Bởi vì mất máu quá nhiều, Thất Gian cảm thấy hơi mơ hồ, nghe được lời của Chiết Tụ, qua một lát mới kịp phản ứng, trong nháy mắt thanh tỉnh rất nhiều, sắc mặt càng thêm tái nhợt, khó nhọc quay đầu nhìn về một bên mặt của Chiết Tụ, nhìn mặt hắn vẫn không chút thay đổi, cặp mắt rõ ràng đã mất đi thần thái, thân thể nhất thời vô cùng cứng ngắc.

"Ngươi... Không nhìn thấy nữa sao?" Thất Gian thanh âm run rẩy, như muốn từ trên người hắn đi xuống.

Chiết Tụ không có ý muốn để cho hắn xuống, hai cái tay như cây sắt nắm lấy đùi của hắn, để cho hắn không thể ly khai.

Cảm thụ được nhiệt độ cùng lực lượng trên đùi truyền đến, Thất Gian vừa thẹn vừa gấp, dùng hết sức lực muốn rời khỏi. Mặc hắn giãy dụa như thế nào, Chiết Tụ cũng không phản ứng, cứ đứng như vậy, tựa như một pho tượng. Thất Gian khí lực càng ngày càng nhỏ, biên độ giãy dụa cũng càng ngày càng nhỏ, rốt cục từ bỏ, vô lực một lần nữa phục đến trên vai của hắn.

Lúc này lại nhìn Chiết Tụ, gương mặt ngày thường không chút thay đổi, làm hắn vô cùng ghét cay ghét đắng, chỉ muốn rời xa, đột nhiên, nhiều thêm chút mùi vị không thể nói rõ ràng.

Đúng vậy, thật sự rất giống một pho tượng, như một con sói hoặc như một thiếu niên đứng ở trên vách núi, nhìn phương xa.

Trong lúc vô tình, đáy lòng Thất Gian trở nên mềm mại hơn nhiều, đáy mắt cũng nhu tình hơn, nhìn mặt Chiết Tụ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt toát ra thần thái kính nể, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy đặc biệt khổ sở, nhất là nhìn ánh mắt Chiết Tụ, cho nên hắn khóc lên, khóc vô cùng thương tâm.

Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững như cũ, tựa như căn bản không hề bị việc không thể thấy mọi vật ảnh hưởng, nói: "Nếu như khóc có thể giải quyết được vấn đề, ta tuyệt đối là người khóc giỏi nhất thế gian này."

Ở trên cánh đồng tuyết, trong chiến đấu với Ma tộc, có vô số vấn đề liên quan tới sinh tử cần giải quyết.

Thất Gian cảm thấy rất mất thể diện, giơ cánh tay lên dùng tay áo để lau nước mắt trên mặt, nhưng lau thế nào cũng không sạch, bởi vì nước mắt càng không ngừng chảy xuống.

Chiết Tụ thanh âm trở nên có chút chần chờ: "Hoặc là... Ngươi..."

Sau đó hắn trầm mặc một lát, lại nói: "Đừng khóc nữa, không có chuyện gì."

Rất rõ ràng, hắn không giỏi an ủi người khác, càng không am hiểu mắng người, cho nên giọng nói lộ vẻ cứng ngắc, nhưng vì vậy càng hiển lộ rõ chân chí.

Thất Gian xịt mũi, có chút ủy khuất vâng lời, cũng không biết phần ủy khuất này là đối với ai , sau đó thấp giọng nói: "Vậy... Chúng ta đi thôi."

Chiết Tụ nhìn hắc ám trước mắt, lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Vẫn theo phương hướng Bạn Sơn Lâm Ngữ."

Thất Gian vịn vai hắn, có chút khó nhọc ngẩng đầu , nhìn sơn đạo thẳng tắp trước mặt hai người, nói: "Đi về phía trước, đi bốn trăm trượng quẹo phải, ta sẽ nói."

Chiết Tụ không chút do dự, ôm chặt đùi của hắn, đi thẳng về phía trước, đối với lời của hắn không có bất kỳ hoài nghi.

Điều này làm cho Thất Gian có chút cảm động, cũng có chút không giải thích được.

Sơn phong thổi vào gương mặt Chiết Tụ, hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Sau đó, sơn phong mới rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Gian.

Làn gió này, tựa như mang theo nhiệt độ nào đó.

Thất Gian cảm thấy có chút ấm áp, có chút an tâm.

Chu viên sơn dã, càng không ngừng vang lên tiếng bước chân cùng thanh âm chỉ đường non nớt yếu ớt của Thất Gian, còn có tiếng trả lời vẫn trầm ổn lạnh lùng của Chiết Tụ.

"Chậm đã, phía trước có hố."

"Một dòng suối nhỏ, hai trượng, đối diện là mặt cát."

"Ngươi không có chuyện gì chứ?"

"Nhanh lên đi."

"Nhưng..."

"Không nhưng gì cả."

"Cẩn thận, sắp va vào cây."

Dựa theo ý nghĩ của Chiết Tụ, bọn họ phải mau chóng tìm được những người tu hành trong Chu viên, nhưng chạy trốn hơn mười dặm, lại không gặp được một người. Tuyệt đại đa số người tu hành loài người, đêm hôm qua đã dựa theo Trần Trường Sinh hoặc là thiếu nữ áo trắng kia an bài, tập trung vào mấy chỗ lâm viên.

Bây giờ nghĩ lại, đây hẳn cũng là chuyện vị quân sư truyền kỳ của Ma tộc kia đã sớm tính đến.

Chu viên ngăn cách cùng ngoại giới, người tu hành loài người vì tranh đoạt pháp khí hoặc truyền thừa, tất nhiên sẽ tranh đấu lẫn nhau. Cho dù có người thành công ngăn trở hỗn loạn, như vậy nhân loại người tu hành vào viên, khẳng định cũng sẽ bị tập trung đến mấy khu vực, mà các mục tiêu tất sát của Ma tộc như Chiết Tụ, Ly Sơn kiếm tông đệ tử, ngược lại lại hành động độc lập một mình.

Chiết Tụ cùng Thất Gian ngừng lại trước một phiến vách núi, cự ly gần nhất Bạn Sơn Lâm Ngữ nơi nhân loại người tu hành tụ tập, còn có lộ trình vài chục dặm.

Trên sườn núi phía sau lưng bọn hắn, đã có thể thấy hai đạo thân ảnh bị mặt trời lặn chiếu rọi thật dài .

Đôi vợ chồng Ma Tướng đã đuổi theo, vẫn quang gánh, nâng nồi sắt lớn, nhìn như đang chuyển nhà, trên thực tế tốc độ nhanh có chút kinh người.

Thất Gian thống khổ ho mấy tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên càng thêm tái nhợt, nói nhanh: "Tây nam, khuê chẩn tinh vị, ước chừng... sáu dặm, không, năm dặm."

Đối với bọn họ mà nói, bóng dáng đôi vợ chồng Ma Tướng trên sườn núi phương xa, tựa như âm ảnh tử vong, phải nghĩ biện pháp thoát khỏi.

"Bọn họ dừng lại ." Thất Gian có chút giật mình.

Chiết Tụ nói: "Bọn họ đang xem chúng ta sẽ đi bên nào."

Hắn hiện tại mặc dù không nhìn thấy cảnh vật, nhưng hai ngày trước hắn theo Trần Trường Sinh ở sơn dã của Chu viên đi rất nhiều lần, đem hoàn cảnh địa lý cũng ghi tạc trong lòng. Nếu như bọn họ còn dựa theo kế hoạch ban đầu, đi Bạn Sơn Lâm Ngữ cùng người tu hành nhân loại hội hợp, đôi vợ chồng Ma Tướng này chỉ cần lệch đường đi xuống, xuyên qua một mảnh núi rừng, đã có thể cản đường bọn họ.

Chiết Tụ trầm mặc chốc lát, tính toán cự ly cùng vị trí song phương, biết mình không có cách nào chạy tới Bạn Sơn Lâm Ngữ.

Hắn mơ hồ nhớ được ở ven hồ từng nghe ai nói, Ma tộc có thể nắm giữ vị trí của bọn họ.

Cho dù đối phương không thể nắm giữ vị trí của mình, bây giờ nhìn lại, đôi phu phụ kia không hổ là Ma Tướng, rõ ràng là hai người đuổi giết hai người, hẳn là đã dùng tới binh pháp cùng bày trận —— đuổi giết cùng chạy trốn đã kéo dài mấy khắc thời gian, bọn họ căn bản không có biện pháp nhích tới gần Bạn Sơn Lâm Ngữ thêm một bước, ngược lại bị buộc đi càng ngày càng xa.

Chiết Tụ cõng Thất Gian, cảm thụ được dư huy cuối cùng rơi vào trên mặt, trầm mặc một lát, xoay người chạy theo phương hướng tây nam.

Hắn không nhìn thấy gì, nhưng hắn muốn nhìn một chút đôi vợ chồng Ma Tướng muốn giết mình.

Nơi xa phiến sườn núi, bị ánh nắng chiều bao phủ, đang thiêu đốt.

Lưu Uyển Nhi cùng Đằng Tiểu Minh đứng trên thảm cỏ giống như lửa thiêu, cũng đang nhìn bọn họ.

Nhìn nhau xa xa.

"Ta sắp bắt đầu chạy."

Chiết Tụ bỗng nhiên nói, bình tĩnh mà kiên định.

Không nhìn thấy đường, nhưng muốn chạy trốn?

Thất Gian rất giật mình, tay nắm vai hắn, trong vô thức nắm chặt một chút.

Chiết Tụ nói: "Ngươi báo cáo vị trí của bọn họ cho ta, đồng thời chỉ đường cho ta, hiện tại... Ngươi nói cho ta biết, vách núi trước mặt, dốc đến mức nào."

Thất Gian thanh âm rất suy yếu, lúc này càng thêm run rẩy, bởi vì khẩn trương, nhìn một lát rồi nói: "Đại khái nghiêng ba bốn phần... Ngươi có thể làm được không?"

"Nhất định sẽ thường xuyên ngã, chỉ cần bò dậy chạy tiếp."

Chiết Tụ trầm mặc một lát, nói: "Sẽ ngã rất đau, ngươi đừng khóc."

Thất Gian nhẹ khẽ dạ.

Chiết Tụ vừa trầm mặc một lát, nói: "Ôm chặt một chút."

Thất Gian vừa nhẹ khẽ dạ, sau đó hai tay về ôm cổ của hắn thật chặt, đầu dựa vào vai hắn.

Đã chuẩn bị xong tất cả, Chiết Tụ hít một hơi thật sâu, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển cuồng bạo, đem độc tố Khổng Tước Linh cố gắng từ đáy mắt đang muốn lan ra nhiều địa phương hơn áp chế toàn bộ, sau đó leo xuống phía dưới.

Theo động tác của hắn, hai đầu gối của hắn , lấy một loại phương thức ngoài tưởng tượng của loài người, kỳ dị cong xuống .

Giày trên chân hắn đã rách mũi, móng vuốt sắc bén dưới bộ lông sói nhô ra, đâm vào nhai thạch cứng rắn, phát ra sáng loáng thanh âm.

Đồng thời, dọc theo gương mặt cùng trên cổ của hắn, sinh ra vô số bộ lông cứng rắn thô ráp.

Đồng tử của hắn bởi vì yêu hóa mà trở nên huyết hồng, lại cùng độc tố màu xanh sâu trong con ngươi hòa lẫn, biến thành một loại nhan sắc rất kỳ quái.

Nhìn giống như cây chanh mới kết quả, chua vô cùng, có thể kích thích ra vô số tinh thần.

"Sợ chứ?" Hắn hỏi.

Thất Gian không đáp, tay ôm chặt hơn chút nữa, dựa vào cũng gần hơn chút nữa.

Chiết Tụ tựa như có chút ngoài ý muốn, an tĩnh một lát, khóe môi khẽ vung lên, hẳn là cười.

Nếu như Trần Trường Sinh thấy hình ảnh này, nhất định sẽ vô cùng giật mình, bởi vì hắn không nhớ rõ chính mình đã thấy Chiết Tụ cười bao giờ hay chưa.

Tiếc nuối chính là, Thất Gian lúc này vùi mặt vào cổ của hắn , không nhìn thấy.

Chiết Tụ không nói thêm gì nữa, ôm chặt hai chân Thất Gian , liền vọt xuống dưới nham bích cao chót vót vô cùng .

Cát văng khắp nơi, mảnh đá bay loạn.

Chiết Tụ cõng Thất Gian chạy như điên trong sơn dã, chân của hắn mỗi một lần rơi xuống, cũng sẽ đâm thật sâu vào vách núi cứng rắn, hiệu quả thăng bằng vô cùng tốt.

Khổng Tước Linh độc tố, tổn hại đến mắt của hắn, nhưng không ảnh hưởng đến các năng lực khác.

Lang tộc thiếu niên sau khi yêu hóa, có năng lực thăng bằng cùng tốc độ gần như hoàn mỹ , vận dụng lực lượng trong quá trình chạy trốn, cùng với bản năng thích ứng đối với hoàn cảnh, cường đại đến trình độ khó có thể tưởng tượng.

Chẳng qua chốc lát thời gian, hắn đã cõng Thất Gian, vọt tới phía dưới vách núi.

Ma Tướng vợ chồng trên sườn núi cách mấy dặm, rõ ràng không ngờ bọn họ sẽ chọn phương thức này, phương hướng này để phá vòng vây, dừng lại một lát mới bắt đầu truy kích

Cùng với thanh âm ùng ùng, vách núi khẽ chấn động, hai đạo bụi mù theo sát mà đến.

"Nam dã, chẩn tinh vị, bốn dặm."

Thất Gian thu hồi tầm mắt, dùng thanh âm suy yếu cố hết sức tinh tường nói: "Ba trăm, hai trăm tư, hai trăm, một trăm bảy, thềm đá, góc bốn mươi mốt độ, chuẩn bị... Nhảy "

Chiết Tụ giống như một con sói đực trẻ tuổi, cõng hắn ở trên sơn dã chạy như điên , hóa thành một cái bóng xám, hướng tiền phương nhảy hơn mười trượng, trực tiếp nhảy tới trên thềm đá

Thất Gian cảm thụ được phía dưới truyền đến kịch chấn, bụng đau nhức, nhưng chịu đựng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, suy yếu nói: "Đi thẳng bốn trăm trượng, vào rừng?"

Chiết Tụ lúc này toàn bộ tâm thần cũng dùng vào việc chạy trốn, không đáp, chẳng qua chỉ gật đầu.

Thất Gian một lần nữa tựa đầu vào vai hắn, cảm thụ được chấn động không ngừng truyền đến, nhìn phiến rừng cây càng ngày càng gần, hai tay càng chặt, tâm tình cũng càng lo lắng.

Không nhìn thấy đường, cõng một người bị thương nặng, lại như cũ muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

Hơn nữa còn là nơi sơn dã .

Chuyện này rất điên cuồng.

Chiết Tụ làm đúng là chuyện điên cuồng như vậy.

Điên cuồng tất nhiên phải trả giá thật nhiều.

Cho dù hắn đã yêu hóa, Thất Gian dùng tất cả cố gắng tính toán, càng không ngừng chỉ đường cho hắn, vẫn khó tránh khỏi ngã nhào, hơn nữa còn là ngã rất nặng.

Nhưng tựa như ở trên vách núi, hắn đã nói, mỗi lần ngã, hắn cũng sẽ không chút nào dừng lại lần nữa bò dậy, tiếp tục chạy trốn.

Bởi vì chỉ có lao đi điên cuồng không muốn sống như vậy , mới có thể sống sót.

Ban đầu mấy lần ngã xuống, Thất Gian trong vô thức nhắm mắt, nhưng sau đó hắn không hề nhắm mắt, bởi vì mỗi lần ngã xuống, Chiết Tụ cũng sẽ rơi xuống trước, dùng thân thể cường hãn phối hợp năng lực điều chỉnh tư thế, bảo đảm thừa nhận nhiều thương tổn nhất chính là mình, cố hết sức không để cho hắn chịu bất cứ thương tổn gì.

Vô luận bọn họ ngã xuống trên mặt đất, hay là bãi cát, là nước suối mềm mại , hay là vách núi cứng rắn thậm chí sắc bén.

Thất Gian không nhắm mắt nữa, không phải bởi vì Chiết Tụ bảo vệ để cho hắn không còn sợ hãi, mà là hắn muốn cố hết sức đem con đường phía trước nhìn rõ ràng hơn một chút, hi vọng hắn có thể bớt ngã mấy lần.

Trên người Chiết Tụ đã tràn đầy vết thương, máu tươi càng không ngừng chảy.

Hắn nhắm mắt, cúi đầu, trầm mặc, tiếp tục chạy như điên .

Thất Gian ôm hắn thật chặt, vành mắt đã sớm đỏ.

Nàng muốn khóc.

Nhưng hắn nói đừng khóc.

Nàng nghe lời.

Cho nên nàng không khóc.

Một đường đuổi giết chạy trốn.

Nhìn mộ dụ, nhưng không cách nào nhích tới gần, chỉ có thể đi song song.

Cuối cùng, không còn đường nào có thể đi.

Chiết Tụ cõng Thất Gian đi tới bên ngoài thảo nguyên, cuối cùng dừng chạy trốn .

Lưu Uyển Nhi cùng Đằng Tiểu Minh, cũng dừng truy kích.

Đôi vợ chồng Ma Tướng, nhìn mặt trời phía xa sắp sửa rơi xuống, cùng thân ảnh đôi thiếu niên trước nửa phiến mặt trời, trong mắt sinh ra bội phục.

Chiết Tụ cúi đầu, càng không ngừng thở hổn hển.

Mồ hôi cùng máu ở trên người của hắn phủ khắp nơi, để cho bộ lông màu xám quấn quýt chung một chỗ, lộ vẻ phá lệ lạo loạn .

Thất Gian tựa vào trên vai của hắn, dán vào bộ lông thực sự rất cứng, rõ ràng rất không thoải mái, nhưng nàng lại cảm thấy rất mềm mại.

"Thật xin lỗi." Hắn xin lỗi nói: "Ta chỉ đường không tốt."

Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Là ta chạy không đủ nhanh."

Phương xa mặt trời lặn, thủy chung còn lơ lửng ở chân trời, không biết tại sao không hoàn toàn bị đường chân trời nuốt hết.

Khôn cùng bát ngát thảo nguyên, ở ánh nắng chiều như phủ kim quang, tựa như quảng trường thần quốc .

Nơi này chính là trung tâm Chu viên, địa phương thần bí nhất, cũng hung hiểm nhất ——Nhật Bất Lạc thảo nguyên trong truyền thuyết.

Mấy trăm năm qua, từng có rất nhiều người tu hành cố gắng tiến vào phiến thảo nguyên này, nhưng mà người đi vào, cũng không thể còn sống trở về, chỉ để lại một chút tin đồn.

Nhắc tới cũng rất kỳ quái, nếu như thật sự không có ai rời khỏi phiến thảo nguyên này, như vậy những tin đồn này làm sao lưu truyền ra được?

"Kế tiếp, chúng ta đi nơi nào?" Thất Gian nhẹ giọng hỏi.

Đi về phía trước chính là phiến thảo nguyên, là tử vong.

Quay lại, chính là chiến đấu, cũng là tử vong.

Tựa như ở Thanh Đằng yến, Đường Tam Thập Lục đã nói với Trần Trường Sinh, Thất Gian là hài tử rất nhu nhược.

Nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử Ly Sơn kiếm tông, hơn nữa hắn là quan môn đệ tử của Ly sơn Chưởng môn, bên hông của hắn buộc lên chính là Ly sơn pháp kiếm.

Trong suy nghĩ của hắn, nếu như phải chết, như vậy dĩ nhiên muốn quay lại chiến đấu tới cùng.

Chiết Tụ không quay lại, cũng không hỏi thăm ý kiến của hắn, cõng hắn, đi vào phiến thảo nguyên cỏ cao hơn đầu người nào.

"Không người nào có thể sống sót rời khỏi phiến thảo nguyên này." Thất Gian khẩn trương nói.

"Ta không phải người, ta là sói."

Chiết Tụ nói: "Thảo nguyên là nhà của ta, ta không tin có thảo nguyên nào có thể vây khốn ta."

Thất Gian không nói thêm gì nữa, ôm hắn, có chút thoải mái tựa đầu vào trên vai của hắn.

Trong thảo nguyên khắp nơi đều là cỏ dại, không còn cần hắn chỉ đường .

Như vậy, tùy tiện đi thôi, đi bao xa đều được, đi bao lâu đều được.

Cho dù là một con đường chết, có người phụng bồi, cũng muốn đi tới cuối xem một chút.

Cỏ dại, cọ vào quần áo của hắn, phát ra tiếng vang sa sa.

Phương xa mặt trời, vẫn không rơi xuống.

Quật cường tựa như bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play