỡng ra Thái tử, cuối cùng cũng bởi vì mưu phản mà bị tru diệt, kết cục của vị Chiêu Minh Thái tử này cũng thật bất hạnh, nhưng cũng có thể nói, tương đối may mắn, bởi vì lúc còn rất nhỏ, hắn đã chết.

Tiên đế băng hà không lâu, Chiêu Minh Thái tử đã bệnh chết khi còn trong tã lót.

Nhưng không ai tin tưởng, dĩ nhiên là không có ai tin tưởng, hoàng tộc cùng Thánh Hậu nương nương huyết mạch tương hợp, làm sao có thể là một người chết non như vậy?

Về nguyên nhân cái chết của Chiêu Minh Thái tử, có vô số lời đồn.

Có một lời đồn truyền lưu phổ biến nhất —— năm đó Trần thị hoàng tộc cùng Quốc Giáo cựu thế lực liên thủ, ý muốn mời Thánh Hậu nương nương rời khỏi ngôi vị hoàng đế, ở trong tràng đấu tranh kinh tâm động phách này thì Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đạt được thắng lợi cuối cùng, mấy trăm vương công quý tộc của Trần thị hoàng tộc hoặc bị tru diệt, hoặc bị lưu vong, Quốc Giáo học viện thầy trò tử thương hầu như không còn, chỉ còn lại có sương thảo thê lương cùng cảnh tượng đổ nát, nhưng Thánh Hậu cũng vì thế mà phải trả một cái giá cực đắt —— Chiêu Minh Thái tử ở trong phản loạn, bị địch nhân của Thánh Hậu nương nương thừa dịp hỗn loạn giết bằng thuốc độc.

Còn có một loại giải thích truyền lưucũng cực kỳ rộng rãi, nhưng vô luận trà lâu hay là khách sạn cũng nghe không được, chỉ ở trong đêm tối bất an truyền bá, lời đồn này càng thêm tàn nhẫn, càng thêm lãnh khốc.

Có người cho rằng hơn nữa còn âm thầm không ngừng tuyên dương, mấy trăm năm trước Thánh Hậu nương nương bị Thái Tông Bệ Hạ trục xuất khỏi hoàng cung, ở Bách Thảo Viên đau khổ qua ngày, cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Quốc Giáo học viện viện trưởng trước đây quen biết, biết được bí mật nghịch thiên cải mệnh, nàng đối với tinh không phát lời thề cuộc đời này tình nguyện huyết mạch đoạn tuyệt, dùng nó đổi lại lấy nghịch thiên cải mệnh, Chiêu Minh Thái tử tử vong, chính là lời nguyền nghịch thiên cải mệnh của nàng năm đó, hoặc là nói là trời phạt, thậm chí... có thể là việc mà nàng chủ động làm để nghịch thiên cải mệnh!

Ở trong truyền thuyết u ám này, đám người kể lại dường như tận mắt thấy hình ảnh máu tanh đáng sợ trong hoàng cung, miêu tả rất sống động —— Thánh Hậu nương nương tay xuyên qua tã lót như thế nào, đưa về phía đứa bé đang không ngừng gào khóc, gương mặt xinh đẹp đoan trang không có bất kỳ thần thái, khóe mắt nhỏ ra một giọt nước mắt, sau đó tiếng khóc biến mất, đêm cung an tĩnh làm lòng người sợ hãi.

Nếu như là Thánh Hậu nương nương năm đó nghịch thiên cải mệnh tạo thành trời phạt, đưa đến nàng đoạn tử tuyệt tôn, cô đơn đến chết, thiên đạo cùng Tinh hải không khỏi quá lãnh khốc đáng sợ. Nếu như là Thánh Hậu nương nương vì hoàn thành nghịch thiên cải mệnh năm đó, tự tay động thủ giết chết con trai ruột duy nhất của mình, phải làm người cô đơn trên phiến đại lục này, như vậy nàng không khỏi quá lãnh khốc đáng sợ.

Vô luận là cách giải thích nào, Chiêu Minh Thái tử đã chết, chết vì nguyên nhân thật lãnh khốc đáng sợ, chết vô cùng vô tội đáng thương. Từ đó về sau không còn có ai dám nhắc tới chuyện này, vô luận là Trần thị hoàng tộc hay là người trong Quốc Giáo. Chỉ có vị Khâm Thiên giám Hồ đại nhân đã điên rồi, cho dù bị Chu Thông nhổ toàn bộ móng tay, vẫn dùng cái miệng tràn đầy máu đen càng không ngừng nói cho thế giới này, Chiêu Minh Thái tử... không chết. Sau đó, coi như thời điểm Chu Thông chuẩn bị rút lưỡi của Hồ đại nhân, Thánh Hậu nương nương thể hiện nhân từ, để cho Hồ đại nhân hồi hương tĩnh dưỡng.

Nhưng rất nhiều người suy nghĩ, đây không phải là nhân từ, là chột dạ, hoặc là một loại an ủi lòng mình. Năm đó trong hoàng cung đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chiêu Minh Thái tử đến tột cùng chết như thế nào? Nương nương tại sao phải chột dạ? Cho nên, lời đồn tàn nhẫn kia, truyền lưu càng rộng, dĩ nhiên, vẫn chỉ ở trong bóng tối.

...

...

Ban đêm hoàng cung rất an tĩnh, ban đêm đầu hè lại có vô hạn lạnh lẽo.

Thái giám thủ lĩnh cúi đầu, căn bản không dám nhìn Thánh Hậu nương nương một cái.

An tĩnh đình viện, trong nháy mắt biến thành cánh đồng tuyết hàn lãnh, nhìn không thấy một mảnh bông tuyết, nhưng mặt ngoài hồ nước dần dần ngưng thành từng miếng băng mỏng.

Thánh Nhân nhất niệm động thiên địa, tâm tình kích động, liền có kinh đào hải lãng, tâm tình ảm nhiên, liền có màn đêm trống rỗng, tâm tình trầm thấp rồi lại dữ dội, tự nhiên phong tuyết đầy trời.

Đang lúc thái giám thủ lĩnh cảm giác thức hải của mình sắp sửa rách ra, thanh âm của Thánh Hậu nương nương rốt cục lần nữa vang lên. Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, rất nhạt, tựa như nước ao dưới tầng băng mỏng: "Thế gian vạn dân, đều là con của ta, Tương Vương, các Vương gia khác tất cả đều là con của ta, sinh tử của Chiêu Minh, cho tới bây giờ cũng không quan trọng."

Cho tới bây giờ cũng không quan trọng, như vậy, trước kia cũng có thể sẽ không quan trọng.

Thái giám thủ lĩnh cúi đầu thấp hơn, dường như muốn chạm tới mặt đất hàn lãnh , lui về phía sau dần dần ẩn vào trong màn đêm.

Ngoài viên có một con dê đen chậm rãi đi tới, bề ngoài bóng loáng đen nhánh như ngọc, từ trong màn đêm đi ra, tựa như mang theo một phần bóng tối.

Bị màn đêm che giấu đều là chân tướng sao? Như vậy bản thân màn đêm thì sao?

Thánh Hậu nương nương nhìn nó mặt không chút thay đổi hỏi: "Như vậy ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại nguyện ý thân cận với hắn? Hắn đến tột cùng là ai?"

...

...

Tối nay là đêm đầu tiên Trần Trường Sinh trở lại Quốc Giáo học viện, giống như trước các đêm, đã ăn cơm tối, tản bộ dọc theo hồ, hắn rất tự nhiên đi vào tàng thư quán. Lạc Lạc trở về Ly cung, Đường Tam Thập Lục còn ở bên trong Thiên Thư lăng, Hiên Viên Phá đang ném cây, Chiết Tụ còn trong Chu ngục, hắn không biết mình nên làm gì, như vậy tiếp tục tu hành là tốt rồi.

Tinh quang như tuyết rơi như ngọc lưu ly, không ngừng lại trên quần áo cùng da của hắn, mà là trực tiếp tiến vào sâu trong thân thể, tầng tuyết trên bình nguyên càng ngày càng dầy, hồ nước ngoài linh đài sơn mặc dù còn xa mới biến thành đại dương mênh mông, nhưng thủy thế đã lớn hơn không ít, u phủ cửa đá cuối sơn đạo tà tà đã hoàn toàn mở ra, ánh sáng ôn hòa từ trong động phủ lộ ra, tỏa ra khắp trong nước, làm cho người ta cảm giác rất an bình.

Hắn bây giờ tự nhiên sẽ không ngơ ngẩn giống như trước như vậy, cho là đưa tới tinh quang cũng đi nơi khác, hắn lẳng lặng cảm giác viên tinh thần của mình trong tinh không xa xôi, cảm giác biến hóa trong thân thể. Thời gian chậm chạp trôi qua, chẳng biết lúc nào, hắn mở mắt, tỉnh lại, bắt đầu sắp xếp lại thu hoạch mấy ngày nay.

Thời điểm rời đi Thiên Thư lăng, hắn đã là Thông U thượng cảnh, trải qua Chu viên hành trình, trên đường nam quy gặp nhiều cường địch như vậy, kiếm tâm từ từ hòa hợp, cảnh giới càng thêm vững chắc, thậm chí mơ hồ đã sắp bước vào Thông U cảnh đỉnh phong. Cộng thêm đi theo Tô Ly thời gian dài như vậy, tiến bộ của hắn trên kiếm pháp càng thật lớn, hai thứ gia tăng, hắn có thể nói là vô địch Tụ Tinh cảnh trở xuống, cho dù gặp phải cường giả mới vào Tụ Tinh cảnh, cũng có cơ hội chiến thắng đối phương. Sự thật này để cho hắn có chút vui mừng, nhưng sẽ không có bất kỳ buông lỏng, bởi vì hắn thủy chung chưa từng quên mất phiến bóng đêm kia.

Thời gian của hắn thật sự không nhiều, cho dù hắn hiện tại có thể nói là người tu đến Thông U cảnh đỉnh phong nhanh nhất trong lịch sử, nhưng cự ly Thần Ẩn cảnh giới xa xôi, còn có một khoảng thực rất xa, như vậy còn cần bao nhiêu thời gian? Cho nên hắn phải quý trọng thời gian —— kết thúc minh tưởng tẩy tủy cùng tọa chiếu tự quan, hắn không chút nào dừng lại bắt đầu luyện tập kiếm pháp.

Trong thân thể của hắn cánh đồng tuyết cùng phiến hồ nước này, cho thấy hắn hiện tại tích lũy chân nguyên đã rất nhiều, vượt xa người tu hành bình thường cùng lứa , vấn đề là kinh mạch của hắn đã gãy lìa , không có cách nào hoàn toàn lợi dụng chân nguyên, Tô Ly dạy hắn Nhiên Kiếm cũng chỉ có thể giải quyết một phần, hơn nữa Nhiên Kiếm cần trả giá quá lớn, lấy cảnh giới tu vi bây giờ, tối đa cũng chỉ có thể dùng ba kiếm mà thôi.

Hơn nữa Nhiên Kiếm không cách nào luyện tập , lại thêm thương thân. Tuệ Kiếm cũng không cách nào luyện tập , hao tổn tinh thần. Hắn chỉ có luyện tập Bổn Kiếm. Hắn đứng ở trên sàn nhà càng không ngừng rút kiếm, hoành kiếm, càng không ngừng tái diễn quá trình đơn giản nhàm chán này, nhìn quả thật có mấy phần ngốc nghếch.

Làm xong một ngàn lần, hắn lần nữa khoanh chân ngồi xuống, đem thần thức độ vào vỏ kiếm.

Trong thế giới vỏ kiếm, có vạn thanh tàn kiếm, an tĩnh lơ lửng ở trong không gian, lẫn nhau bất tương nhiễu.

Những thanh kiếm này đã không có uy thế lần đầu hiện thế ở Chu viên, nhưng dù sao cũng đã từng là thần kiếm danh chấn đại lục, kiếm ý vẫn cường đại, không gian nhìn như trống trải, sớm đã bị kiếm ý chiếm lấy.

Thần thức xuyên qua vạn đạo kiếm ý, thật ra là chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa lúc này hắn không có thử dùng thần thức đi khống chế vạn đạo kiếm, mà là trực tiếp dùng thần thức cùng vạn kiếm tiếp xúc.

Hắn muốn dùng kiếm ý của vạn kiếm mài dũa kiếm tâm của mình.

Hắn hiện tại kiếm tâm đã hòa hợp, nếu để cho người biết được, tất nhiên sẽ rung động than thở, bởi vì đây là chuyện vô cùng khó khăn, tiến một bước nữa sẽ là kiếm tâm thông minh thực sự. Nhưng kiếm tâm thông minh đối với thiên phú phương diện kiếm đạo yêu cầu quá cao, dõi mắt cả đại lục, có thể làm được kiếm tâm thông minh chân chính, bất quá chỉ có mấy người.

Vấn đề là Trần Trường Sinh mấy ngày này đã gặp qua hai người kiếm tâm thông minh —— Tô Ly cùng Sơ Kiến cô nương, cho nên hắn tự nhiên không cách nào thỏa mãn.

Kiếm ý là đá mài đao, thần thức của hắn chính là lưỡi kiếm. Kiếm ý hoặc là sắc bén hoặc là bá đạo, cùng thần thức của hắn càng không ngừng tiếp xúc, ma sát, cắt.

Quá trình này thực sự rất thống khổ, hắn nhắm mắt, không chảy mồ hôi, nhưng sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.

Bảo kiếm muốn thành đều cần mài dũa, hoa mai muốn rực rỡ đều phải chịu hàn lãnh, không trải qua mưa gió, làm sao có thể thấy cầu vồng.

Hắn nghĩ tới những câu danh ngôn này, nhẫn thụ khổ sở khó có thể tưởng tượng , cho đến sợi thần thức độ vào vỏ kiếm càng ngày càng mỏng, càng ngày càng yếu, tựa như sắp sửa tan rã...

Đột nhiên, hắn cảm giác phía sau vạn đạo kiếm ý mơ hồ có cái gì đang hấp dẫn lấy thần trí của mình.

Một khi cảm giác đến lực hấp dẫn này, thần thức vốn là đã yếu kém tiệm tán, đột nhiên trở nên ổn định rất nhiều, một lần nữa trở nên cường đại.

Thần thức của hắn vượt qua vạn đạo kiếm ý, chậm chạp đi về phía xa xôi kia.

Không biết qua thời gian bao lâu, thuyền nhẹ vượt qua vạn trọng sơn, thần thức của hắn đi tới bờ bên kia của đại dương kiếm ý.

Bờ bên kia của đại dương kiếm ý, thì ra thật sự là một mảnh bờ, trên bờ có một tấm bia đá màu đen, nhưng đây không phải là tấm bia đá thực sự, chỉ là một đạo hư ảnh.

Tấm bia đá này có chút quen mắt, tựa như một mảnh bóng đêm.

Thấy tấm bia đá này, Trần Trường Sinh trong lòng rất tự nhiên sinh ra một loại cảm giác, hư ảnh của tấm bia đá này hẳn là cánh cửa thông đến nơi khác.

Phía bên kia tấm bia đá là thế giới nào? Phía sau màn đêm là cái gì? Đột nhiên, hắn nghĩ tới, tấm bia đá màu đen này sở dĩ nhìn quen mắt, không phải bởi vì mỗi đêm đều có thể nhìn thấy màn đêm, mà là bởi vì tấm bia đá màu đen này, đúng là hắn từ Lăng Yên các lấy được mảnh hắc thạch của Vương Chi Sách biến trở về bộ dáng thiên thư bia, cũng là bộ dáng thiên thư bia bốn phía Chu lăng.

Chẳng lẽ tấm bia đá màu đen này thông đến Chu viên ? Chẳng lẽ Chu viên còn chưa hủy diệt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play