Đó là một ngôi miếu nhỏ cũ nát, bị gió mưa ăn mòn cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có thể từ trên mái hiên còn sót lại tế thú, mơ hồ nhìn ra quy chế cùng tác dụng ban đầu.
Đứng ở trong mưa trước miếu, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đều không nói gì, rất an tĩnh.
Đây là một ngôi tự miếu.
Bạch thảo làm đường, nối thẳng tinh hải, ngàn dặm một tự.
Ngôi tự miếu cũ nát này ở ven đường bạch thảo, nói rõ bọn họ phỏng đoán không sai, con đường này quả thật thông tới mộ lăng nào đó —— không phải tất cả mộ đều có thể xưng là lăng, từ ngàn năm nay, trừ ba đời Hoàng Đế trước sau của Đại Chu vương triều, chỉ có một người dám đem mộ của mình xưng là lăng, coi đó là quy chế mà xây dựng, hơn nữa bất kỳ kẻ nào cũng không dám có ý kiến gì.
Người kia dĩ nhiên chính là Chu Độc Phu.
"Đây chính là sơ tự miếu trong truyền thuyết hay sao?" Trần Trường Sinh nhìn ngôi miếu đổ nát trong đêm mưa, lẩm bẩm nói.
Đại Chu vương triều có ba tòa hoàng lăng, đều rộng lớn khoáng đạt, nhưng chỉ có một tòa sơ tự miếu cách xa ngàn dặm sớm đã bị Thánh Hậu nương nương dù mạo phạm toàn thiên hạ cũng dỡ bỏ đi. Bởi vì nương nương cảm thấy một ngôi miếu ở xa xôi ngàn dặm, trừ dùng để nuôi một đám quan viên Lễ bộ vô dụng ra , không có bất kỳ ý nghĩa, hơn nữa cực kỳ lãng phí.
Chuyện này, tựa như nàng ban đầu phái Chu Thông đem bia lư phía dưới Thiên Thư lăng hủy đi cực kỳ dứt khoát, rất có đạo lý, lại rất không nói đạo lý.
Gian miếu nhỏ cũ nát này, chính là sơ tự miếu duy nhất trên toàn bộ đại lục.
Dạ vũ tiếp tục rơi, càng lúc càng lớn, nơi xa thảo nguyên quang đoàn sớm biến mất mất tích, thiên địa lâm vào âm ám.
Trần Trường Sinh cõng Từ Hữu Dung đứng ở trong mưa, không có đi vào trong miếu tránh mưa, cũng không biết là vì lý do gì.
Trước kia khẳng định cũng có rất nhiều nhân loại người tu hành hoặc là Ma tộc cường giả rất giỏi giống như bọn họ, tìm được con đường bạch thảo, thấy được ngôi miếu này.
Sau đó, những người đó tiếp tục đi tới mộ lăng.
Cuối cùng, đều chết hết.
Hắn hỏi: "Chúng ta có thể quay lại hay không?"
"Không thể, đây là một con đường không thể nào quay trở lại." Từ Hữu Dung lắc đầu.
Hai lần trướclúc Trần Trường Sinh ngủ say, nàng dùng mệnh tinh bàn tiến hành thôi diễn, kết quả thôi diễn thực sự không tốt, mặc dù không tính ra vận mệnh chính xác của mình, nhưng mệnh đồ của hắn vẫn xám xịt, hơn nữa nếu như bọn họ không tiếp tục đi về phía trước, mà quay đầu lại, như vậy nhất định sẽ bị lạc trong thảo nguyên.
Bọn họ chỉ có thể đi về phía trước, như vậy sẽ nghênh đón kết cục giống với tiền nhân hay sao?
Trước miếu trừ tiếng nước mưa ba ba , không còn thanh âm nào khác.
Vẻ mặt Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung dần dần trở nên bình tĩnh, ánh mắt dần dần trở nên yên lặng, một lần nữa trở nên thong dong .
Không hỏi cũng không đáp, không nhìn nhau, không biết người kia nghĩ như thế nào, nhưng bọn hắn kiên tin chính mình chắc chắn không giống tiền nhân.
Nước mưa từ trên mái hiên rơi xuống, ở trên thềm đá nứt vỡ bắn thành bọt nước, còn chưa kịp bắn ra, đã bị nước mưa nuốt sạch. Trong miếu đốt lên đống lửa, không biết thần tượng bằng gỗ đã tồn tại mấy trăm năm bị chém thành củi vụn, thiêu cháy có chút lớn. Trần Trường Sinh đứng bên cạnh đống lửa, càng không ngừng từ đút củi vào, đồng thời dùng giá cắm nến phiên động mấy khối rể cây trong lửa.
Từ Hữu Dung tựa vào trên đống cỏ, sắc mặt trắng bệch, nhìn rất suy yếu. Lấy thương thế của nàng cùng tình huống mất máu, có thể chống đỡ đến hiện tại, ở giữa còn đánh thắng mấy trận ác chiến, đã là kỳ tích.
Mấy khối rễ cây không biết là loại nào được nướng chín, tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Trần Trường Sinh từ trong đống tro lấy ra, xé đi vỏ ngoài, đi tới trước người của nàng. Từ Hữu Dung nhận lấy, lấy tay xé từ từ ăn. Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn nàng. Cho đến hiện tại, hắn cũng không biết đêm đó, nàng cứu mình thế nào, bởi vì nàng chưa từng nhắc đến, nhưng đoạn đường này đi tới, hắn tận mắt chứng kiến thực lực nàng cường đại đến mức khó có thể hình dung, hắn vốn cho rằng nếu như không có mình, có thể thời điểm ban đầu, nàng cũng đã có thể bình an mà rời đi.
Từ Hữu Dung quả thật cũng không nói gì tới chuyện này, bởi vì nàng có kiêu ngạo của mình, hơn nữa nàng cho là thiếu niên Tuyết Sơn tông này đã cứu mình, như vậy đã không thua thiệt lẫn nhau.
Không bao lâu sau, nàng ăn xong rồi, Trần Trường Sinh đem khăn ướt đưa tới, sau đó mới bắt đầu ăn.
Từ Hữu Dung cầm lấy khăn ướt, nhẹ nhàng mà lau chùi khóe môi, lẳng lặng nhìn hắn ngồi ở bên cạnh đống lửa, không nói gì.
Dọc theo đường đi, bởi vì đủ các nguyên nhân, bọn họ rất ít khi nói chuyện, nhưng đã làm rất nhiều chuyện cho nhau.
Đồng sanh cộng tử, bất ly bất khí, những từ ngữ sặc sỡ loá mắt nhất tốt đẹp nhất trên thế giới này, đã được nàng cùng hắn rất đơn giản tùy ý làm được.
Nguyện thánh quang tồn tại cùng ngươi.
Nhìn đôi mắt trong trẻo có thể phản chiếu lửa trại kia, nàng thầm nói ở trong lòng.
Sau đó nàng nói với hắn: "Ngươi là một người tốt."
Những lời này nàng nói nhẹ nhàng, nhưng lại rất chân thành.
Trần Trường Sinh nhìn nàng cười cười, nói: "Ngươi cũng như thế."
Sau đó hắn chợt nhớ tới một việc, có chút ngượng ngùng nói: "Thật sự xin lỗi, đến hiện tại mới đến hỏi ngươi, xin hỏi cô nương ngươi xưng hô như thế nào?"
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Ngươi thì sao?"
Thật sự rất thú vị, hai người bọn họ đến hiện tại, cũng còn không biết tên họ của đối phương, đối phương là người nào.
Mưa còn đang không ngừng rơi xuống, không biết lúc nào mới có thể ngừng, Chu viên cũng không thấy được tinh thần. Nhưng nhìn ánh mắt của nàng, Trần Trường Sinh tựa như thấy được bầu trời đêm của Tây Trữ trấn sau khi mưa tạnh, không có một tia sương mù, không nhiễm hạt bụi nhỏ, hay bởi vì trong bầu trời đêm đầy sao mà vô cùng sáng ngời, sáng ngời đến mức làm lòng người sợ hãi, thế cho nên căn bản không có biện pháp nói dối trước đôi mắt này.
Từ Hữu Dung cũng đang nhìn vào mắt của hắn, đôi mắt kia rất sáng, có thể ở bên trong thấy được chính mình, đối mặt với một đôi mắt như vậy, tự như chỉ có thể trả lời thành thật.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Đây là một câu danh ngôn, bởi vì xuất hiện quá nhiều trong nhân thế, cho nên, chỉ cần không phải hài đồng, không có ai nguyện ý nói ra điều này, đại đa số thời điểm cũng sẽ không được nhớ tới, nhưng lúc này, bọn họ nhìn vào mắt nhau, cũng đang nhớ tới những lời này.
Cảm giác bị dân chúng Vấn Thủy thành vây xem không hề thoải mái, nếu đối phương biết mình chính là Trần Trường Sinh, đại khái sẽ không lạnh nhạt tùy ý giống đoạn đường này.
Từ lúc còn rất nhỏ đã trải qua cuộc sống vạn chúng chú mục, vô luận ở kinh đô hay ở phía nam, cũng là nơi tất cả tầm mắt tụ tập, là đối tượng tất cả mọi người yêu mến, nàng cũng không thích cuộc sống như thế, cũng không hi vọng đối phương sau khi biết mình là Từ Hữu Dung, có thể như thiếu niên khác ánh mắt nhất thời trở nên nóng bỏng , lời nói trở nên câu nệ vô vị hay không .
Nhưng nhìn vào mắt đối phương, bọn họ quyết định bộc lộ thân phận chân thật của mình, bởi vì ... như thế đại biểu tôn trọng.
Nhưng khi bọn hắn đôi môi khẽ động, tên của mình sắp sửa bật ra, bọn họ lại một lần nữa... thay đổi chủ ý.
Bởi vì bọn họ đều có một phần hôn ước mà thiên hạ đều biết trong người, nếu như bạch y thiếu nữ Tú Linh tộc này biết mình là Trần Trường Sinh, vậy thì sẽ biết mình có một vị hôn thê tên là Từ Hữu Dung. Nếu như tên ẩn môn đệ tử Tuyết Sơn phái này biết mình là Từ Hữu Dung, vậy thì sẽ biết mình có một vị hôn phu tên là Trần Trường Sinh.
Bọn họ đều không thích phần hôn ước này, đều muốn từ hôn, nhưng hắn không muốn nàng biết chuyện này, nàng cũng không muốn hắn biết chuyện này.
Loại tâm tình này rất phức tạp, loại tâm tư này lại rất đơn giản, bởi vì dù tài năng đến mức nào, dù sao cũng là thiếu niên, cuối cùng vẫn là thiếu nữ.
Cho nên, bọn họ làm đưa ra một quyết định giống nhau. Cho đến rất nhiều năm sau, chuyện đã xảy ra trong đêm mưa trong ngôi miếu đổ nát này, vẫn không có đáp án, không ai biết bọn họ căn cứ vào nguyên nhân nào mà đưa ra quyết định như vậy, thậm chí ngay cả chính bọn hắn cũng không có nói cho nhau nghe ý nghĩ lúc này.
Từ Hữu Dung dần dần thu lại nụ cười, rất là bình tĩnh.
Trần Trường Sinh dần dần nụ cười bình tĩnh, không muốn lộ ra sơ hở.
Thanh âm của bọn hắn đồng thời vang lên.
"Tuyết Sơn tông, Từ Sinh."
"Tú Linh tộc, Trần Sơ Kiến."
Miếu trong đêm rất an tĩnh, chỉ có thanh âm nước mưa rơi xuống, cũng không phiền lòng, tăng thêm tĩnh ý.
Ở trước khi tỉnh trong nhai động, Trần Trường Sinh từng loáng thoáng nghe được thanh âm lão quái vật kia, biết bởi vì hắc long, đối phương ngộ nhận mình thành Tuyết Sơn tông ẩn môn đệ tử, cũng biết cô gái kia là Tú Linh tộc nhân, hắn không muốn thừa nhận thân phận của mình, cho nên đâm lao phải theo lao, nào đâu biết rằng Từ Hữu Dung cũng nghĩ như vậy.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, đầu lưỡi khẽ cuốn, âm cuối nhẹ nhàng mà kéo, cho dù nói tên của mình, cũng lộ vẻ có chút trúc trắc, rơi vào trong tai của hắn, cảm giác rất dễ nghe, thanh âm dễ nghe, tên cũng dễ nghe, họ Trần rất tốt, gọi là Sơ Kiến cũng rất tốt, có câu nói như thế nào nhỉ? Nhân sinh nếu chỉ như mới gặp? Hắn nhìn gương mặt nàng hơi phù lên những vẫn thanh lệ, nghĩ tới vài ngày trước ở bờ cỏ xanh, nàng che hai gò má bộ dáng thật khả ái, nghĩ thầm, nếu như nhân sinh có thể giống như cô bé Sơ Kiến này, quả thật là không tệ.
Từ Hữu Dung nghĩ đơn giản hơn chút ít, biết thiếu niên này cũng họ Từ, ban đầu nhìn thấy hắn trong hôn mê, lại cảm thấy có chút quen thuộc, rất muốn thân cận, chẳng lẽ chính là do nguyên nhân này.
Giới thiệu tên họ xong, kế tiếp nên làm điều gì? Miếu lần nữa trở nên an tĩnh.
"Đánh một ván?" Từ Hữu Dung không biết từ nơi nào lấy ra bàn cờ, hướng hắn mời.
Hắn nhìn bàn cờ, biết đối phương cũng giống như mình, còn cất giấu rất nhiều bí mật, nhịn không được bật cười lên.
Từ Hữu Dung cũng mỉm cười, bọn họ đều biết người kia không tầm thường, chẳng qua cần gì đi nói chuyện vô vị đó chứ, nếu như không thể rời khỏi Chu viên, thế sự có cái gì trọng yếu? Đúng vậy, ở ngoài sinh tử, trừ hưởng thụ sinh mệnh, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng, nhưng quan trọng là ......
"Ta không biết đánh cờ." Hắn có chút xấu hổ nói, nhìn vẻ mặt nàng hơi thất vọng, bổ sung nói: "Hay là chơi thứ khác?"
Từ Hữu Dung nghĩ thầm nếu như muốn đánh bài, còn kém hai người, nếu như muốn chơi bài dương châu, kém nhiều người hơn, chỉ có hai người, nếu như không đánh cờ, có thể làm được gì đây?
Đêm dài dằng dẵng, mưa lạnh thê lương, cũng không phải là thời gian để ngủ, huống chi, dọc theo con đường này nàng ngủ đã rất nhiều.
Như vậy chỉ có tán gẫu, hơn nữa có thể không cần tiêu hao tinh thần cùng thể lực.
Chẳng qua bọn hắn bây giờ là đang lẩn trốn, cũng không phải là tương thân, như vậy tự nhiên sẽ không hàn huyên tới các vấn đề quá sâu, tỷ như trong nhà của ngươi có mấy người? Ba ba mụ mụ của ngươi khỏe không? Ngươi năm nay hai mươi mấy rồi? Mắt ngươi làm sao đẹp như vậy? Trên người của ngươi có phải có huyền sương cự long huyết mạch hay không? Ngươi đã có hôn phối chưa?
Đây mới thực sự là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện phiếm, bọn họ là người tu hành, cũng không phải là quá mức thân thuộc, cho nên bọn họ không thể làm gì khác đành phải hàn huyên về tu hành.
Nơi này tu hành thật sự tu hành, cùng nhân sinh vốn là một cuộc tu hành mấy lời viển vông không có bất cứ quan hệ nào.
Lửa trại trong miếu chiếu sáng mặt đôi nam nữ trẻ tuổi, bọn họ lúc này căn bản không biết đối phương đối với cuộc sống của mình mà nói đến tột cùng ý vị thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT