Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc khó hiểu hỏi: "Mềm lòng là có ý gì?"

Lạc Lạc nhìn hắn thở dài, nói: "Từ Hữu Dung là truyền nhân của Thánh Nữ phong, được nương nương sủng ái, thậm chí phúc ấm kỳ phụ, mà sau đại triêu thí, tất cả mọi người đều biết tiên sinh ngài là người Giáo Hoàng đại nhân lựa chọn, ở thế cục trước mắt, ngươi cùng nàng đương nhiên là đối thủ."

Trần Trường Sinh vẫn không rõ, thời điểm sắp rời đi Thiên Thư lăng, Cẩu Hàn Thực còn nói, đối thủ không nhất thiết không thể chiếu cố lẫn nhau, tại sao lại nói mềm lòng?

Lạc Lạc tiếp tục nói: "Chu viên vô luận có truyền thừa của Chu Độc Phu hay không, hoặc là các loại thần binh công pháp khác, cuối cùng rơi vào trong tay ai, còn muốn xem ai hạ thủ nhanh hơn, thực lực mạnh hơn."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm nếu như Đường Tam Thập Lục có mặt ở đây, hoặc là sẽ nói lại một câu là người có đức sẽ có được, nghĩ tới thần thái tên kia, nhịn không được bật cười lên.

Lạc Lạc khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, nói: "Tiên sinh, ngài nghiêm túc được chứ? Ta không phải đang kể chuyện cười."

Trần Trường Sinh vội vàng nói xin lỗi, hỏi: "Chẳng lẽ trong Chu viên có thể cướp đoạt lẫn nhau?"

Lạc Lạc nói: "Chỉ cần không gây tai nạn chết người, cũng không ai nói là không thể, cho nên nói không thể mềm lòng."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi tiếp: "Sau đó?"

"Tiên sinh ngươi rất nhớ tình bạn cũ, hơn nữa gặp nữ tử kia có thể chân tay luống cuống." Lạc Lạc nhìn hắn thật tình nói: "Sư nương cùng ngươi từng có giao hảo, bộ dáng của nàng xinh đẹp như thế, ta lo lắng ở Chu viên, ngươi gặp nàng, căn bản không cần nàng làm gì, chỉ cần lời nói ôn nhu, ngươi sẽ hoàn toàn nghe theo nàng."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm chính mình ngay cả Từ Hữu Dung có dáng vẻ thế nào còn không biết, hơn nữa làm gì có tình cũ, có chút không cam lòng đáp: "Ngươi hình dung ra dạng nam tử làm người ta căm tức như thế, làm sao có thể là ta?"

Lạc Lạc nghĩ thầm chính mình ban đầu chỉ là tùy tiện làm nũng, ngươi cũng nói mình không có bất kỳ biện pháp nào, lúc này cũng chỉ mạnh miệng. Chỉ là nghĩ tới sư đạo tôn nghiêm, nàng không có trực tiếp đâm xuyên phòng bị không chắc chắn của Trần Trường Sinh, lời nói thấm thía: "Dù sao ngài phải nhớ kỹ, tiểu cô nương càng xinh đẹp càng giỏi gạt người."

Trần Trường Sinh nhìn nàng cười nói: "Tiểu cô nương như ngươi làm sao chưa từng lừa gạt ta?"

Lạc Lạc đầu tiên ngây người, sau đó khanh khách nở nụ cười, đấm hắn một chút, vui vẻ nói: "Tiên sinh, ngài cùng Đường Đường ở chung đã lâu, càng ngày càng giỏi nói chuyện a ."

Nàng cười rất vui vẻ, thật ra có chút chột dạ, nghĩ thầm nếu để cho tiên sinh biết mình cùng hắn thật ra cùng tuổi, có thể cho là chính mình vẫn luôn lừa gạt hắn hay không?

Bởi vì chột dạ, nắm đấm làm nũng khó tránh khỏi có chút không khống chế tốt lực lượng, cây sau cơn mưa rất trơn trợt, Trần Trường Sinh suýt nữa té xuống.

Lạc Lạc vội vàng bắt lấy hắn, con ngươi hơi đổi, rất nhanh chuyển chủ đề khác, làm ra bộ dáng ủy khuất, nói: "Tiên sinh, ta cũng muốn Thông U."

Trần Trường Sinh chịu không nổi nhất chính là cục diện này, có chút sợ, vội vàng khuyên: "Lúc trước không phải đã nói, rất nhiều Thông U cảnh chưa chắc đã đánh thắng được ngươi, tỷ như ta."

Lạc Lạc nghĩ tới hắn lập tức sẽ phải đi xa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghe được những lời an ủi như vậy nữa, lại thật buồn bã , nói: "Vấn đề là không thể Thông U, thì không thể cùng tiên sinh ngươi cùng tới Chu viên."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Cho dù ngươi Thông U rồi, chẳng lẽ Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân có thể cho phép ngươi đi Chu viên mạo hiểm ư? Kim trường sử cũng sẽ không chịu a.”

Lạc Lạc thở dài nói: "Tiên sinh, câu này của ngài không giống lời an ủi."

Trần Trường Sinh có chút xấu hổ, nói: "Ta quả thật không giỏi việc này."

"Tiên sinh, nếu không phải vì muốn gặp sư nương, vậy tại sao ngài lại muốn đi Chu viên?"

Lạc Lạc bỗng nhiên thật tình hỏi. Nàng biết Trần Trường Sinh là người rất quý trọng thời gian, nhưng từ trước đến giờ luôn để ý tâm ý tự nhiên, rời khỏi Thiên Thư lăng đi Chu viên, lựa chọn này thấy thế nào cũng lộ ra mùi vị cấp bách.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, đưa tay vuốt ve đầu của nàng, không giải thích.

Lạc Lạc cũng không hỏi nữa.

Mưa xuân như tuyến, bị gió hồ thổi bay khắp nơi, rơi vào trên mặt trên người của bọn hắn, hơi có ẩm ướt, cũng không chật vật. Trần Trường Sinh đưa tay, đem một giọt mưa trước mắt nàng đẩy đến một bên.

Lạc Lạc nhìn hắn cười cười.

Trần Trường Sinh cũng cười cười.

Lạc Lạc nói: "Tiên sinh, một lát cùng ta trở về Ly cung, Giáo Hoàng đại nhân muốn gặp ngươi."

Nụ cười trên mặt Trần Trường Sinh nhất thời tan biến .

Ban đêm, một chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Bách Hoa hạng, đi tới trước Ly cung.

Lạc Lạc dưới sự bảo vệ của hơn mười tên Yêu tộc cường giả cùng Quốc Giáo giáo sĩ, theo thần đạo dọc theo Tông Tự sở cùng Ly cung phụ viện, tiếp tục ngồi xe ngựa đi tới Thanh Hiền điện.

Trần Trường Sinh dưới sự hướng dẫn của hai vị chủ giáo, theo một cái thần đạo chẳng bao giờ đặt chân qua, đi tới Ly cung chánh điện.

Tà dương như máu, nhưng không có ý vị kim qua thiết mã, chẳng qua là trang túc.

Ở các giáo sĩ cùng học giả đi lên thần đạo, nhận ra thân phận của hắn, rối rít né tránh sang một bên.

Cho đến hôm nay, toàn bộ đại lục cũng đã biết, Quốc Giáo học viện tân sinh năm ngoái ở kinh đô gây bao sóng gió , là người Giáo Hoàng đại nhân lựa chọn.

Dĩ nhiên, bản thân hắn chính là danh nhân. vị hôn phu của Từ Hữu Dung, đại triêu thí thủ bảng thủ danh, vô luận danh tiếng gì, cũng có tư cách nghênh đón vạn chúng chú ý. Chớ đừng nói chi là không lâu trước, hắn ở Thiên Thư lăng một ngày xem hết tiền lăng bia, đêm qua càng làm cho cả tòa kinh đô đắm chìm trong tinh quang.

Mấy trăm ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh trên thần đạo, cảm xúc trong những ánh mắt kia rất phức tạp —— rung động, bội phục, hâm mộ, thậm chí có kính sợ.

Đúng vậy, hắn bây giờ, cuối cùng đã có tư cách làm cho người ta cảm thấy kính sợ .

Không phải ở cảnh giới cùng thực lực, mà tại thiên phú cùng bối cảnh.

Tâm tình Trần Trường Sinh lúc này cũng rất phức tạp.

Bắt đầu từ ngày đại triêu thí công bố, hắn biết nhất định sẽ có ngày bị Giáo Hoàng đại nhân triệu kiến.

Chẳng qua không nghĩ tới, ngày này đến nhanh như vậy, mới ra khỏi Thiên Thư lăng, đã tới Ly cung, điều này làm cho hắn không kịp chuẩn bị. Hắn có chút khẩn trương mà nghĩ , sau đó nên hỏi những vấn đề có thể bảo đảm nhận được đáp án, sau đó sẽ không bị giáo trượng đánh chết.

Dưới vô số ánh mắt, điều này làm cho thần đạo lộ vẻ rất dài, hắn lúc trước có chút không thích ứng, nhưng bây giờ rất cảm tạ, bởi vì ... chuyện này để cho hắn có đầy đủ thời gian đi suy xét những vấn đề kia.

Thần đạo dài đến đâu cuối cùng cũng có lúc đến nơi. Một cánh cửa bị đẩy ra, hoàng hôn càng ngày càng sâu, Ly cung cũng càng ngày càng sâu, cho đến đi tới chủ điện rộng rãi vô cùng.

Đứng ở trong mấy chục pho tượng thánh giả cùng kỵ sĩ, cảm thụ được mùi vị trang nghiêm quang minh, Trần Trường Sinh rung động im lặng.

Chẳng qua còn chưa kịp hiểu rõ nhiều hơn, hắn đã bị dẫn tới một tòa thiên điện bên cạnh chủ điện . Nơi này mái hiên kéo dài tới phía trước cự ly so với bình thường dài hơn rất nhiều, cho nên ánh sáng bị che kín rất nhiều, đừng bảo là bây giờ là lúc hoàng hôn màn đêm buông xuống, nghĩ đến coi như vào lúc giữa trưa, nơi này cũng có thể rất thanh u.

Hai vị chủ giáo lặng yên không một tiếng động rời đi, chỉ để lại một mình Trần Trường Sinh đứng trước thềm đá.

Tòa giáo điện này không có bất kỳ ai khác, cho nên hắn lập tức thấy được Giáo Hoàng đại nhân.

Giáo Hoàng đại nhân là một lão nhân, không có mang miện, cũng không có chấp trượng, mặc một thân ma bào, đang tưới nước cho một chậu thanh diệp.

Vị lão nhân cao gầy này không thể dùng từ ngữ quyền cao chức trọng để hình dung, bởi vì hắn đã sớm vượt qua khái niệm quyền thế nơi thế tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play