Một chiếc Xuyên Vân tiễn.

Sau đó, ven hồ một lần nữa trở về an tĩnh.

Ma tộc phụ nhân Lưu Uyển Nhi, nhìn nữ tử bị Chiết Tụ cắm móng vuốt vào cổ, thở dài nói: “Đại nhân, tuy nói ngươi khư khư cố chấp, khinh địch bị thương, nhưng chúng ta cũng không thể nhìn ngươi chết đi như vậy."

Nàng nhìn Trần Trường Sinh, cười ôn hòa hiện lên trên mặt, chân thành nói: “Tiểu bằng hữu, ngươi xem, chúng ta đổi người thì thế nào?"

Theo thanh âm của nàng, Ma tộc trung niên nam tử gọi Đằng Tiểu Minh chậm rãi xoay người, đem gánh vốn ở phía sau chuyển đến phía trước.

Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ có thể rõ ràng nhìn thấy, trên mặt nhân loại nữ tử còn đang hôn mê này, mơ hồ còn có chút nước mắt.

Chiết Tụ mặt không chút thay đổi, theo thói quen của hắn, chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện vô nghĩa trên chiến trường, càng không đem mình đưa thân vào trong nguy hiểm.

Vô luận Ma tộc mỹ nữ lúc này bị hắn giữ trong tay có thân phận như thế nào, nhưng chỉ cần nàng lúc trước thật sự dùng Khổng Tước Linh, như vậy có tư cách trở thành bùa hộ mệnh của bọn họ.

Về phần nữ tử nhân loại đang trong hôn mê kia, hoặc là nữ đệ tử tông phái lánh đời phương đông, nhưng liên quan gì tới hắn?

Trần Trường Sinh cũng sẽ không làm bất kỳ chuyện gì vô nghĩa, nhưng ý nghĩ của hắn khác Chiết Tụ, hắn cho là, nếu như có thể để cho cô gái kia sống, chuyện này có một chút ý nghĩa.

Chẳng qua hắn càng rõ ràng, vô luận là chiến đấu, hay là giao thiệp với Ma tộc, chính mình xa không có kinh nghiệm bằng Chiết Tụ, cho nên hắn vẫn duy trì trầm mặc, không quấy nhiễu quyết định của Chiết Tụ.

“Đổi người xong, các ngươi có thể giết chết chúng ta." Chiết Tụ nhìn đôi vợ chồng Ma tộc nói.

Lưu Uyển Nhi nhìn hắn vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi nhất định phải chết ở Chu viên, ta sẽ dùng danh nghĩa của tổ tông để thề, nhưng giống như trước ta cũng có thể thề, chỉ cần ngươi đồng ý đổi người, ta sẽ cho các ngươi nửa canh giờ để chạy trước, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt."

Chiết Tụ vẫn vẻ mặt không thay đổi: “Lời thề của Ma tộc không khác lời thề của nhân loại, đều không thể tin được."

Lưu Uyển Nhi bình tĩnh nói: “Vậy làm thế nào mới có thể để cho ngươi tin tưởng?"

Chiết Tụ nói: “Đầu tiên, ngươi phải làm cho chúng ta tin tưởng, nữ nhân bị chúng ta chế trụ này có tư cách để cho các ngươi tôn trọng lời thề."

Lưu Uyển Nhi liếc nhìn trượng phu của mình, sau đó nói: “Nàng là Nam Khách đại nhân..."

“Ta không tin." Chiết Tụ không đợi nàng nói hết lời, trực tiếp nói trước: “Nếu như nàng là Nam Khách, cho dù ta và Trần Trường Sinh chuẩn bị đầy đủ thế nào, mới vừa rồi cũng sẽ chết ở trong hồ."

Nói thì nói như vậy, trong lòng cũng quả thật khẳng định như thế, nhưng hắn còn có chút không giải thích được, bởi vì lúc trước hắn đã điều tra tóc nữ tử trong ngực mình, xác nhận không có ma giác, Ma tộc nữ tử cường đại kiêu ngạo như thế đối mặt với hắn và Trần Trường Sinh còn dám khinh địch, lại không có ma giác, trừ Nam Khách trong truyền thuyết, còn có thể là ai?

Trần Trường Sinh không biết Nam Khách là ai, hắn phát hiện nhắc tới cái tên này , đôi vợ chồng Ma Tướng vẻ mặt rất kính cẩn, mà Chiết Tụ phía sau hô hấp trở nên hơi loạn .

“Chu viên mấy người tu hành, xem ra đã bị các ngươi hạ độc mà chết?"

Hắn nhìn nồi sắt lớn trong tay Lưu Uyển Nhi cùng quang gánh trên vai Đằng Tiểu Minh, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này.

Lưu Uyển Nhi không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, nhìn hắn ôn hòa mà khẩn thiết nói: “Bắt đầu từ lúc các ngươi vào Chu viên, chúng ta vẫn biết vị trí của các ngươi, chúng ta muốn giết , cũng chính là các ngươi, sau khi giết chết các ngươi, chúng ta sẽ rời đi, nếu như ngươi muốn chết ít người hơn, không ngại phối hợp một chút."

Phối hợp? Làm sao phối hợp? Phối hợp để ngươi tới giết ta? Hay là tự vận? Rõ ràng là chuyện rất hoang đường, bị nàng nói thật tình mà khẩn thiết như vậy, nhưng lại tăng thêm chút ít sức thuyết phục không cách nào hiểu nổi. Trần Trường Sinh ngây người, hỏi: “Các ngươi lẻn vào Chu viên, muốn giết bao nhiêu người? Chỉ có hai người chúng ta?"

Lưu Uyển Nhi làm cho người ta cảm giác tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, nói: “Quân sư đại nhân nói, các ngươi là tương lai của loài người, cho nên phải chết. Trừ hai người bọn ngươi ra, còn có chút mục tiêu, chẳng qua là không thể nói rõ."

Trần Trường Sinh nói: “Thần Quốc Thất Luật có hai người... Lương Tiếu Hiểu cùng Thất Gian, các ngươi nhất định phải giết."

Lưu Uyển Nhi mỉm cười nói: “Có lý."

Trần Trường Sinh tiếp tục nói: “Tuy nói có chút tiền bối Thông U thượng cảnh cũng vào Chu viên, nhưng bọn hắn tuổi đã lớn, hi vọng phá cảnh ngược lại không lớn."

Lưu Uyển Nhi gật đầu nói: “Không sai, đám lão hủ vô năng này, quân sư đại nhân cần gì để ý tới."

Thông U thượng cảnh, ở tu hành giới, vô luận đánh giá thế nào cũng coi là cao thủ, chỉ sợ năm tháng dùng để tu đến cảnh giới này lâu chút ít, sao có thể gọi là lão hủ vô năng? Trần Trường Sinh có chút im lặng, nói: “Nếu mục tiêu tập trung vào người trẻ tuổi, thí sinh tham gia đại triêu thí năm nay nhất định là trọng điểm các ngươi quan sát ... Trang Hoán Vũ?"

Chung Hội cùng Tô Mặc Ngu ở lại Thiên Thư lăng, hắn chỉ nghĩ ra được cái tên Trang Hoán Vũ.

“Trang Hoán Vũ là ai?" Lưu Uyển Nhi nhíu mày, nhìn về trượng phu bên cạnh.

Đằng Tiểu Minh đàng hoàng đáp: “Học sinh của Thiên Đạo viện Mao Thu Vũ, cũng không tệ lắm."

Lưu Uyển Nhi cười lắc đầu, nhìn Trần Trường Sinh nói: “Ta còn không nhớ được tên, quân sư đại nhân làm sao có thể nhớ được."

Trần Trường Sinh nói: “Có thể được Hắc Bào đại nhân trong truyền thuyết nhớ kỹ... Ta không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là sợ hãi."

Lưu Uyển Nhi mỉm cười nói: “Quân sư đại nhân muốn giết Lạc Lạc Điện hạ, kết quả bị ngươi phá hỏng, hắn làm sao có thể quên ngươi được?"

Trần Trường Sinh trầm mặc im lặng.

“Chúng ta mau mau đổi người đi." Lưu Uyển Nhi nhìn hắn vẻ mặt chân thành tha thiết khuyên nhủ: “Có nửa canh giờ thoát đi, ít nhất có thể sống thêm nửa canh giờ, nếu như trên đường chúng ta đuổi theo các ngươi, gặp hai đứa trẻ của Ly sơn, nói không chừng các ngươi còn có thể sống thời gian dài hơn một chút."

“Nếu như... Nàng thật sự là Nam Khách."

Chiết Tụ liếc nhìn Ma tộc mỹ nhân hấp hối trong ngực, mặt không chút thay đổi nói: “Không cần biết cô gái trong gánh của các ngươi là ai, có tư cách gì đổi lấy Nam Khách?"

Lưu Uyển Nhi nói: “Các ngươi hẳn cũng đoán được, tiểu cô nương này là đệ tử tông phái lánh đời phương đông, nếu bàn về bối phận , cùng Giáo Hoàng là cùng bối, chẳng lẽ không đủ tư cách?"

Chiết Tụ không nói gì, tính chiết khấu, hợp thành con số thực tế, hờ hững nói: “Ta không tin Quốc Giáo, Giáo Hoàng không liên quan tới ta, đổi người, ta chỉ quan tâm có công bình hay không."

Lưu Uyển Nhi nghiêm nghị nói: “Công bình? Có lý... Các ngươi đem y phục của nàng đều xé rách, tiểu cô nương này tự nhiên cũng không thể mang theo y phục cho các ngươi."

Tiếng nói vừa dứt, cũng không thấy động tác của nàng như thế nào, chỉ nghe khúc khích một trận tiếng vang, áo lót trên người cô gái xinh đẹp đang hôn mê trong gánh như như hồ điệp bay lên, bay múa trên không trung.

Chỉ trong nháy mắt, nữ tử này thân không mảnh vải, lộ ra thân thể thanh xuân trắng noãn , phảng phất như con dê nhỏ màu trắng.

Nàng ôm hai đầu gối, nằm trong gánh, hình tượng này thật hấp dẫn khó diễn tả.

Trần Trường Sinh khẽ nghiêng người, không nhìn thẳng.

Chiết Tụ không có bất kỳ phản ứng, nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, phảng phất không thấy gì cả.

Điểm giống nhau chính là, bọn họ cũng rất tỉnh táo, không có chút bối rối nào.

Lưu Uyển Nhi vẫn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa , trong lòng lại có chút kinh ngạc, một lát sau chậm rãi tiếp tục nói: “Chẳng qua là không có xiêm y... vẫn là không công bình."

Trần Trường Sinh nghĩ đến một chuyện, vẻ mặt khẽ biến, chuẩn bị lên tiếng ngăn cản, nhưng không còn kịp.

Chỉ thấy một đạo ánh đao diễm lệ chí cực, xuất hiện ở ven hồ.

Một đạo huyết thủy đỏ lòm bắn ra.

Tay phải cô gái xinh đẹp trong gánh, đã bị chặt đứt.

Ba một tiếng, cánh tay gãy rơi trên mặt đất.

Đằng Tiểu Minh chậm rãi ngồi xuống nhặt lên, nói với Lưu Tiểu Uyển: “Buổi tối nấu lên ăn hay là ăn sống?"

Đây là câu nói thứ hai của tên Ma Tướng này hôm nay.

Nói chính là ăn thịt người.

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn thật thà đàng hoàng như cũ, phảng phất đang nói một chuyện rất tầm thường.

Lưu Uyển Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Dùng nước để hầm, tương đối thơm."

Nàng cũng rất bình tĩnh, rất tùy ý, như lúc trước ở trong rừng, vừa nói thịt kho nên làm như thế nào, thịt nên chuẩn bị thế nào.

Mặt Trần Trường Sinh trở nên tái nhợt, thân thể có chút cứng ngắc.

Chiết Tụ vẫn bình tĩnh, hắn biết trong truyền thuyết, đôi vợ chồng Ma Tướng lấy thật thà đàng hoàng mộc mạc trứ danh còn nổi tiếng hơn với những sự tích tàn nhẫn.

Hơn nữa trên cánh đồng tuyết, hắn cũng đã từng ăn chút thịt không thể ăn .

Lưu Uyển Nhi mỉm cười nói: “Các ngươi xem xem, bây giờ không phải là công bình rồi?"

Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ chém đứt một cái tay của Ma tộc mỹ nữ này.

Hiện tại đôi Ma Tướng vợ chồng chém đứt một cái tay của nữ nhân kia.

Tựa như rất công bình.

Ở trong mắt Trần Trường Sinh, nụ cười vốn là có chút thân thiết thành khẩn của Ma tộc phụ nhân này, đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ.

Hắn nhìn nàng, trầm mặc một lát, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Có thể không ăn thịt người không?"

Lưu Tiểu Uyển giật mình. Nàng nghĩ tới rất nhiều, hai thiếu niên loài người này sẽ ứng đối hoành cảnh này như thế nào, hoặc là nói không sợ thật tâm, hoặc là ghê tởm mà nôn mửa, hoặc là máu lạnh làm như không thấy, nhưng chưa từng nghĩ đến, Trần Trường Sinh lại dùng vẻ mặt thật tình như thế, tới khuyên mình... Không nên ăn thịt người.

Nàng nhìn ra, Trần Trường Sinh thật lòng, cho nên hắn cũng thật tình trước nay chưa từng có.

Thế gian có chút thật tình, rất đáng để bội phục.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh hỏi: “Các ngươi có ăn thịt chứ?"

Trần Trường Sinh nói: “Ăn."

Nàng nói: “Gà có tội gì?"

Chiết Tụ bỗng nhiên nói: “Ỷ mạnh hiếp yếu."

Lưu Uyển Nhi mỉm cười: “Chúng ta mạnh hơn nhân loại các ngươi, vì sao không thể coi các ngươi là thức ăn?"

Trần Trường Sinh nói: “Chúng ta cũng có trí khôn, có thể nói chuyện, có thể trao đổi."

Lưu Uyển Nhi nhìn ánh mắt của hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhưng nhân loại các ngươi đã từng ăn rồng."

Trần Trường Sinh mặc nhiên, hắn quả thật không biết có người đã từng ăn rồng.

Đúng lúc này, hắn cảm giác được chuôi đoản kiếm có một chút run rẩy.

“Ta là người, cho nên ta muốn khuyên ngài không nên ăn thịt người."

Hắn trầm mặc một lát, nói: “Tựa như nếu như ta là rồng, dĩ nhiên cũng muốn ngăn cản loài người ăn thịt rồng."

“Cho nên vẫn là vấn đề lập trường." Lưu Uyển Nhi mỉm cười nói.

Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Ta sẽ không ăn rồng có thể nói chuyện, cho dù có nhiều lợi ích thế nào... Ta nghĩ, người ăn rồng kia, không thể coi như là người... Ít nhất trong mắt của ta."

Nghe lời này, Lưu Uyển Nhi trầm mặc một lát, thở dài nói: “Người này, quả thật đã không phải là người."

Lúc vị Ma Tướng hai mươi ba nhìn như người nội trợ này nhìn nay nhớ xưa, Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ trao đổi ánh mắt một chút.

Sau đó, Trần Trường Sinh lui về phía sau một bước.

Hai tên thiếu niên sóng vai.

Tiếp theo sau đó, Trần Trường Sinh tay phải nắm lấy đoản kiếm, chuyển đến sau thắt lưng.

Một đạo bóng đen rất nhỏ , từ hổ khẩu của hắn lao ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play