Ánh nắng chiều phía chân trời dần dần biến mất, ánh nắng chiều trong hồ cũng như thế, gió thổi qua mặt hồ càng ngày càng lạnh, đống lửa ven hồ đã tắt, chỉ để lại chút ít tro tàn, không có nhiệt độ gì, Trần Trường Sinh nắm áo thật chặt, nhìn hồ sơn thời gian rất lâu không nói gì, thích khách thủy chung không hiện thân, chẳng biết lúc nào có thể bỗng nhiên xuất hiện, đến tột cùng ở nơi đâu?
Tô Ly biết tâm tình của hắn lúc này, nói: "Ta nói rồi, nếu hắn quyết định chờ đợi, sẽ vẫn chờ đợi, chờ đợi như một kẻ nhược trí, cho đến đem mình chờ tới tử địa."
Những lời này rõ ràng có ẩn ý.
Trần Trường Sinh nghĩ tới nếu như tên thích khách kia chờ không nổi thì làm sao bây giờ? Hắn không nghĩ mình có thể có bất cứ cơ hội nào ở trước mặt cường giả như vậy.
"Tiền bối... Còn có sức đánh một trận?"
Từ cánh đồng tuyết trở về phía nam, Tô Ly ngay cả bước đi cũng làm không được, ở thời khắc quan trọng nhất sáng sớm hôm nay, lại cầm lấy Hoàng Chỉ tán chặn lại một đao cuối cùng của Tiết Hà, điều này làm cho Trần Trường Sinh không khỏi sinh ra chút ít hi vọng.
Tô Ly giáo huấn nói: "Ta những ngày qua thật vất vả mới để giành được chút sức lực, sáng sớm cũng đã dùng toàn bộ để bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi rồi, lúc này lấy đâu ra khí lực, ngươi cho rằng ta là hai đầu mao lộc không biết mệt mỏi kia sao?"
Hai con mao lộc ở ven hồ cách đó không xa, khuất vó trước nghỉ ngơi, bộ dáng rất dịu ngoan.
"Nói ra, một kiếm cuối cùng làm Tiết Hà trọng thương của ngươi... Rất tốt, lại có thể ở thời khắc kiếm thế đã hết, đột nhiên chếch lên, trực tiếp nghịch chuyển chiến cuộc, đây là loại kiếm pháp gì, thật sự đẹp mắt quá mức?"
Trần Trường Sinh nghe câu hỏi của Tô Ly, chỉ biết im lặng, nghĩ thầm chẳng lẽ ngài còn chưa nhận ra đây là kiếm pháp gì ư?
Nhưng tựa như những lần đối thoại thường xuyên cùng với Tô Ly, hắn biết mình phải trả lời.
"Là.. Liệu Thiên kiếm."
Lúc nói ra ba chữ kia, hắn cảm thấy rất lúng túng, trên mặt lộ ra thần sắc quẫn bách .
Nhưng da mặt của Tô Ly rõ ràng dày hơn hắn rất nhiều, sách sách tán thán nói: " Người có thể sáng chế ra kiếm chiêu này, thật sự rất rất giỏi."
Trần Trường Sinh cũng không cách nào tiếp tục nữa, ôm hai đầu gối, cúi đầu, coi như chính mình không nghe thấy gì cả.
—— Liệu Thiên kiếm là bí kiếm của Ly Sơn kiếm tông, cùng Kim Ô kiếm vốn chính là kiếm pháp do Tô Ly tự nghĩ ra.
Hắn không chịu nói nữa, Tô Ly không có cách nào tự khoa trương chính mình, trầm mặc một lát, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn hắn mặt không chút thay đổi hỏi: "Ngươi tại sao lại có Liệu Thiên kiếm của ta."
Đây, đúng là một cái vấn đề.
Tu hành tông phái từ trước đến giờ đều coi trọng việc pháp môn không truyền ra ngoài, người dòm trộm ắt gặp đuổi giết đến chết, huống chi Liệu Thiên kiếm không phải là kiếm pháp bình thường của Ly Sơn kiếm tông, mà là bí kiếm độc đáo do Tô Ly sáng tạo.
"Liệu Thiên kiếm... được chép trong Ly sơn kiếm pháp tổng quyết."
Trần Trường Sinh nhìn vẻ mặt Tô Ly, có chút khẩn trương phân trần.
Tô Ly nhớ tới mấy trăm năm trước khi đại chiến còn chưa kết thúc, chính mình vẫn chưa xuất sư, vẫn là một đứa bé u mê trong Ly Sơn kiếm tông, tự nghĩ ra chiêu kiếm pháp tuyệt song mãnh liệt này, cuối cùng khó cưỡng được sư trưởng thỉnh cầu, sao chép lại một phần... Hắn nhìn Trần Trường Sinh mặt không chút thay đổi nói: "Thì ra là Ly sơn kiếm pháp tổng quyết ta ở trong tay ngươi."
Ly Sơn kiếm tông đệ tử đã tham gia Thanh Đằng yến cùng đại triêu thí, tỷ như Cẩu Hàn Thực cùng Quan Phi Bạch đám người, đã sớm xác định sự thật này, nhưng Tô Ly vân du tứ hải, căn bản không quan tâm tới những chuyện này, cho nên lúc này mới biết được điều này. Thời điểm hắn nói mấy chữ Ly sơn kiếm pháp tổng quyết, quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh, từng chữ phá lệ rõ ràng, có chút trầm trọng .
Trần Trường Sinh thuở nhỏ đọc sách trong miếu cũ Tây Trữ trấn, tiến vào Quốc Giáo học viện cũng chỉ có một thân một mình, không có sư trưởng cũng không có bạn học, căn bản không có khái niệm tông phái sơn môn, tự nhiên không biết ý nghĩa của Ly sơn kiếm pháp tổng quyết đối với Ly sơn, gật đầu nói: " Liệu Thiên kiếm của tiền bối, đúng là ta học từ nơi đó."
Tô Ly hai hàng lông mày chau lên, hỏi: "Kiếm pháp tổng quyết phía trên chỉ có kiếm phổ, có chiêu thức đường kiếm, nhưng không có pháp môn vận hành chân nguyên, chỉ có hình dạng mà không có thần, ngươi làm sao học được?"
Trần Trường Sinh thành thực hồi đáp: "Chính mình thiết kế hai cái lộ tuyến vận hành chân nguyên, trải qua tính toán cùng thôi diễn còn có hai lần ra chiêu, uy lực khẳng định không cường đại bằng Liệu Thiên kiếm của tiền bối, nhưng coi như có thể sử dụng."
Nghe những lời này, Tô Ly trầm mặc thời gian rất lâu.
Trần Trường Sinh hỏi: "Tiền bối?"
Tô Ly nhìn hắn nói: "Khó trách thời điểm nhìn ngươi xuất kiếm, cảm giác có chút quái... chính mình thiết kế... Lúc nào thiết kế kiếm đạo biến thành chuyên đơn giản như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi là kiếm đạo thiên tài chân chính?"
Trần Trường Sinh không dám nhận, nói: "Đây đều là trí tuệ của tiền bối, ta chỉ điều chỉnh chút ít."
"Điều chỉnh có đôi khi so với khai sáng còn khó khăn hơn, ta mười bốn tuổi sáng tạo ra Liệu Thiên kiếm, ngươi mười lăm tuổi thay đổi Liệu Thiên kiếm, ta là tuyệt thế thiên tài, chẳng lẽ ngươi lại là kẻ ngu ngốc? Có thể tự mình khai sáng cách vận hành chân nguyên, ngươi đương nhiên là thiên tài chân chính, thậm chí là kỳ tài ngàn năm khó gặp , chẳng qua mấy kẻ thực sự ngu ngốc trong kinh đô chưa phát hiện ra chuyện vốn hẳn nên đáng giá coi trọng nhất này, chỉ sợ ngay cả Cẩu Hàn Thực cũng đã bỏ lỡ." Tô Ly nhìn hắn, khuôn mặt than thở nói: "Chỉ có Yêu tộc kinh mạch cùng nhân loại bất đồng, nhưng tâm tâm niệm niệm muốn tu hành công pháp của nhân loại , đại khái mới có thể hiểu được ngươi làm được những chuyện này là quan trọng tới cỡ nào... Khó trách vợ chồng Bạch Đế cho phép nữ nhi bảo bối của mình bái ngươi làm thầy, thậm chí đem Ly sơn kiếm pháp tổng quyết cũng cho ngươi."
Trần Trường Sinh chưa từng cảm thấy mình có gì đặc biệt hơn người, trừ chuyện đọc một lượt Đạo Tàng.
——hay là bởi vì thế nhân đều nói Cẩu Hàn Thực đọc một lượt Đạo Tàng rất rất giỏi, hắn mới biết mình cùng Dư Nhân sư huynh cũng rất rất giỏi. Hôm nay lại có người nói hắn ở phương diện kiếm đạo cùng tu hành cũng rất rất giỏi, thậm chí là kỳ tài hiếm thấy, hơn nữa người nói ra những lời này, bản thân chính là kỳ tài thế nhân công nhận, điều này làm cho hắn rất giật mình, rất cao hứng, lại có chút ít ngơ ngẩn.
Sau đó hắn lần nữa nghe được Tô Ly nhắc tới Ly sơn kiếm pháp tổng quyết, cuối cùng tỉnh hồn lại, nói: "Tiền bối, Ly sơn kiếm pháp tổng quyết là Lạc Lạc tặng cho ta, nhưng không phải của ta, cho nên ta không thể đưa nó cho ngươi."
Tô Ly thấy hắn cuối cùng đã hiểu rõ ý của mình, đang chuẩn bị khẽ mỉm cười, không thèm để ý chút nào đưa tay nhận lấy Ly sơn kiếm pháp tổng quyết mà hắn cung kính trả về, lúc đó cảm thấy an ủi anh linh sư phụ trên trời, không ngờ chuyện lại không phát triển như vậy... Hắn rất tức giận, nghĩ thầm vừa rồi ta phí công ca ngợi ngươi chẳng lẽ chỉ để cho heo nghe ư?
Trần Trường Sinh nhìn hắn thần sắc bất thiện, muốn hòa hoãn không khí một chút, cười nói: "Tiền bối cũng không thể đoạt đồ của vãn bối chứ."
Hắn thật không giỏi nói chuyện, trò cười này không buồn cười chút nào.
Nếu như Tô Ly lúc này có thể động thủ được, tuyệt đối sẽ trực tiếp đem Ly sơn kiếm pháp tổng quyết trên người của hắn đoạt lấy. Cho nên không khí không có chút chuyển biến tốt đẹp, ngược lại trở nên càng thêm lúng túng.
"Ta Ly sơn kiếm pháp tổng quyết là do Bạch Đế nhất tộc cướp đi , ta cũng chỉ biết đoạt lại từ trong tay của bọn họ."
Tô Ly nhìn hắn nói. Những lời này hắn nói rất hào khí can vân, như vân phá nguyệt xuất . Nhưng hắn biết đây chỉ là cái cớ, hoặc có thể nói là bậc thang leo xuống. Hắn lúc này ngay cả Trần Trường Sinh cũng đánh không lại, không có cách nào đoạt được, chỉ có thể không đoạt, tạm gác lại sau này rồi hãy nói.
Vấn đề là Trần Trường Sinh không biết, hắn cho rằng Tô Ly thật sự nghĩ như vậy , tò mò hỏi: "Tiền bối những năm qua tại sao không có tới Bạch Đế thành đòi lại Ly sơn kiếm pháp tổng quyết?"
Trong suy nghĩ của hắn, theo kiếm đạo tu vi cùng tính tình của Tô Ly, nếu Ly sơn kiếm pháp tổng quyết mất mác trong Bạch Đế thành, hắn hẳn là đã sớm giết tới đòi về, cho nên hắn hỏi, cũng đem bậc thang dưới chân của Tô Ly rút đi .
Tô Ly sắc mặt có chút khó coi, nghĩ thầm vừa rồi chính mình khen ngợi thằng nhóc này thật sự không bằng để cho heo nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT