Trang Hoán Vũ nhìn thấy Xuyên Vân tiễn, cũng nhận ra Xuyên Vân tiễn, cho nên hắn chạy tới bên hồ, sau đó chứng kiến trận ám sát mà Ma tộc sắp đặt đã lâu.
Nhưng từ đầu tới cuối, hắn cũng không xuất hiện, không xuất thủ.
Ban đầu, hắn đúng là không kịp ra tay. Mà khi Lương Tiếu Hiểu dùng một kiếm đả thương Chiết Tụ, trọng thương Thất Gian... thì hắn không còn dám ra tay.
Nhưng lúc đó, hắn còn có một chút dũng khí, bởi vì đôi vợ chồng Ma Tướng cường đại nhất đã rời đi.
Trần Trường Sinh kiên trì lâu như vậy, chính là muốn cho hắn dũng khí, Lương Tiếu Hiểu thủy chung không dùng toàn lực gia nhập vào cuộc chiến đấu này, cũng là vì đang cảnh giác hắn.
Từ trình độ nào đó mà nói, hắn cũng có tác dụng của mình.
Vấn đề là, hắn thủy chung không thể tích lũy đủ dũng khí lao tới bên hồ, mà khi Trần Trường Sinh đã không thể chịu đựng thêm, toàn bộ dũng khí của hắn đã biến mất không còn.
Hắn xoay người rời đi, bắt đầu chạy trốn.
Chuyện này, thật sự rất thất lễ.
"Ta ở Thiên Thư lăng xem đến tấm bia thứ ba, ta đã phá cảnh "
Trang Hoán Vũ tay phải cầm bội kiếm của Thiên Đạo viện, tay trái nắm chặt lấy một món pháp khí, nhìn Lương Tiếu Hiểu ngăn cản trước mặt, sắc mặt tái nhợt nói: "Ta cũng đạt đến cảnh giới Thông U , ta không sợ ngươi."
Hắn cũng từng là thiếu niên thiên tài trên Thanh Vân bảng, mặc dù xếp hạng còn kém Lương Tiếu Hiểu, nhưng trong mắt thế nhân cũng nổi danh ngang với Thần Quốc Thất Luật.
Nhưng hắn lúc này, đầu bù tóc rối, tinh thần hỗn loạn, nào đâu còn chút phong phạm của thiên tài.
Lương Tiếu Hiểu nói: "Ngươi có thể xuất kiếm."
Thế gian này cho dù thật sự có lãng tử hồi đầu kim bất hoán (biết nhận lỗi là tốt rồi), cũng không có ai có thể quay đầu nhanh như vậy.
Cho dù thật sự có chuyện biết nhục mà phấn đấu, cũng có rất ít người có thể trong thời gian ngắn như vậy thấy rõ khuyết điểm của mình, sau đó một lần nữa trở nên dũng cảm .
Kiếm trong tay Trang Hoán Vũ khẽ run, tựa như thanh âm của hắn, cầm còn không cầm nổi, làm sao có thể đâm ra?
"Ngươi biết phụ thân ta là ai." Trang Hoán Vũ thất thố hô lên: "Nếu ngươi dám giết ta, cũng sẽ rơi vào con đường chết. "
Nói xong câu đó, hắn mới giật mình, kẻ trước mặt ngay cả Nhân tộc cũng dám phản bội, ngay cả quan môn đệ tử của Ly sơn Chưởng môn cũng dám giết, chính mình làm sao có thể dọa được đối phương.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi căm phẫn.
Lương Tiếu Hiểu mặt không chút thay đổi, ở trong lòng lặng yên suy nghĩ, như vậy, có ai biết cha của ta là ai không?
Trang Hoán Vũ thấy hắn không phản ứng, càng thêm bất an, run giọng nói: "Nếu như ngươi thật sự ép ta, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận."
Nói xong câu đó, hắn không nâng kiếm lên, mà đem pháp khí trong tay trái giơ ra.
Ánh mắt của Lương Tiếu Hiểu rơi vào trên pháp khí, vẻ mặt khẽ biến, nhận ra đó là ngọc thạch trong bảy món pháp khí trấn viện của Thiên Đạo viện.
Sự phát hiện này làm hắn hơi bất ngờ.
Người này mang theo pháp khí cường đại như thế bên mình, lúc trước nếu hắn hợp lực với Trần Trường Sinh, nói không chừng thật sự mang tới chút biến hóa bất ngờ.
"Không ngờ Trang phó viện trưởng lại thương yêu đứa con trai của mình như thế, lại không để ý tới viện quy, đem pháp khí quý giá như thế len lén cho ngươi."
Hắn nhìn Trang Hoán Vũ hờ hững nói: "Nếu để chuyện này truyền đi, ngươi nói sẽ có kết quả gì?"
Trang Hoán Vũ tĩnh táo hơn một chút, nói: "Thế thì có sao? Còn có thể thảm hại hơn cái chết ư?"
Lương Tiếu Hiểu nói: "Đầu mối về kiếm trì, xem ra cũng là Trang phó viện trưởng tìm được , hắn không nói cho Mao Thu Vũ, không báo cáo cho Ly cung, lại len lén nói cho một mình ngươi, ngươi nói xem đó là tội gì? Quan trọng nhất là, lúc trước ngươi không xuất hiện trợ giúp Trần Trường Sinh, đó là tội thế nào? Ta nghĩ, cho dù ngươi rời khỏi Chu viên, sợ rằng kết cục còn thảm hơn là chết."
Trang Hoán Vũ sắc mặt càng thêm tái nhợt, hoàn toàn không biết nên nói điều gì. Lương Tiếu Hiểu nhìn lại mặt hồ lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh , trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Trần Trường Sinh đã chết, Chiết Tụ cùng Thất Gian khẳng định cũng đã chết, người biết chuyện này , cũng chỉ còn mình ngươi."
Trang Hoán Vũ mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, nhưng có chút không tin, hơn nữa... yêu cầu của đối phương, quả thật hoàn toàn vượt qua trình độ tiếp nhận của hắn.
"Ngươi muốn ta giống ngươi ư?" Gương mặt tái nhợt của hắn sinh ra hai luồng đỏ ửng, nhưng không biết bởi vì tức giận, hay là vì nguyên nhân gì khác, tỷ như cảm thấy hổ thẹn.
Lương Tiếu Hiểu nhìn hắn lẳng lặng nói: "Trừ chuyện đó ra, ta còn có lý do gì để thả ngươi đi?"
Trang Hoán Vũ hít thở ồ ồ, vẫn không rõ nguyên nhân, tức giận hay là hổ thẹn hay là lo lắng? Qua thời gian rất lâu, hắn có chút thất hồn lạc phách hỏi: "Chuyện này… rốt cuộc là vì sao chứ?"
Vấn đề này là hắn hỏi mình , cũng muốn hỏi Lương Tiếu Hiểu . Thất Gian đã hỏi vấn đề này, Trần Trường Sinh đã hỏi vấn đề này, Lương Tiếu Hiểu vẫn không đáp, lúc này cũng không ngoại lệ, hắn nhìn ánh nắng chiều sót lại trên mặt hồ bình tĩnh, nghĩ thầm thế gian lấy đâu ra nhiều tại sao như thế?
Chu viên có sơn dã liên miên chập chùng, sau đó có khâu lăng, ba đạo núi non cực kỳ hùng vĩ thông hướng phiến thảo nguyên rộng lớn vô hạn ở khu vực trung tâm, mộ dụ là ngọn núi cao nhất trong đó, vách đá dựng đứng, bóng loáng như đao gọt, trên núi cao ngàn trượng chỉ có một con đường duy nhất, cực kỳ hiểm trở.
Vị thiếu nữ mặc đồ lễ màu trắng, đang đi lại trên sơn đạo cao vót hiểm trở, hai bên người nàng đều là thiên không, nàng như đang đi trong bầu trời, áo trắng chậm rãi di động tựa như mây bay.
Nếu như nàng tiếp tục đi thẳng về phía trước, như vậy cuối cùng sẽ đến điểm cuối của mộ dụ, cũng chính là lý do ngọn núi này có tên là mộ dụ, ở nơi đó, nàng có thể thấy cảnh tượng mặt trời lặn trong thảo nguyên, có thể thấy hình ảnh tuyệt đại đa số địa phương trong Chu viên, nhưng hôm nay, trước khi tới đó nàng phải gặp một lão giả đánh đàn, còn có một tiểu cô nương mặt mày hờ hững.
Nàng không biết đôi già trẻ này đang chờ đợi mình, cứ tiếp tục đi về phía mặt trời lặn.
Hắc long bay cao hơn, cho nên có thể thấy được nàng đang đi lại trên sơn đạo, cũng có thể thấy thứ đang chờ nàng ở cuối sơn đào, cách làm của nó cùng kế hoạch ban đầu của Trần Trường Sinh có chút khác biệt, nhưng lúc này đã không còn cách nào thay đổi, nó quyết định nghĩ biện pháp cảnh cáo thiếu nữ áo trắng kia. Nhưng đúng lúc này, mộ dụ sơn lĩnh bị ánh nắng chiều bao phủ, bỗng nhiên vang lên một tiếng đàn, tiếng đàn dị thường thanh thúy, nhưng lại cực kỳ xa xưa, chỉ trong nháy mắt đã truyền tới cự ly hơn mười dặm.
Bạch y thiếu nữ dừng bước, khẽ nghiêng đầu, tựa như muốn nghe rõ hơn, gương mặt thanh lệ nhưng cũng không đặc biệt xinh đẹp toát ra một nụ cười, không có cảnh giác, ngược lại giống như đang thưởng thức.
Tiếng đàn vang lên sau đó không ngừng nghỉ, róc rách như nước chảy, liên miên thành khúc, đó là một bản nhạc hoan khoái, giống như hoan nghênh tân khách đường xa mà đến , hoặc như thợ săn đang ăn mừng thu hoạch tối nay.
Nếu như săn bắt được nhiều, mọi người sẽ đốt một đống lửa trại thật to trên bãi đất, đem thức ăn treo trên lửa nướng chảy mỡ, để mùi thơm tỏa ra làm cho chút ít mãnh thú trong màn đêm chảy nước miếng.
Hắc long trong vô thức nhìn lại phiến thảo nguyên bát ngát, nó rất rõ ràng, ở trong đám cỏ dại cao cỡ đầu người, cất giấu bao nhiêu mãnh thú, sau đó, nó thấy dọc theo thảo nguyên như đang thiêu đốt, đó là quang huy cùng nhiệt lượng cuối cùng của mặt trời , trông tựa như một đống lửa trại.
Thời gian trôi đi mặc dù chậm chạp, nhưng thời điểm lướt qua điểm giới hạn, thường thường sẽ đột nhiên như vậy, không có bất kỳ tâm tư chuẩn bị, mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống sau đường chân trời , màn đêm chính thức buông xuống.
Không có mặt trời không có nghĩa là không có ánh sáng, chẳng qua thiên không cùng đại địa cũng ảm đạm hơn nhiều, phiến thảo nguyên bát ngát này, phiến thảo nguyên mà ngay cả nó cũng không nhìn thấy cuối, cứ như vậy biến thành một mảnh đại dương u ám. Nhìn thảo nguyên đại dương, hắc long khẽ thở dài một tiếng, thở dài có ý vị thỏa mãn, có tinh thần hoài niệm, bởi vì ... nơi này khiến nó nhớ lại quê hương của mình. U ám không phải lúc nào cũng đại biểu hàn lãnh, mặc dù nó là huyền sương cự long, cũng thích ấm áp, phiến nước biển thâm lam như mực ở quê quán rất ấm áp , mặt trời rừng rực để cho nhiệt độ nước biển thích hợp như nước tắm, bờ cát trên đảo trắng như mảnh bạc...
Thánh Hậu nương nương lấy ra thần hồn của nàng, quán chú vào Ngọc Như Ý, để cho nàng đi theo Trần Trường Sinh tiến hành hành trình Chu viên lần này, để nàng liên tục quan sát tình huống của hắn, từ ý nào đó mà nói, nàng vẫn là kẻ tù tội, chỗ giam cầm nàng từ huyệt động dưới đáy hoàng cung biến thành một phương như ý nho nhỏ, lực lượng trói buộc nàng không còn là khóa sắt mà là ám ảnh tử vong, nàng còn phải gặp phải tâm tình chán nản, áp lực tâm lý do phản bội mang đến , thấy thế nào, lữ trình lần này cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Song khi nàng đi theo Trần Trường Sinh rời khỏi kinh đô, nàng phát hiện đây là một chuyện vô cùng tốt, mấy trăm năm qua lần đầu tiên rời đi thế giới hàn lãnh cô tịch dưới đất, thấy được vô số phong cảnh đã trở nên xa lạ, thấy được nhiều người như vậy, Yêu tộc những thứ chỉ là thức ăn của nàng, điều này làm cho nàng cảm giác vô cùng vui sướng, thậm chí quên đi rất nhiều chuyện, cho đến lúc này, nàng cuối cùng nhớ ra quê hương của mình.
Đến không được thì gọi là phương xa? Đối với Long tộc mà nói, trên thế giới này không có nơi nào không thể đến được. Không thể quay về thì gọi là quê quán? Đúng vậy, quê quán còn có thể trở về hay sao?
Nàng nhìn thảo nguyên u ám như đại dương, nghĩ tới phiến biển sâu như thảo nguyên ở phía nam xa xôi, nhớ tới quê quán, nhớ tới phụ thân, nhớ lại rất nhiều chuyện, sau đó bắt đầu thương tâm.
Không giống như trong truyền thuyết, Long tộc không phải sống trong huyệt động kỳ quái ở núi cao trùng điệp bị mây mù che phủ, là sinh mệnh cường đại nhất cũng có trí tuệ nhất, làm sao có thể thích hoàn cảnh ướt át ẩm thấp như thế? Long tộc thích gia phong, ngân than, bích hải, dương quang và gió, cùng với cung điện.
Từ điểm này mà nói, bất kỳ sinh mệnh nào tiến hóa đến cảnh giới tối cao, cũng không có khác biệt quá lớn, Ma tộc nhớ mãi không quên muốn xâm nhập phía nam, tiêu diệt loài người, không biết có liên quan gì tới chuyện này hay không.
Long tộc sống ở sâu trong Nam Hải, nước biển nơi đó thật ấm áp.
Nơi đó cũng là quê quán của hắc long.
Đều là những sinh mệnh huyết thống cao quý nhất, cũng cường đại nhất trong Long tộc, không giống như hoàng kim cự long chịu trách nhiệm lãnh tụ cả Long tộc, huyền sương cự long càng thêm kiêu ngạo, tính tình vô cùng lạnh lùng, thích bỏ đàn, cho tới bây giờ cũng không thích thú với việc giao thiệp cùng đồng loại, đổi thành từ ngữ đơn giản mà nói, đó chính là cao ngạo vô cùng.
Vô số năm trước, lãnh tụ của Long tộc —— hoàng kim cự long nhất tộc không biết bởi nguyên nhân gì, biến mất khỏi đại lục, huyền sương cự long tự nhiên trở thành Tộc trưởng của Long tộc.
Ở trong tình huống lúc ấy, chỉ cần phụ thân của nàng gật đầu, sẽ trở thành Tộc trưởng Long tộc. Nhưng phụ thân của nàng cũng không nguyện ý, sợ người khác làm phiền, một mình rời khỏi Nam Hải, tiến vào đại lục.
Tiếng đàn vẫn còn tiếp tục, như gọi về, như nhớ lại, như gió trên cánh đồng tuyết năm xưa .
Hắc long nhìn thảo nguyên u ám, nhìn mộ dụ, đột nhiên chẳng biết vì sao bi thương , trong mắt đầy tràn nước mắt, cho nên không trung Chu viên đột nhiên nổi lên một cơn mưa nhỏ.
Nàng lúc này chỉ là một tia ly hồn, phương diện cường độ tinh thần thua xa bản thể, hẳn là bị tiếng đàn xúc động tâm hồn, hơn nữa... nàng cũng không muốn chống cự.
Bởi vì ... tiếng đàn làm cho nàng nhớ tới chuyện cũ, làm cho nàng nhìn thấy phụ thân rời nhà đi xa.
Phụ thân của nàng là huyền sương cự long cường đại nhất ngàn năm qua , có màu đen thâm trầm hơn cả màn đêm , thở một hơi chính là vạn dặm băng sương tuyết kiếm, cường đại đến trình độ khó có thể tưởng tượng.
Phụ thân của nàng gặp được một người.
Người kia cầm một thanh đại đao phảng phất có thể chém xuyên cả thiên không .
Phụ thân của nàng cường đại đến đâu, cũng không có cách nào chống cự được cây đao này.
Cây đao kia tựa như có thể đem mọi thứ chắn đường mình, cũng nhất đao lưỡng đoạn.
Huống chi trận đại chiến kia diễn ra ở Chu viên.
Người kia là chủ nhân của Chu viên.
Cây đao kia thật sự chém đứt thiên không nơi này , trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện một đạo vết đao rõ ràng .
Theo thời gian trôi qua, vết đao dần dần biến mất, nhưng thảo nguyên phía dưới vết đao, lại có thêm rất nhiều dị tượng.
Thiên không chặt đứt, màu đen so với màn đêm càng thêm thâm trầm cũng nhất đao lưỡng đoạn.
Phụ thân của nàng từ trong bầu trời rơi xuống, long thể khổng lồ hóa thành một tòa sơn mạch.
Sơn mạch ở trong mặt trời lặn , phảng phất thiêu đốt, phía trước nhất núi non , là ngọn núi cao ngạo, đó chính là long. Thảo nguyên cũng sẽ thiêu đốt, rặng mây đỏ trên cỏ , tựa như long huyết loang lổ.
Hắc long cuối cùng hiểu rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao phụ thân một đi không trở lại.
Nàng trong mắt tràn đầy nước mắt, sau đó chợt hàn lãnh, biến thành mảnh tuyết.
Loài người, quả nhiên là loài người.
Nhân loại vô sỉ, nhân loại máu lạnh.
Nàng nhìn thiếu nữ áo trắng đang đi lên đỉnh núi, hờ hững nghĩ tới, đi chết đi.
Sơn đạo hai bên đều là vách đá, cực kỳ cao chót vót, thạch bích trụi lủi nhìn qua rất bóng loáng, càng thêm đáng sợ, cũng không biết thềm đá chỉ có thể cho một người đi, năm đó là ai đẽo ra tới.
Nơi này gió lớn hơn nhiều so với trên mặt đất, cũng hàn lãnh rất nhiều, nhìn xuống dưới, bởi vì núi quá cao, mây xen trong vách đá, nhưng không cách nào đoàn tụ thành hình, bị thổi thành từng sợi.
Nghe tiếng đàn tuyệt diệu mà ẩn hàm thâm ý, bạch y thiếu nữ nhớ lại, nhìn thấy lại là những thứ rất thế tục, tỷ như kẹo đường trong trấn nhỏ, cách nhà không xa dưới cầu nhỏ cây liễu vào mùa xuân đầy tơ liễu, còn có khi còn bé mới vừa vào Thanh Diệu Thập Tam ti , không thích ứng với chăn đệm dầy cộp, tùy tiện đạp mấy cái, kết quả chăn rách nát, trong túc xá bay đầy sợi bông.
Nghĩ đến chuyện cũ, nàng nở nụ cười, khóe môi khẽ nhếch, cho nên gương mặt chẳng qua là bình thường thanh lệ nhất thời sáng lên, thế cho nên ngay cả sơn đạo thanh tịch cũng ấm áp mấy phần.
Cùng với tiếng đàn, nàng tiếp tục đi về phía trước.
Đỉnh núi tuyệt đạo , lại có cây.
Nàng đi tới dưới tàng cây, nghỉ ngơi một chút.
Bởi vì hoàn cảnh, cây này không còn mảnh lá, chỉ có cành cây trụi lủi, cùng hai bên vách đá rất hài hòa, dường như muốn hòa vào trong núi, khó trách lúc trước không nhìn thấy.
Nàng từ trong tay áo lấy khăn tay, rất chân thành xoa xoa trán.
Đỉnh núi hàn lãnh như vậy, cho dù không ngừng đi lại, theo đạo lý mà nói, cũng không chảy mồ hôi, huống chi với tu vi thiên phú của nàng, nhưng thu hồi khăn tay, lại thật sự có chút ít ẩm ướt.
Nhìn vết ướt trên khăn tay, nàng lắc đầu, sau đó lại một lần nở nụ cười.
Thì ra chính mình cũng sẽ khẩn trương a.
Cất khăn tay đi, nàng lẳng lặng dựa vào cây, không đi tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT