Lúc Trần Trường Sinh tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm trong đống tuyết, mà trời đã sắp tối, ánh sáng mờ mờ từ phương tây chiếu rọi tới đây, chiếu sáng tòa thành nhỏ bé ở phương xa, cũng chiếu sáng mảnh vải rách trùm trên người Tô Ly.

Mảnh vải rách do hắn tìm được trong một bộ lạc bỏ hoang trên đường chạy trốn, góc cạnh đã sớm rách nát, lúc này bị ánh hoàng hôn chiếu rọi, dường như sắp bốc cháy lên. Tô Ly khoanh chân ngồi trong đống tuyết, cúi đầu, vải rách phủ đầu, nhìn hơi giống Hắc Bào. Trần Trường Sinh hỏi: "Ta nằm trong đống tuyết, tiền bối... ngài cũng không thèm để ý ư?"

Chạy như điên không ngừng, rốt cục xuyên qua cánh đồng tuyết xa xôi vạn dặm, rời xa uy hiếp của Ma tộc, có thể tưởng tượng Trần Trường Sinh vì thế mà phải đánh đổi bao nhiêu nỗ lực, mỏi mệt đến trình độ nào, vừa chứng kiến tòa thành nhân loại đầu tiên, đã trực tiếp ngã xuống không thể đứng lên, nhưng cho dù là dưới tình huống như vậy, Tô Ly cũng không giúp hắn một chút, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Tô Ly thanh âm từ trong vải rách truyền ra, lộ ra vẻ lẽ thẳng khí hùng: "Nếu ta có thể đỡ được ngươi, còn cần ngươi cõng ta đi hay sao? Hơn nữa, thời điểm ngươi ngất đi có thể chú ý tư thế một chút hay không? Không nên quên, ta ở trên lưng của ngươi, ngươi trực tiếp ngã lăn ra như vậy, ta bị ép tới mức thảm cỡ nào, ngươi có biết hay không?"

Trần Trường Sinh rất bất đắc dĩ, trên đường chạy trốn hắn thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện với vị tiền bối này, đã sớm xác nhận, mình vốn không giỏi nói chuyện, không thể nào chiếm được ưu thế về phương diện lời nói, cho dù rõ ràng là chính mình có đạo lý. Hắn chống thân thể đau nhức từ từ bò dậy từ trong đống tuyết, đi tới trước người Tô Ly sau đó cõng hắn lên, hướng phương xa tiếp tục đi tới.

Thời điểm trước khi đi tới thành thị của nhân loại này, bầu trời đã trở nên đen kịt, cũng may trên tường thành có rất nhiều cây đuốc, chiếu sáng mặt đất trước thành, mới để cho hắn dù mỏi mệt không chịu nổi, không ngã xuống vì vụn băng trên đường.

Đây là một tòa thành nhỏ vô cùng đơn sơ, nhưng lại vô cùng chắc chắn, nói đúng hơn, đây là một tòa quân trại ngoài rìa nhất của Đại Chu Tây Bắc quân. Quân trại không cấm đi lại ban đêm, nhưng bọn họ muốn vào quân trại, phải tiếp nhận soát người cùng kiểm nghiệm cẩn thận, phải biết rằng trừ người mạo hiểm gan lớn vô cùng, nơi này rất ít khi có bình dân xuất hiện.

Thời điểm bị soát người, Trần Trường Sinh rất lo lắng Tô Ly sẽ tức giận, vẫn khẩn trương quan sát bên kia, không ngờ tới, trong toàn bộ quá trình, Tô Ly cũng biểu hiện cực kỳ đàng hoàng, tựa như một nhân loại đang bệnh nặng.

Binh lính bắt đầu theo lệ hành đề ra nghi vấn, Trần Trường Sinh không có chút giấy tờ qua cửa, cũng không có lộ dẫn, đang chuẩn bị biểu lộ thân phận của mình, để cho quân đội phái người tới đón mình, chợt thấy Tô Ly khẽ lắc đầu cực kỳ nhẹ, cặp mắt lộ ra dưới tấm vải rách ẩn chứa sự kiên định không thể nào kháng cự.

Tô Ly không biết từ nơi nào trên người lấy ra hai bộ văn thư qua cửa, hai bộ văn thư qua cửa này rất hoàn mỹ, hoàn toàn không có chút vấn đề gì, nơi này nói hoàn mỹ, bao gồm cả trình độ cũ rách, tóm lại không một chút thiếu sót. Binh sĩ dùng ánh mắt dò xét đánh giá hai người một phen, nghe Tô Ly trả lời, phất tay một cái ý bảo hai người đi vào, đồng thời còn dặn dò một số chuyện cần chú ý.

Trong quân trại nơi duy nhất có thể cho bình dân ở lại chính là một gian phòng trọ, không có chút ngạc nhiên chính là một chiếc giường lớn ngủ chung, nhưng tối nay chỉ có hai người bọn họ ở đây, lão bản phòng trọ lạnh lùng mà keo kiệt, tự nhiên sẽ không đốt lò sưởi quá nóng, ngay cả nước nóng cũng không có, cho nên Trần Trường Sinh cùng Tô Ly hai người cuộn mình trong chăn đệm hôi chua rất lâu, cũng không ngủ được.

Trần Trường Sinh mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn nóc nhà tràn đầy vấy mỡ, nghĩ tới vài chuyện, tỷ như gian phòng trọ này có thể là do phòng bếp trước kia cải tạo mà thành, tiểu nhị bị lão bản mắng một trận nhìn thật đáng thương, sau đó nghe được thanh âm Tô Ly than thở, tò mò hỏi: "Tiền bối, ngươi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn văn thư bên mình sao, lúc trước tiếp nhận tra hỏi cũng vô cùng thuần thục, hẳn là rất có kinh nghiệm sinh hoạt bên ngoài, làm sao còn có thể không ngủ được chứ?"

Thế nhân đều biết Ly sơn Tiểu sư thúc Tô Ly rất thích vân du tứ hải, rất ít khi trở về Ly sơn, nếu nói kinh nghiệm đi đường, theo đạo lý mà nói, quả thật là không mấy ai phong phú hơn hắn.

Tô Ly căm tức nói: "Ngươi nghĩ gì thế? Ta là ai? Làm sao có thể ở tại một địa phương tồi tàn nát bét như thế này."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm, lúc trước nếu như báo tên của ngươi, chắc chắn hai người lúc này sẽ không phải ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo như vậy, đừng bảo là tướng lãnh trong quân trại, ngay cả phủ tướng quân phía nam đều phải lập tức phái người tới đón. Vừa nghĩ tới đây, nghi vấn thủy chung nấn ná không đi trong lòng hắn, rốt cục được hắn hỏi lên: "Tiền bối, tại sao chúng ta không thể bộc lộ thân phận?"

Tô Ly nói: "Ngươi biết ta nổi danh nhất là gì chứ? Tại sao toàn bộ đại lục đều sợ ta?"

Trần Trường Sinh nghĩ thầm chính mình từ nhỏ đến lớn sinh sống ở Tây Trữ trấn, đọc Đạo Tàng tuy nhiều, đối với chuyện trên thế gian lại biết rất ít, chỉ biết là ngươi cảnh giới cực cao, kiếm đạo cực mạnh, tại sao không phải là kính mà lại là sợ?

Tô Ly thanh âm từ trong chăn đệm lạnh như băng tuôn ra, lộ ra vẻ càng thêm rét lạnh: "Bởi vì ta giết Ma tộc rất nhiều, nhưng giết người còn nhiều hơn, trừ Chu Độc Phu năm đó, đại khái không có ai giết nhiều người hơn ta cả."

Trần Trường Sinh im lặng, nghĩ thầm tiền bối lại theo thói quen bắt đầu tự luyến huyền diệu rồi, nếu quả thật như thế, vậy chẳng phải ngươi là một tên đồ tể hai tay nhuộm đầy máu tươi hay sao, làm sao Ly Sơn kiếm tông không đem ngươi trục xuất khỏi sơn môn?

Tựa như đoán được hắn suy nghĩ cái gì, lời của Tô Ly lần nữa vang lên: "Ta có bối phận cao nhất, mạnh nhất ở Ly sơn, cho nên ta lớn nhất, Giới Luật đường cùng lũ tiểu tử trên núi, đã sớm không vừa mắt với ta rồi, nhưng bọn hắn dám làm gì đối với ta chứ?"

Trần Trường Sinh giật mình.

Tô Ly không giới thiệu sự nghiệp giết người to lớn của mình nữa, nói: "Ta giết người tự nhiên có đạo lý của ta, trảm thảo trừ căn, soát nhà diệt tộc loại chuyện không có hàm lượng kỹ thuật như thế, ta không bao giờ thèm làm , cho nên chuyện này mang đến một chút phiền toái, đó chính là ta giết người càng nhiều, kẻ thù cũng càng nhiều, cho đến hiện tại, ta cũng không nhớ rõ đến tột cùng có bao nhiêu kẻ thù nữa."

Trần Trường Sinh thân thể hơi cứng lại, lòng nghĩ chuyện này là thật hay sao? Vâth làm sao ngươi có thể sống đến hiện tại?

"Có rất ít người dám tới tìm ta báo thù, bởi vì ta quá mạnh mẽ. Dĩ nhiên, cũng có chút người bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, ngay cả sinh tử đều không để ý, muốn tới giết ta."

Nói đến những chuyện này, tâm tình Tô Ly rõ ràng không thoải mái, căm tức nói: "Thời điểm sáng sớm ta rời giường, bọn họ tới giết, lúc ta ngủ, bọn họ tới giết, không có lúc nào không giết, một lớp nối tiếp một lớp, ta không rõ, những tên kia trình độ tầm thường tới cực điểm, giết thế nào cũng giết không chết ta, còn tới tìm ta làm cái gì, bọn họ không ngại phiền sao? Bọn họ không ngại phiền, ta cũng thấy rất phiền có được hay không."

Trần Trường Sinh càng thêm im lặng, nghĩ thầm suy xét ngoài sinh tử, những người đó đều muốn giết ngươi, tất nhiên là cùng ngươi có huyết hải thâm thù chân chính, ngươi lại nói đối phương bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, hơn nữa cảm thấy phiền toái nữa?

Tô Ly tiếp tục nói: "Cho nên ta rất ít khi ở lại Ly sơn, ở thời điểm du lịch đại lục, cho tới bây giờ cũng sẽ không biểu lộ thân phận chân thật của mình, nếu như ngươi không muốn nửa đêm bị người dùng pháp khí đánh vào nhà cầu của ngươi, ngươi tốt nhất cũng nên làm như vậy."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm, tình hình tối nay hẳn là cùng ngày thường không giống mới phải.

Trong phòng an tĩnh một thời gian ngắn, sau đó lại vang lên thanh âm của Tô Ly. Chẳng qua lần này, thanh âm của hắn không hề kiêu ngạo hoặc phiền não, mà lộ vẻ rất bình ổn, rất chân thành.

"Đám người muốn ta chết, tựa như một đám thổ cẩu, bọn họ không dám động thủ đối với ta, thậm chí ngay cả đứng từ xa trông ngóng cũng không dám, chỉ dám tiềm phục trong màn đêm, chờ ta mỏi mệt , chờ ta già đi, chờ ta bị thương."

Trần Trường Sinh nhìn nóc nhà, tựa như thấy được thảo nguyên trong đêm, một con sư tử mạnh mẽ nhìn chăm chú khắp nơi, ở trong bóng tối ẩn giấu vô số địch nhân của nó, nếu như sư tử mạnh mẽ già đi, đám địch nhân kia sẽ lao tới, đem nó xé thành mảnh nhỏ.

"Ta hiểu ." Hắn nói.

Tô Ly nói: "Hiểu là tốt rồi."

Lúc sáng sớm, đại khái năm giờ, Trần Trường Sinh mở mắt rời giường, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn có chút tiều tụy, nhưng nếu so với lúc chạy trốn ở trên cánh đồng tuyết đã tốt hơn nhiều, chẳng qua tinh thần so với thời điểm chạy trốn càng thêm căng thẳng.

Bởi vì đêm qua Tô Ly đã nói, hắn cảm giác phòng trọ này thậm chí cả quân trại cũng tràn đầy nguy hiểm, đường phố sáng lờ mờ cùng phòng bếp lộ vẻ ấm áp, tựa như lúc nào cũng có thể xuất hiện một đạo bóng kiếm mang đến tử vong.

Cường giả tầng cấp như Tô Ly, địch nhân hoặc là cừu nhân của hắn tất nhiên cũng cực kỳ đáng sợ, Trần Trường Sinh biết mình không thể nào là đối thủ của những người đó, hy vọng có thể khám phá được hành tàng của đối phương trước, chuẩn bị chiến đấu thật tốt . Hắn cũng biết mình có thể đã vô cùng nhạy cảm, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử, từ trước đến giờ hắn cho là dù nhạy cảm cẩn thận như thế nào cũng không quá đáng.

Cháo nhạt không hương vị, man đầu cứng rắn như đá, ngồi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm, hắn lặng yên nhìn chăm chú bốn phía, không giống du khách, càng giống một vị hộ vệ, Tô Ly cũng rất tự nhiên, tựa như không thèm để ý chuyện gì.

Trần Trường Sinh mặc nhiên nghĩ tới, tên lão bản lạnh lùng keo kiệt kia coi như bình thường, tiểu nhị đêm qua bị hắn thống mạ cũng có chút vấn đề, ở địa phương điều kiện sinh tồn ác liệt như thế, làm sao có thể có tiểu nhị nhiệt tâm như thế? —— đêm qua ở trọ , tiểu nhị chủ động hỏi bọn hắn có muốn nước nóng hay không, kết quả bị lão bản mắng một hồi lâu.

Đúng lúc này, chẳng biết tại sao lão bản lại bắt đầu mắng tên tiểu nhị kia, các loại ô ngôn uế ngữ, khó có thể lọt tai, Tô Ly vẫn không ngừng uống cháo, thỉnh thoảng nhíu mày, phảng phất đem những lời mắng chửi này coi là thức ăn để đưa cơm.

Ầm ĩ xong chính là đánh, tiểu nhị nhìn vô cùng đàng hoàng, bị chửi bị đánh như thế nào cũng không cãi lại, chỉ ôm đầu chạy khắp nơi trong điếm, nhưng Trần Trường Sinh càng thêm cảnh giác.

Tên tiểu nhị kia chạy tới bên cạnh bàn của bọn họ.

Trần Trường Sinh không chút do dự rút ra đoản kiếm.

Tên tiểu nhị kia không nhìn thấy, dường như muốn hướng trên kiếm của hắn đụng tới.

Nếu như hắn thu kiếm, hoặc là chếch kiếm đi, tên tiểu nhị kia sẽ thừa cơ lấn đến gần người.

Theo đạo lý mà nói, một khách nhân ở trọ, nhìn tiểu nhị đêm qua đối với mình rất ân cần sắp đụng vào trên mũi kiếm sắc bén, chỉ sợ bản năng, cũng sẽ lệch một chút, nhường một chút.

Trần Trường Sinh hô hấp hơi gấp, không biết mình nên làm như thế nào, thu kiếm?

Nếu như đây là tiểu nhị thật sự, như vậy hắn đã lạm sát kẻ vô tội.

Nếu như đây là tiểu nhị giả dối, hắn chính là tự đâm đầu vào chỗ chết, còn muốn liên lụy tới Tô Ly tiền bối.

Hắn không biết nên lựa chọn ra sao.

Cho nên, Tô Ly lựa chọn thay hắn.

Tô Ly cầm lấy chiếc đũa trong tay, tại nơi nào đó trên cánh tay của hắn nhẹ nhàng đâm một chút.

Đâm nhẹ không có bất kỳ lực lượng, cũng không tích chứa bất kỳ chân nguyên, cũng không có kiếm ý.

Nhưng kiếm của Trần Trường Sinh nhanh như tia chớp đâm ra.

Một kiếm này không đâm trúng tên tiểu nhị kia, bởi vì ở thời điểm ban đầu, kiếm đã nghiêng nghiêng.

Kiếm của hắn đâm vào trong bụng lão bản đang truy đánh tiểu nhị tới đây.

Khì khì một tiếng.

Đoản kiếm đâm vào thật sâu, cho đến không thấy chuôi.

Lão bản cứ như vậy mà chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play