Khai chiến đến nay, đây là lần đầu tiên thiết đao của Vương Phá có cơ hội đi tới trước người Chu Lạc.
Trong thời khắc Chu Lạc xoay mình gặp đánh lén, người bị kiếm thương, giống hư không nứt vỡ, trăng trong nước bị buộc trở về bản thể.
Thiết đao đi lên trong mưa gió, thẳng tới cực điểm, cũng mạnh mẽ tới cực điểm.
Vương Phá căn bản không quan tâm chuyện gì xảy ra lúc trước, không để ý đến trăng sáng trong mưa, thích khách kia đánh lén hay không đánh lén, Trần Trường Sinh vạn kiếm cùng lên, chẳng qua là hướng Chu Lạc trước người chém tới.
Giống như đốn củi, càng giống như tính sổ, vô cùng chuyên chú.
Lúc này, hoặc là thời cơ hắn có khả năng đánh bại Chu Lạc nhất, thậm chí có thể là trước lúc hắn bước vào thần thánh lĩnh vực, thời cơ duy nhất đánh bại Chu Lạc.
Chu Lạc giơ chưởng hướng thiên, mây đen che nguyệt.
Cũng không ai biết, một đao toàn lực của Vương Phá cùng một chưởng vội vã trong lúc trọng thương của Chu Lạc, ai có thể mạnh hơn.
Cho đến một khắc sau, cũng không người nào biết.
Bởi vì, đao của Vương Phá không rơi xuống.
Thiết đao, dừng ở không trung trước người Chu Lạc.
Bàn tay của Chu Lạc cũng dừng trên không trung.
Hai người cũng không gặp nhau.
Mưa sa dần tan, trên đường vẫn một mảnh đen tối, vô cùng an tĩnh.
Hình ảnh tựa như dừng lại.
Ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
Chu Lạc nhìn Vương Phá, trầm mặc không nói, sắc mặt đột nhiên trở nên dị thường tái nhợt.
Vô số đạo khí tức cường đại, từ bàn tay của hắn cùng trong quần áo tuôn ra, hướng trong mưa tản đi.
Những thứ này là hắn chịu trọng thương mạnh mẽ thu liễm chân nguyên, vốn nên rơi vào trên thiết đao của Vương Phá, nhưng hắn không ngờ tới, Vương Phá lại bỏ qua một lần cơ hội cuối cùng, thiết đao dừng ở không trung.
Ông một tiếng muộn hưởng, Chu Lạc chân nguyên, toàn bộ rơi vào chỗ trống, khí tức toàn bộ tràn vào thiên địa .
Hắn không ngờ Vương Phá sẽ thu đao, bởi vì hắn cũng không phải là người như Vương Phá.
Vương Phá sở dĩ thu đao, không phải bởi vì hắn tính ra thế cục kế tiếp sẽ thế nào, không phải ý thức chiến đấu của hắn cường đại đến mức có thể nhìn thấu âm vân che nguyệt, mà bởi vì một nguyên nhân rất đơn giản.
Chu Lạc bị thương, hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Hắn không thèm để ý cơ hội tốt nhất, hắn tin tưởng chỉ cần mình có thể sống sót, một ngày nào đó sẽ bước vào thần thánh lĩnh vực, sau đó quang minh chánh đại đánh bại Chu Lạc cùng với các cường giả thần thánh lĩnh vực khác.
Cho nên, Vương Phá thu đao.
Cho nên... Chu Lạc bị trọng thương, thậm chí so với Lưu Thanh cùng Trần Trường Sinh tạo ra thương thế với hắn còn nặng hơn nhiều.
Máu tươi từ khóe môi của hắn tràn ra, từ trên người của hắn chảy ra , càng lúc càng nhanh.
Chuyện xảy ra trên thế giới này, rất nhiều chuyện cũng không có đạo lý.
Nhưng kỳ thật tinh tế nghĩ đến, rất có đạo lý.
Mưa nhẹ phẩy, phố dài vẫn an tĩnh.
Vô luận mọi người có mặt trong trận chiến hay đứng ngoài quan sát, cũng không nói gì.
Nhìn Chu Lạc cả người là máu, rất khó có người có thể nói ra lời .
Đã mấy trăm năm rồi, có ai từng thấy đại nhân vật như Bát Phương Phong Vũ bại trong tay người khác?
Ai từng thấy tuyệt thế cường giả như Chu Lạc chật vật như vậy, bị thương nặng như thế?
Chu Lạc cúi đầu, tóc dài xõa trên vai bị nước mưa làm ướt nhẹp. Hắn nhìn kiếm trong tay mình, chỉ còn lại có một cái chuôi kiếm —— ánh trăng chi kiếm do vạn luyện tinh cương cùng bí ngân chế tạo mà thành, vô cùng cứng rắn, song lúc này đã biến thành bụi bặm bên góc tường cùng mặt đất.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về Trần Trường Sinh ở đầu kia đường mưa, nói: "Trời sanh kiếm tâm?"
Nghe lời này, người đang xem cuộc chiến lúc trước bởi vì vạn kiếm cùng lên càng thêm rung động.
Toàn bộ đại lục có thể làm cho hắn nói ra một tiếng bội phục , không nhiều hơn năm người. Nhưng hắn lại nói với Vương Phá. Bởi vì Vương Phá hôm nay ở chiến cuộc thể hiện ra cường đại ý chí cùng lực chiến đấu vượt xa số tuổi . Cũng bởi vì Vương Phá cuối cùng không chém xuống một đao kia lại còn cường đại hơn cả chém ra.
Cuối cùng, Chu Lạc nhìn về đầu kia đường mưa, thích khách đứng ở trước ngựa cả người là máu .
Hôm nay trong Tầm Dương thành, có ba người bảo vệ Tô Ly, đều là anh kiệt, nếu như muốn dùng thương tổn tạo thành đối với Chu Lạc so sánh, Trần Trường Sinh ước chừng hai phần, Vương Phá cuối cùng một đao không rơi xuống chiếm năm phần, tên thích khách tên là Lưu Thanh này chiếm ba phần. Đối với cả chiến cuộc mà nói, Vương Phá là trụ cột, Trần Trường Sinh là bất ngờ, Lưu Thanh lại là người mấu chốt nhất để phá cục.
Thích khách, chuyên giết chóc, tự nhiên sẽ không kiến thiết, ở trên sách sử, cho tới bây giờ cũng xuất hiện trong vai trò phá cục. Người đang xem cuộc chiến nơi xa, theo ánh mắt Chu Lạc nhìn về tên thích khách kia, nhớ tới hai lần đột nhiên thay đổi trong trận chiến đấu lúc trước cũng đều là do người này, rất rung động, nghĩ thầm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tên thích khách này là ai? Có ai tu hành đến Tụ Tinh thượng cảnh lại còn nguyện ý đi lại ở trong đêm tối đóng vai một gã thích khách? Lại có thích khách nào lại có thể tính toán rõ ràng tất cả chi tiết trong chiến cuộc, thành công phá hư bố cục của Chu Lạc đối với Tầm Dương thành?
Chu Lạc quá tự tin, hoặc bởi vì nguyên nhân Vương Phá quá mạnh mẽ, không cách nào nương tay, hắn không ngần ngại ở trong Tầm Dương thành thuận tay giết chết Vương Phá, còn có thể tránh khỏi một vài vấn đề tương lai, nhưng hắn sẽ không để cho Trần Trường Sinh chết. Tên thích khách này tính đến chuyện này, cho nên ở mưa sa đột nhiên đánh lén, kiếm kiếm đều máu, giết Trần Trường Sinh tới cảnh hiểm tượng hoàn sinh.
Họ Chu chính là đại phiệt của Thiên Lương quận, tộc nhân đông đảo, Chu Lạc mặc dù không lo lắng Ly Sơn kiếm tông trả thù cùng Nam nhân cừu thị, cũng phải vì các đệ tử đời sau trong tộc suy nghĩ một hai, hơn nữa dù sao hắn cũng phải suy nghĩ về danh tiếng, cho nên hắn không muốn... đích thân giết chết Tô Ly, cho nên hắn lựa chọn vận dụng trăng trong nước đi tới đầu đường bên kia, bắt đi Trần Trường Sinh. Chu Lạc cho là mình dùng thủ pháp đơn giản nhất xây dựng ra cục diện hoàn mỹ nhất, cho thích khách cơ hội giết chết Tô Ly, nhưng không nghĩ tới, cơ hội này vốn chính là cơ hội do thích khách tạo ra.
Đây không phải là cơ hội thích khách giết Tô Ly, mà là cơ hội.. giết hắn
Lòng người, yêu ghét, hơn thiệt, thế gia, lông vũ, thần thánh, hết thảy tất cả, đều ở trong tính toán của thích khách
Trần Trường Sinh đứng ở trước người tên thích khách đó, rất tự nhiên nhớ tới những lời Tô Ly dạy mình ở trên đường, nếu như nói thế gian thật có Tuệ Kiếm, như vậy đây mới thực sự là Tuệ Kiếm sao?
Chu Lạc hàn lãnh thanh âm ở trong mưa lạnh lẽo vang lên: "Lưu Thanh, ngươi lại dám xuất thủ đối với lão phu?"
Trong đám người phát ra một trận kinh hô, có người chuẩn bị thừa cơn mưa tiếp tục khởi xướng tiến công với Tô Ly, trong vô thức dừng bước. Cũng không nhiều người biết cái tên Lưu Thanh, nhưng người biết cái tên này, cũng hiểu được cái tên vô cùng bình thường này đại biểu cái gì —— Lưu Thanh là sát thủ đáng sợ ở xếp hạng thứ ba thiên hạ trên thích khách bảng. Ở năm đó sau khi thích khách đứng đầu thiên hạ quỷ thần khó lường, vô cùng âm sâm đáng sợ mất tích, có thể nói là hắn người đáng sợ nhất đại lục.
Nguyên lai tên thích khách này chính là Lưu Thanh trong truyền thuyết
Khó trách hắn ngay cả Chu Lạc cũng dám ám sát
Chu Lạc nhìn Lưu Thanh nói: "Ngươi cho rằng thế gian không người nào có thể tìm ra lai lịch của ngươi sao? Ngươi lại dám lộ ra lai lịch của mình, cũng đừng trách lão phu tương lai phái người lên Ly sơn đào sâu ba thước "
Lưu Thanh mặt nạ đã tàn phá, trên người đầy vết máu, nhìn dị thường kinh khủng.
Hắn nhìn Chu Lạc nói: "Ta không phải là người của Ly sơn, ngươi làm sao có thể tìm được ta ở trên Ly sơn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT