Trần Trường Sinh đẩy cửa phòng ra, đi tới trước ghế dựa, đem chuyện mình vừa nghe được nói lại một lần với Tô Ly, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Tô Ly nhẹ nhàng gõ xuống tay ghế, trầm mặc một lát, sau đó nở nụ cười: "Khắp nhân gian đều có phiền toái, chuyện chúng ta muốn làm chính là giải quyết những phiền toái này. Phiền toái của ngươi thật ra cũng không quá phức tạp, mặc dù chiêu này của Lương Tiếu Hiểu quả thật rất đẹp mắt, nhưng chỉ cần ngươi trở về kinh đô sẽ có thể giải quyết, nếu như ta có thể về Ly sơn, dĩ nhiên càng dễ dàng giải quyết."
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn. Cái chết của Lương Tiếu Hiểu nếu như là hắn muốn dùng mạng của mình để làm một vài chuyện, như vậy phiền toái này quả thật cực kỳ khó giải quyết, nhưng hắn dù sao cũng là nhân vật tâm phúc trong Quốc Giáo, chỉ cần Giáo Hoàng đại nhân vẫn tín nhiệm hắn, vấn đề sẽ không lớn, về phương diện Ly Sơn kiếm tông, chỉ cần Tô Ly có thể sống sót trở lại Ly sơn, tùy tiện phát biểu một câu, ai dám chất vấn?
Tô Ly những lời này có vẻ đơn giản, thật ra thật sự không đơn giản, hắn đem hai chuyện phiền toái thống nhất thành một cái, giải quyết phiền toái lớn nhất trước mắt Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh không cần phải lựa chọn nữa, chỉ cần giữ vững ý nghĩ ban đầu là tốt rồi.
"Tiếp đây Tầm Dương thành sẽ xuất hiện rất nhiều phiền toái, tựa như ta đã đánh giá thấp... sự nghiêm trọng của chuyện này, Quốc Giáo không muốn ra mặt, ta không có cách nào giải quyết những phiền toái này, ngài nói rất đúng, có vẻ ta đã thua cuộc rồi." Trần Trường Sinh đi tới bên cạnh bàn, nâng chung trà lên nhấp một hớp, nhuận giọng của mình.
Tô Ly nhướng mày cao hơn, nụ cười càng tăng lên, nói: "Ngươi dĩ nhiên sẽ tha cuộc, nhưng ngươi la một tiếng cũng có lợi ích, ít nhất ngươi giải quyết được phiền toái lớn nhất cho ta."
Trần Trường Sinh đặt chén trà xuống, có chút không giải thích được, nghĩ thầm chính mình đã làm gì?
"Ngươi hô rõ hành tàng của ta, mọi người trên toàn bộ đại lục đang nhìn về Tầm Dương thành, Dần lão đầu cuối cùng cũng muốn chút thể diện , cũng không thể để cho đồ tử đồ tôn của Quốc Giáo dưới ban ngày ban mặt tới giết ta." Tô Ly thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: "Nếu không phải như vậy, hiện tại tên hồng y giáo chủ bên ngoài cửa kia, hiện tại khẳng định đang nghĩ làm thế nào có thể giết chết ta, cho nên ít nhất ngươi đã giải quyết phiền toái lớn nhất đó là Ly cung."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, chẳng qua phiền toái này được giải quyết, không có nghĩa là hắn có năng lực giải quyết chút ít phiền toái kế tiếp, lúc trước Hoa Giới Phu biểu hiện thái độ vô cùng minh xác, Quốc Giáo hiện tại quả thật sẽ không xuất thủ đối với Tô Ly, nhưng là tuyệt đối sẽ không trợ giúp Tô Ly, nhiều nhất là giữ vững lập trường không giúp bên nào của mình.
Thời điểm hắn nghĩ tới những chuyện này, trên đường phố yên tĩnh không tiếng động ngoài khách sạn bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, hắn đi tới bên cửa sổ đẩy ra, chỉ thấy phía sau nhà cửa phòng ốc tóe lên vô số bụi mù, tường viện cùng phòng ốc không ngừng sụp đổ, tựa như có con quái thú to lớn nào đó đang đi tới bên này, hoặc như một cuộc động đất đang lan tràn tới nơi đây.
Ngoài khách sạn các giáo sĩ phát ra kinh hô: "Vương phủ... động liễn (xe kéo) rồi!"
Trần Trường Sinh nghe vậy thì giật mình, nhìn bụi mù càng ngày càng gần phía bên kia đường, cảm thụ được mặt đất chấn động, nghĩ thầm có ý gì, là ai đang đến khách sạn? Không còn kịp suy tư nhiều hơn, hắn trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, rơi vào trên thềm đá trước khách sạn, lúc này Hoa Giới Phu cũng từ khách sạn đi ra, đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt nghiêm trọng chí cực, lộ vẻ ngưng trọng dị thường.
"Ai đang tới?" Trần Trường Sinh hỏi.
"Đại liễn của Lương Vương phủ." Hoa Giới Phu nhìn bụi mù phía bên kia, khẽ cau mày nói: "Tòa đại liễn này đã gần trăm năm chưa từng rời khỏi Vương phủ, không ngờ hôm nay đã khởi động rồi."
Vẫn là chữ Lương kia, quả nhiên là chữ Lương kia.
Trần Trường Sinh cùng Tô Ly trên đường nam quy, biết được rất nhiều phân bộ thế lực của tu hành giới, đối với họ Lương lại càng cảnh giác tới cực điểm, bởi vì Lương Tiếu Hiểu họ Lương, Lương Hồng Trang cũng họ Lương.
Họ Lương này trước đây chính là quốc tộc, Lương thị chính là hoàng tộc của vương triều Trung Nguyên trước đây, cùng Đại Chu hoàng tộc Trần thị hôm nay từng có quan hệ thông gia vô cùng chặt chẽ, ngàn năm trước, Trần thị thay thế Lương thị, đối với Lương thị vẫn tôn kính rất nhiều, hoặc là bởi vì từng có quan hệ thông gia, hoặc là bởi vì xấu hổ, tóm lại đối đãi có rất nhiều điểm đặc thù.
Đại Chu kiến quốc, Lương thị rời khỏi kinh đô, trở về Thiên Lương quận, được phong làm Quận vương, nhưng dù sao cũng đã từng là quân chủ, làm sao có thể cam tâm tình nguyện tiếp nhận vận mệnh như vậy, vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đoạt lại vinh quang xưa cũ, chẳng qua trải qua thời gian gió táp mưa sa, hiện tại Lương thị trừ huyết mạch vẫn cao quý, vẫn được thế gian vạn dân kính ngưỡng, sớm đã không còn năng lực thay trời đổi đất , đại khái cũng chính là bởi vì như thế, mới có thể tồn tại đến nay ở phương bắc đại lục. Nhưng dòng họ từng thống trị toàn bộ đại lục, tự nhiên sở hữu thiên phú huyết mạch không giống bình thường, ngàn năm qua Lương thị từng xuất hiện vô số cường giả, cho tới thế hệ bây giờ, nổi danh nhất chính là vị Vương gia trẻ tuổi của Lương Vương phủ, Lương Vương Tôn.
Đúng như Hoa Giới Phu đã nói, Lương Vương phủ đại liễn đã rất nhiều năm không động, hôm nay đại liễn rời khỏi Vương phủ, trên đường đạp đổ tường viện, động tĩnh lớn như thế, nói rõ tất nhiên có đại sự phát sinh. Thế gian người duy nhất có tư cách ngồi ở trên tòa đại liễn này, dĩ nhiên chính là Lương Vương Tôn.
Ở trước lúc tên cường giả Hòe viện đang du lịch nơi Bắc địa xuất hiện, vị Vương gia này là phiền toái lớn nhất mà Tô Ly cùng Trần Trường Sinh phải giải quyết. Lương Vương Tôn cũng không phải là tên thật của vị Vương gia trẻ tuổi kia, vị Vương gia trẻ tuổi kia tên là Lương Trẫm, nhưng cả tòa Tầm Dương thành không người nào dám gọi hắn bằng cái tên này, dần dần, toàn bộ đại lục cũng bắt đầu gọi hắn là Lương Vương Tôn.
——đứng thứ ba trên Tiêu Dao bảng, Khai Môn Kiến Sơn Lương Vương Tôn. Danh hiệu này đến từ tính cách của Lương Vương Tôn, có huyết thống tôn quý nhất, tu hành thiên phú cường đại nhất, vị Vương gia trẻ tuổi này làm việc, từ trước đến giờ rất trực tiếp, rất thẳng thắn, hoặc là nói rất bá đạo. Lương Vương phủ đại liễn thật sự quá lớn, căn bản không có biện pháp đi tới con phố trước khách sạn, cho nên tùy tùng Vương phủ bắt đầu phá nhà, từ bắc Tầm Dương thành một đường hủy đến chỗ này , thật là bá đạo tới cực điểm.
Oanh một tiếng nổ, kiến trúc phía bên kia đường của khách sạn sụp đổ, bụi mù mãnh liệt.
Một tòa đại liễn cao quý chí cực, ở trong bụi mù khắp trời chậm rãi hiện ra.
Tòa đại liễn này rộng chừng mười trượng, dài cũng là mười trượng, phía trên trải đầy hắc diệu thạch quý hiếm, không biết là đại sư nhà ai tự mình điêu khắc mấy trăm tầng cánh hoa, nhìn tựa như một cái đài sen.
Hai bên đài sen có mười mấy tên đồng tử cùng thiếu nữ.
Một cái đài sen lớn đến thế, chỉ có một người ngồi.
Người này cực kỳ anh tuấn, tóc đen bó chặt, áo nhìn như đơn giản kì thực cực kỳ sang quý, một thân quý khí, tư thế ngồi cao ngất, ở chính giữa đài sen, tay phải để trên đầu gối, tay trái nắm lấy một thanh xử (chày), thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tựa như một bức tượng điêu khắc, ánh mắt cũng giống như điêu khắc, không có quá nhiều sức sống, có chẳng qua là thần thái hành lãnh
Người này chính là Lương Vương Tôn.
Hắn trực tiếp mở ra một đạo đại môn giữa hàng vạn hàng nghìn căn nhà trong Tầm Dương thành.
Muốn tới để thấy sơn.
Sau đó xô ngã ngọn núi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT