Cánh đồng tuyết lúc đêm khuya, bầu trời đêm chứa vô số bông tuyết, nhìn không thấy tinh thần, nhưng lại có thể thấy rất rõ bóng ma từ Tuyết Lão thành vươn ra.
Bóng ma này còn đen hơn đêm tối, còn hàn lãnh hơn cả tử vong, đại biểu cho ý chí của Ma Quân, vô luận kiếm quang xuyên qua thiên địa chói mắt đến mức nào, cũng không có cách nào phá vỡ nó trong thời gian ngắn.
Nhưng đạo kiếm quang đã rất cường đại, thậm chí đã có năng lực đối kháng với bóng ma, kiếm quang không cách nào chém được bóng ma, nhưng có thể thoải mái mà chém rất nhiều sự vật khác.
Tỷ như cánh tay của Ma Tướng thứ ba, cùng với cổ họng của Ma Tướng thứ bảy.
Ma Tướng thứ bảy ôm lấy cổ họng, giống như một ngọn núi, chậm rãi đổ sập xuống.
Kiếm quang lần nữa trở về, vào trong vỏ, thu liễm khí tức.
Nhưng vô luận là Ma Tướng thứ bảy sắp chết, hay là các cường giả Ma tộc khác, cũng không vì hình ảnh này sinh ra tâm tình biến hóa, trận sát cục hẳn phải chết này tràn đầy ý tứ làm người ta sinh rađạm mạc.
Tô Ly cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, tóc đen đã xõa trên vai, theo gió rét ban đêm, nhẹ nhàng phất phới, như ma như thần.
Ánh mắt Hắc Bào như xuyên thấu đại dương thâm u, rơi vào trên người của hắn, lạnh nhạt nói: “Nữ nhi của ngươi sắp chết rồi, ngươi cũng sắp chết rồi, cảm giác này như thế nào?”
Những lời này không hề nghi ngờ chính là muốn đả động tâm thần, thậm chí có thể nói rất thô lậu, đơn giản, nhưng đơn giản không có nghĩa là không có lực lượng, Hắc Bào chính là muốn dùng những lời này để phá tâm cảnh của hắn.
Tô Ly ngẩng đầu, nhìn Hắc Bào bình tĩnh nói: “Nếu như muốn giết ta, vì sao không để cho đám người kia thay phiên tới chiến? Không ngừng nhét củi vào trong đống lửa, sẽ không ngừng bị đốt thành tro bụi.”
Chỉ cần thêm đủ củi, chắc chắn sẽ có thời khắc đống lửa bị dập tắt. Hắc Bào lạnh nhạt nói: “Cách đánh này có thể sẽ phải trả giá rất nhiều, nhưng có thể bảo đảm ngươi nhất định sẽ chết.”
Tô Ly mặc nhiên, bởi vì hắn biết Hắc Bào nói đúng.
Phiến bóng ma đến từ Tuyết Lão thành ngăn cách liên lạc giữa hắn cùng thế giới loài người, hơn nữa Ma tộc còn có rất nhiều cường giả chân chính không ra tay, tỷ như vị Ma Soái truyền kỳ kia, tỷ như Hắc Bào thủy chung chỉ lẳng lặng ngồi. Vì giết chết Ly sơn Tiểu sư thúc, Ma tộc đã sắp đặt vô cùng chặt chẽ.
Sự sắp đặt này liên quan đến trong ngoài Chu viên cùng với đại lục phía nam xa xôi .
Vô luận các cường giả Bạch Đế thành hay thế giới loài người có đối sách thế nào, cũng đã không còn kịp nữa, Ma Quân uy áp đang chuẩn bị , Tuyết Lão thành Ma tộc nguyên lão hội cũng đang chờ đợi.
Loại giết chóc này là mài giết, Hắc Bào muốn dùng số lượng Ma tộc cường giả dồi dào, sinh sinh mài đi kiếm ý cùng khí thế của Tô Ly, đơn giản như thế thậm chí có chút ít buồn chán như thế mà giết chết đối phương.
Bởi vì chỉ có phương pháp này mới không xuất hiện chuyện gì bất ngờ.
“Ngươi là một viên tinh thần chói mắt nhất thế giới loài người sau đại chiến, ngươi mang đến quá nhiều bất ngờ cho phiến đại lục này, mà ngươi biết ta không thích nhất chính là sự bất ngờ.”
Hắc Bào nhìn hắn nói.
Tô Ly trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Không, ta sẽ không chết.”
Hắc Bào thanh âm khẽ cao hơn, lộ ra vẻ có chút hứng thú, hỏi: “A? Tại sao vậy chứ?”
Tô Ly nhìn hắn bình tĩnh nói: “Không có đạo lý, cũng không có nguyên nhân, ta chỉ cho rằng mình sẽ không chết, giống như trước, ta tin tưởng nha đầu, còn có các hài tử đại biểu tương lai của loài người cũng sẽ không chết.”
Hắc Bào nói: “Ta rất thưởng thức ngươi trước khi chết còn có sự tự tin không có đạo lý như thế .”
Tô Ly lần nữa nở nụ cười, đồng tử phản chiếu tuyết không, tựa như sắp sửa thiêu đốt.
Có thể sợ đau , nhưng không thể sợ chết, nhất là ngươi, tại sao? Chẳng lẽ tử vong còn không đáng sợ âm trầm bằng đau đớn? Hơn nữa tại sao muốn nói hai chữ nhất là? Tại sao mình không thể sợ chết?
Ở trong quá trình rơi xuống vực sâu tử vong, Từ Hữu Dung nghĩ tới rất nhiều chuyện, nghĩ tới những lời này cùng với nguyên nhân có những lời này, đột nhiên hiểu một chút đạo lý, cho nên nàng mở mắt.
Tại sao nàng không thể... sợ chết? Bởi vì nàng là phượng hoàng, vận mệnh của nàng chính là nhất định, phải không ngừng ở trong tử vong cùng thống khổ rèn luyện linh hồn của mình, cho đến một thời khắc, nàng có thể yên lặng nghênh đón tử vong, như vậy mới có thể nghênh đón tân sinh chân chính.
Đây chính là ý tứ hướng chết mà sống hay sao? Nương nương, ngươi chính là muốn nhắc ta điều này ư? Chỉ trong nháy mắt, Từ Hữu Dung cảm thấy vực sâu vô tận trước mắt đột nhiên trở nên sáng rõ.
Nàng lúc này người bị thương nặng, chân nguyên khô kiệt, kịch độc đang ăn mòn thân thể cùng tinh thần của nàng, nhưng đạo lý mà nàng hiểu ra, lại làm cho nàng bình tĩnh trở lại.
Càng không ngừng rơi xuống, gió phất máu trên khóe môi tựa như một sợi hỏa tuyến bay ngược về sau.
Trong mắt của nàng cũng có vô số điểm sáng như trân châu sinh ra.
Bình tĩnh là một loại thái độ không sợ, nhưng không phải là không biết, nàng cảm giác được tử vong âm trầm hàn lãnh, nhận thức tử vong chân nghĩa, sau đó bắt đầu sợ hãi .
Loại sợ hãi này cũng không có nghĩa là nàng rời khỏi tâm cảnh không sợ, mà là một loại cảm giác, một loại cảm giác rõ ràng mà minh xác, in dấu thật sâu vào tinh thần thế giới.
Chỉ có loại sợ hãi cực lớn do tử vong mang đến, mới có thể ở sâu trong thế giới tinh thần của nàng kích phát ra năng lượng khó có thể tưởng tượng, năng lượng ẩn giấu trong huyết mạch của nàng.
Loại năng lượng bàng bạc này bắt đầu thiêu đốt, bắt đầu làm cho nàng tiến vào trong trạng thái kỳ dị thanh tĩnh cùng hoảng hốt hỗn hợp với nhau , theo tử vong dần dần buông xuống, một cái linh hồn sâu trong thân thể nàng tỉnh lại.
Đó là hồn của phượng hoàng, cũng là hồn của chính nàng.
Đó là chính mình mà nàng dĩ vãng chưa từng nhìn thấy, thậm chí chưa từng phát hiện.
Nàng trợn tròn mắt, nhìn thâm uyên đen nhánh không thấy năm ngón tay cùng với gió đêm hàn lãnh nhưng lại vô cùng chân thật, chân chính hiểu ra vận mệnh.
Vận mệnh làm cho nàng rời khỏi Thánh Nữ phong, đi tới Chu viên.
Nhưng vận mệnh cũng không phải là nàng và Nam Khách gặp nhau, mà là cùng mình gặp gỡ.
Cùng một cái chính mình khác, chính mình chân thật nhất gặp nhau.
Chuyến đi này không tệ.
Ở trong quá trình rơi xuống tử vong, nàng sinh ra cảm khái vô hạn.
Trong vực sâu tịch mịch, dưới vách núi yên tĩnh, dưới mộ dụ cao tuyệt, trong Chu viên thế giới rộng lớn, bỗng nhiên vang lên một tiếng thanh minh.
Thanh âm kia còn chưa thành thục, mang theo chút ít non nớt, nhưng vô cùng réo rắt.
Cùng tiếng thanh tiếu này so sánh, lúc trước Nam Khách thanh tiếu, nhất thời lộ ra vẻ không đủ đại khí.
Tiếng thanh tiếu này , chính là phượng hoàng con kêu vang.
Khí tức vương giả, ở trong tiếng phượng minh triển lộ không bỏ sót
Nam Khách lẳng lặng đứng yên bên vách núi, không biết đang tế điện đối thủ số mệnh chết đi, hay là cảm khái vận mệnh của mình từ giờ khắc này bắt đầu quy về tịch mịch.
Sau một lúc lâu, nàng xoay người đi vào trong thạch bình.
Tư nhân đã trôi qua, mặc dù có chút buồn bã cùng trống không như trong dự liệu, nhưng phần nhiều đúng là thỏa mãn, bắt đầu từ tối nay, không có người nào có thể cùng nàng bay lượn trong một phiến bầu trời, chuyện này quả thật rất đáng để cao hứng.
Sau đó, phượng minh vang dội vách núi.
Nàng dừng bước, xoay người nhìn bầu trời đêm, trên mặt toát ra vẻ mặt khó tin.
Một đôi hỏa dực xuất hiện trong bóng đêm, chiếu sáng vách đá, mang theo Từ Hữu Dung bay hướng phương xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT