Mặt nước rung động càng lúc càng nhanh, vằn nước càng ngày càng dày đặc, đường vân lan tỏa bốn phía dần dần hợp chung một chỗ, xé rách đan xen lẫn nhau, cuối cùng biến thành vô số bọt nước, bị chấn rời khỏi vọt nước, cùng cỏ dại vỡ vụn thành bụi phấn trộn lẫn vào nhau, tạo thành một đám sương mù màu xanh nhạt, có chút trong suốt, ánh sáng nơi xa chiếu vào trong đó, mơ hồ có thể thấy một đạo bóng dáng trống rỗng mờ nhạt chí cực.

Bóng dáng này rất nhỏ rất thẳng, giống như là một đường thẳng tắp chưa vẽ xong, vô cùng đạm, tựa như mực vẽ bị rất nhiều nước hồ gột rửa, làm cho người ta cảm giác, bóng dáng mảnh mai này rõ ràng đang trong sương mù, nhưng lại đang tồn tại ở nơi khác, rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng tựa như cũng không tồn tại, cho dù tồn tại cũng là tồn tại trong một thế giới khác, chẳng qua hình chiếu đang trong Chu viên mà thôi .

Đám sương mù màu xanh này chính là ranh giới giữa thế giới chân thật cùng thế giới khác, theo đạo lý mà nói, loại bình chướng ngăn cách không gian này phải dị thường chắc chắn, song thời khắc ngay sau khi nó xuất hiện, sương mù màu xanh đã tản ra. Nó tản ra chính là nhanh chóng như vậy, thế cho nên không gian bốn phía cũng không kịp phản ứng, trong thảo nguyên dâng lên một cơn lốc vô cùng kinh khủng.

—— ở trong thời gian cực ngắn, các vật thể kịch liệt khuếch tán, trên thực tế đây chính là nổ tung. Dùng từ ngữ đơn giản để miêu tả hình ảnh lúc này, nên nói, sương mù màu xanh đã nổ tung. Chẳng qua trận nổ tung này không có một thanh âm nào cả, trừ tiếng gió gào thét mà qua, an tĩnh vô cùng quỷ dị mà kinh khủng.

Lặng lẽ không tiếng động không có nghĩa là yếu ớt vô lực, vô số khí tức kinh khủng cùng phong mang vô hình khó có thể tưởng tượng, theo sương mù màu xanh tiêu tán, hướng về bốn phía thảo nguyên khuếch tán, dễ dàng đuổi theo cơn lốc bị không gian biến hình tạo thành, dẫn đầu tiếp xúc đến những sự vật có sinh mệnh hoặc không có sinh mệnh trong thảo nguyên

Vô luận là cỏ lau hoang dại hay là trong ao đầm phía nam đặc biệt sở hữu kim linh, vô số bụi cỏ bị cắt nát, biến thành một cơn mưa màu xanh bay lả tả, hoa hoa tác hưởng bắn khắp chung quanh, tảng đá trong bụi cỏ cũng bị cắt nát, biến thành vụn đá lớn cỡ móng tay, nước trong bụi cỏ bắn đi như những mũi tên, đem đám ếch cùng cá trong đầm lầy đánh ngất xỉu, ngay sau đó, đám ếch cùng cá cũng bị cắt nát, vô luận vảy cá hay là vây cá, cũng biến thành mảnh vỡ, đất trong đầm lầy cũng bị cắt nát, phảng phất bị nông phu cần lao mà ngu xuẩn cuốc lên tới bảy mươi hay lần, cuối cùng mặt nước vỡ tan, biến thành vô số bọt nước, không khí cũng vỡ tan, biến thành vô số luồng gió rít gào.

Sương mù màu xanh tản ra , đạo bóng dáng tinh tế kia cuối cùng cũng hiển lộ chân thân.

Bốn phía thảo nguyên trong phạm vi hơn mười dặm, toàn bộ mọi thứ đều bị cắt nát, một mảnh bình dã, vạn vật đều thành phấn vụn.

Chân thân đạo mảnh ảnh kia, vẫn là một đạo bóng dáng, đạm miểu chí cực, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể đại khái nhận ra, là.. Kiếm.

Đạo mảnh ảnh này cũng không phải thực sự là kiếm, mà là bóng dáng của kiếm, hoặc có thể nói, đây là một đạo kiếm ý.

Thời khắc đạo kiếm ý kia chém vỡ vạn vật hiển lộ chân thân, toàn bộ Nhật Bất Lạc thảo nguyên, thậm chí toàn bộ Chu viên đều có cảm ứng. Một đạo chấn động cực kỳ thâm trầm từ sâu trong lòng đất của Chu lăng truyền đến. Thú triều tạo thành hải dương màu đen, dâng lên vô số con sóng to, đó là động tác hàng vạn hàng nghìn yêu thú nhìn về đạo kiếm ý kia. Trong bầu trời đạo âm ảnh kinh khủng kia trở nên thấp hơn chút ít, dường như muốn bao phủ khắp cả thảo nguyên. Trước cửa chính lăng mộ, Nam Khách bỗng nhiên xoay người, nhìn về sâu trong thảo nguyên, ánh mắt híp lại, ánh mắt ngày thường hờ hững thậm chí có chút ít dại ra trở nên vô cùng sắc bén. Nhưng vô luận hàng vạn hàng nghìn yêu thú hay là nàng, thậm chí là phiến âm ảnh trong bầu trời, cũng chỉ có thấy được bình dã phương viên mười dặm sâu trong thảo nguyên, lại không thể thấy đạo bóng kiếm kia.

Bởi vì trước đó, trong thảo nguyên phất lên một cơn gió mát.

Đạo kiếm ý kia theo gió mà đi, theo gió biến mất, lặng lẽ không tiếng động, trong nháy mắt đã mất tích, tự nhiên vô ảnh.

Không có người nào nhận thấy được, đạo kiếm ý này theo trận gió mát thanh du, vượt qua thảo nguyên mờ mờ, tiến vào âm vân, không để ý nước mưa tự trên trời rơi xuống, đi tới trước lăng mộ của Chu Độc Phu, sau đó như nhị hoa mai vàng mới sinh rơi vào mặt đất bị tuyết bao trùm, tựa như dòng nước đầu tiên chảy vào lòng sông khô hạn đã ngàn năm, cứ như vậy biến mất ở trong lăng mộ.

Tự nhiên hơn không có người nào có thể phát hiện đạo kiếm ý này đi nơi nào.

Trần Trường Sinh tay trái giơ tán nghiêng nghiêng, không có che mưa, chẳng qua đang phòng bị Nam Khách công kích, cả người đã bị nước mưa làm ướt đẫm.

Mưa rơi đột nhiên tăng mạnh, giọt nước như trân châu không ngừng đập vào mặt Hoàng Chỉ tán, phát ra thanh âm như đáng trống.

Hoàng Chỉ tán khẽ run , run rẩy theo mặt tán cùng cốt tán truyền tới chuôi tán, sau đó rõ ràng truyền tới trong tay của hắn, trong thân thể của hắn, trong lòng của hắn.

Tiếng mưa rơi lớn dần, đài cao trước lăng mộ lại có vẻ vô cùng an tĩnh.

Nam Khách xoay người lại, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, không biết tại sao, cảm giác tên thiếu niên cả người ướt đẫm, nhìn vô cùng chật vật này, cùng lúc trước trở nên không giống. Nàng không biết cảm giác như vậy từ đâu mà đến, cùng dị biến trong thảo nguyên lúc trước có quan hệ thế nào, nhưng nàng biết, có một số chuyện sắp phát sinh biến hóa. Nàng không chấp nhận bất kỳ biến hóa nào ngăn cản chính mình tiến vào tòa lăng mộ vĩ đại này, cho nên nàng quyết định trước khi biến hóa đến, kết thúc cuộc chiến đấu này. Chẳng qua nàng không ngờ tới, biến hóa đã phát sinh.

Xôn xao không phải là tiếng mưa sa, mà là thanh âm hai cánh ở trong mưa khẽ vỗ.

Đôi cánh màu xanh hơn mười trượng, ở sau lưng nàng mở ra, bắn ra hai đạo nước mưa, chiếu rọi ánh sáng mờ mờ, bọt nước giống như huyết châu, xinh đẹp mà kinh tâm động phách.

Đôi cánh chợt vỗ mạnh, trên thạch đài trước cửa chính lăng mộ cuồng phong đột khởi, nước mưa trên trời rơi xuống bị quạt nghiêng đi, một đạo khí tức cường đại, trực tiếp đem tất cả nước mưa toàn bộ cũng chấn bay trở về trong bầu trời. Nam Khách biến mất khỏi phía ngoài thạch đài, sau một khắc, mang theo mấy vệt nước mưa cùng sát ý lãnh khốc chí cực, lao về phía Trần Trường Sinh.

Ánh mắt của Trần Trường Sinh lướt qua nước mưa cùng gió rét, cùng ánh mắt của tiểu cô nương gặp nhau, nhìn qua chỉ thấy quyết tâm lãnh khốc cùng tất sát. Trong nháy mắt, lông mi của hắn bị gió lạnh cùng sát ý làm cho đông cứng không thể run rẩy, một kích toàn lực kinh khủng của Ma tộc Tiểu Công chúa, lại để cho hắn sinh ra ý niệm không cách nào ngăn cản.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, lại không thể làm như vậy, bởi vì hắn phải sống sót, cho nên hắn nắm đoản kiếm, hướng nước mưa cùng gió rét trước mắt chém tới,

Nhưng trong thời khắc đoản kiếm chém ra, hắn cảm thấy khác biệt thật lớn, thế cho nên cánh tay hắn trở nên cứng ngắc.

Một kiếm này có thể ngăn trở một kích toàn lực của Nam Khách hay không, hắn không có chút lòng tin.

Nhưng không biết tại sao, hắn cảm giác đoản kiếm trong tay mình tựa như rất có lòng tin.

Kiếm, hướng về phiến gió rét cùng mưa lạnh kia đâm tới.

Gió rét đột nhiên tan biến, mưa lạnh bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm phong phá tan mưa gió, đi tới trước mi tâm của Nam Khách.

Kiếm thế của một kiếm này cũng không ổn định, kiếm tâm cũng không trong xanh phẳng lặng, càng chưa nói tới có kiếm chiêu gì hay không.

Nhưng kiếm ý, vô cùng cường đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play