Một thân khôi giáp cũ, đầy người tro bụi, thủ lăng mấy trăm năm.

Trần Trường Sinh nhìn lương đình xa xa, nhìn vị thần tướng truyền kỳ dưới đình, trầm mặc không nói.

Thỉnh thoảng có sơn phong nổi lên, mang đến bọt nước từ thác nước, bay vào trong lương đình, rơi vào trên khôi giáp, không có cách nào tẩy đi tro bụi, đại khái chỉ làm cho khôi ráp gỉ sét nhanh hơn, người trong khôi giáp vẫn không nhúc nhích, ngồi trên đá, cúi đầu, chống kiếm, tựa như đang ngủ thiếp đi.

Mấy trăm năm qua, đại lục đệ nhất thần tướng Hãn Thanh vẫn đảm nhiệm người thủ lăng Thiên Thư lăng, không nghi ngờ chút nào, đây là một loại vinh quang thật lớn, nhưng vô luận mưa gió hay là tuyết bay, ngày đêm thủ trước lăng, cho đến đem mình biến thành một phần của Thiên Thư lăng, đây cũng là nhân sinh cô tịch đến nhường nào?

Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới Kim Ngọc Luật. sau khi Quốc Giáo học viện viện môn bị phá, Kim Ngọc Luật ngồi trên ghế trúc, chính là viện môn, chẳng qua cùng vị thần tướng truyền kỳ này so với, tư thế ngồi khác nhau rất lớn, sau đó hắn nhớ tới trận đại chiến mấy trăm năm trước, nghĩ thầm Kim Ngọc Luật có thể quen biết người này.

Hắn không rời đi, cũng không tiến lên, cách hơn mười con kênh nhợt nhạt, lẳng lặng nhìn lương đình, trầm mặc thời gian rất lâu, dù sao chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, thỉnh thoảng sinh cảm khái, trong lòng thổi qua cảm xúc phức tạp, cũng sẽ không duy trì quá dài thời gian, càng nhiều vẫn là kính sợ cùng rung động.

Không biết qua thời gian bao lâu, hắn hướng về phía lương đình cung kính thi lễ một cái, xoay người rời đi, tiếp tục đi lại trong phong cảnh bốn phía Thiên Thư lăng.

Phong cảnh học cung, thật ra càng thêm xinh đẹp so với phong cảnh Thiên Thư lăng, chẳng qua là sự xinh đẹp này có một phần giả dối xa lạ, hoặc bởi vì thiên không xanh thẳm cùng tầng mây trắng noãn quá mức hoàn mỹ, nhìn thời gian dài chút ít, rất dễ dàng khó chịu, làm cho người ta có cảm giác muốn rời xa.

Lạc Lạc đứng ở lan can phía cao nhất, nhìn tầng mây phía xa như tơ như trù, gương mặt xinh đẹp biểu lộ rõ cảm xúc chán ghét, nói: "Tại sao ta không thể đi Thiên Thư lăng?"

Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đã đi Thiên Thư lăng, Kim Ngọc Luật rời khỏi hoàng cung liền đến học cung gặp nàng, nghe lời này, buồn rầu nói: "Điện hạ, dĩ nhiên ngài có thể vào Thiên Thư lăng, chỉ cần ngài muốn, lúc nào cũng có thể vào Thiên Thư lăng, nhưng không phải hiện tại, bởi vì ngài... đại triêu thí không thể tính thành tích sao?"

"Vậy tại sao Chiết Tụ có thể đi vào?" Lạc Lạc xoay người lại hỏi.

"Oát Phu Chiết Tụ chỉ là một cái cô hồn dã quỷ." Kim Ngọc Luật nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chu triều coi trọng công trận, cho nên từ nương nương đến Trích Tinh học viện, tất cả mọi người đều đối tôt với hắn, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là cô hồn dã quỷ, loài người sẽ không quá mức cảnh giác, cũng sẽ không quá mức coi trọng hắn."

"Hi vọng tiên sinh có thể giúp cho hài tử đáng thương này." Lạc Lạc thương hại nói. Nàng còn nhỏ tuổi hơn Chiết Tụ, nhưng nàng là Công chúa Điện hạ của Yêu tộc, ở trong mắt nàng, tất cả thiếu niên thiếu nữ Yêu tộc đều là hài tử, hơn nữa thân thế huyết mạch của Chiết Tụ làm cho nàng thương xót, nàng thật sự hi vọng Trần Trường Sinh có thể giúp cho Chiết Tụ.

Kim Ngọc Luật thở dài nói: "Vấn đề của Oát Phu Chiết Tụ so với Điện hạ ngài khó khăn hơn quá nhiều, nếu như không phải không dễ giải quyết, mẫu thân ngài cũng đã sớm phái người đem hắn mang về Bạch Đế thành, làm sao để cho hắn lưu lạc nhiều năm như vậy ở cánh đồng tuyết, dựa vào săn giết Ma tộc lạc đàn mà sống chứ."

Lạc Lạc biết Kim Ngọc Luật đang nói sự thật, khe khẽ thở dài, ngược lại hỏi: "Thiên Thư lăng không thể đi vào, vậy Chu viên thì sao?"

Chỉ có Thông U mới có thể tiến nhập Chu viên, nhưng nàng tin tưởng mình có thể phá cảnh trong vòng một tháng, cho dù không tới Thiên Thư lăng xem bia.

"Cho dù Điện hạ ngài thật sự phá cảnh thành công, Bệ Hạ cũng sẽ không đồng ý để ngài vào Chu viên ."

Kim Ngọc Luật nói: "Thậm chí cho dù Bệ Hạ ngầm đồng ý, hai vị Thánh Nhân trong kinh đô cũng sẽ không để cho ngài đi mạo hiểm."

Trên thềm đá của giáo khu xử, các giáo sĩ cùng quan viên không ngừng bận rộn , hoặc trên hoặc dưới, nhìn qua giống như một bầy kiến đang kiếm ăn. Lúc này trời sắc u ám, quang huy tà dương chiếu rọi trên thềm đá, đem bóng dáng của bọn họ kéo thật dài, trên thềm đá như dấy lên ngọn lửa, mọi người xuyên qua trong đó.

Trong gian phòng khắp nơi đều có hoa mai ở chỗ sâu nhất của nơi này, giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa mở mắt, có chút mỏi mệt hỏi: "Đứa bé kia đang làm gì vậy?"

Tân giáo sĩ ở bên cạnh muốn nói lại thôi, nhịn một hồi lâu mới lên tiếng: "Hắn... đang đi dạo khắp nơi, tựa như đang ngắm phong cảnh."

"Ngắm phong cảnh?"

Mai Lý Sa đại nhân nhìn ánh nắng chiều thiêu đốt ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ đục bị diễm quang đốt thành trong suốt, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ từ sáng sớm đến hiện tại, hắn chỉ làm một chuyện như thế?"

"Đúng vậy." Tân giáo sĩ có chút lo lắng, thấp giọng đáp: "Hắn đã đi dạo một vòng quanh Thiên Thư lăng."

Mai Lý Sa khẽ cau mày, trong phòng vô cùng an tĩnh, không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ.

Thời khắc Tân giáo sĩ cho là mình sẽ nghênh đón một trận lửa giận, lại chỉ nghe được một đạo tiếng cười.

Tiếng cười của lão nhân gia thật khan khàn, nhưng có thể nhận ra, là cười thật sự vui vẻ, không có tâm tình gì khác.

"Ở Thiên Thư lăng, không xem thiên thư chỉ ngắm phong cảnh?"

Mai Lý Sa vịn thành ghế, chậm chạp đứng dậy, sau đó được Tân giáo sĩ đỡ, đi tới bên cửa sổ, nhìn về ngọn núi xanh phía nam tựa như đang bị ánh hoàng hôn thiêu đốt, cười lắc đầu, sau đó trầm mặc thời gian rất lâu, chậm rãi nói nói: "Ta thật tò mò, hắn đến tột cùng muốn làm gì đây?"

Trong thiên điện của Đại Minh cung, Mạc Vũ đặt tấu chương vừa phê duyệt xong xuôi xuống, có chút mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, nhìn mặt trời trước điện sắp sửa rơi xuống , nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên thí sinh đại triêu thí vào Thiên Thư lăng xem bia, nhìn nữ quan bên cạnh hỏi: "Tình hình như thế nào?"

Nữ quan đem quá trình các thí sinh từ lúc rời khỏi hoàng cung tới khi đi vào Thiên Thư lăng hồi báo, tường tận rõ ràng, không bỏ sót một chút chuyện quan trọng nào.

Mạc Vũ nhưng cảm thấy dường như đã bỏ mất chuyện gì, khẽ nhíu mày hỏi: "Trần Trường Sinh đã làm gì? Tới tấm bia thứ mấy rồi?"

Nữ quan không ngờ Mạc Vũ cô nương lại quan tâm tới một gã thí sinh như vậy, sau khi giật mình, vội vàng đi tìm thống kê trình lên.

Mạc Vũ mở thống kê tùy tiện nhìn lướt qua, vẻ mặt đột biến, lông mày nhỏ nhắn chau lên, sương ý phủ lên, nói: "Người này cuối cùng là muốn làm gì, tại thời khắc quan trọng đến thế, lại còn muốn lãng phí thời gian "

Tình báo tương tự giữa buổi trưa, cũng đã được đưa vào Thiên Hải gia.

Quốc Giáo lục cự đầu, có ba vị thánh đường đại chủ giáo ở kinh đô, ngồi ở trong chánh điện của Ly cung, nhìn tin tức từ Thiên Thư lăng truyền về, hoàn toàn không biết nên nói điều gì.

Hôm nay, cả tòa kinh đô đều chú ý tới động tĩnh của Trần Trường Sinh ở Thiên Thư lăng, bởi vì hắn là thủ bảng thủ danh đại triêu thí năm nay, bởi vì hắn trẻ tuổi như thế cũng đã Thông U, còn bởi vì Giáo Hoàng đại nhân đã hai lần thông qua phương pháp nào đó biểu đạt thiện ý cùng ái hộ đối với thiếu niên này, mọi người rất muốn biết hắn ở Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, có thể lần nữa mang đến rung động hay không.

Trần Trường Sinh làm được, hắn lần nữa làm cho kinh đô kinh hãi.

Suốt một ngày thời gian, hắn không làm gì cả. Xem bia ngộ đạo? Hắn còn không nhìn một tòa thạch bia nào cả, hắn thậm chí không đi vào Thiên Thư lăng chân chính, hắn chỉ đi dạo một vòng quanh Thiên Thư lăng, nhìn rất nhiều phong cảnh, ngây người rất nhiều lần, giống như là một gã du khách chân chính, còn là loại du khách cực kỳ rảnh rỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play