Quan Phi Bạch thân thể nhẹ nhàng chấn động.

Lúc rời khỏi Ly sơn, đại sư huynh đã chuẩn bị một cái túi gấm cho mỗi người bọn hắn, nói đến thời khắc quan trọng nhất mới có thể mở ra.

Vài ngày trước, bắc tam doanh lâm vào vây giết, cứu viện của Quốc Giáo kỵ binh còn chưa tới, hắn từng chú ý tới, Lương Bán Hồ mở ra lá thư này, mượn lửa trại mà đọc hồi lâu.

Ngày hôm sau, Lương Bán Hồ liền chết trận.

Hôm nay, đến phiên mình sao?

Hắn lấy túi gấm kia mở ra, bên trong có một phong thơ còn có một viên đan dược.

Thu Sơn Quân trong thơ nói, viên đan dược kia chính là đan dược năm đó Tiếu Trương muốn dùng để trợ giúp chính mình phá cảnh, cuối cùng lại làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma.

Ăn viên đan dược này, có một phần tỷ lệ là công lực đại tăng, thậm chí có thể phá cảnh, nhưng xác suất rất lớn lại là kinh mạch đứt đoạn ——nhẹ thì như Tiếu Trương phải một lần nữa hao phí hơn mười năm khổ tu mới có thể khôi phục, nặng thì sẽ chết ngay tại chỗ.

Bạch Thái không nhìn thấy nội dung trong thư, nhưng nhìn vẻ mặt của Quan Phi Bạch biến hóa, mơ hồ đoán được thứ gì, liều mạng khuyên can.

Quan Phi Bạch mặt không chút thay đổi nắm viên đan dược này, căn bản không để ý tới hắn ở bên cạnh nói điều gì.

Bạch Thái nhìn về Từ Hữu Dung mang theo tiếng khóc nói: "Ngươi cần gì phải nhắc nhở hắn chuyện này chứ?"

"Chuyện này làm sao có thể trách sư muội được? Cuối cùng đều là lựa chọn của ngươi ta."

Quan Phi Bạch vẻ mặt rất bình tĩnh, nói xong câu đó liền đem viên đan dược này nuốt vào trong bụng.

Sau một khắc, hắn đã ngủ say.

"Là thuốc mê, sư huynh để cho ta nhờ Trần Trường Sinh luyện chế."

Từ Hữu Dung nói với Bạch Thái: "Túi gấm của Lương Bán Hồ cũng có một viên, ta không biết vì sao hắn không dùng nó, có phải nội dung trên thư không giống hay không?"

Bạch Thái nhìn sư huynh như con ma men bị khiêng đi, trong vô thức sờ sờ đầu, nói: "Ta còn không hủy thư đi, không biết có phải là giống nhau hay không."

Từ Hữu Dung đưa tay sờ sờ đầu của hắn, nhẹ nói: "Vậy thì đi theo ta đi."

Bạch Thái thế mới biết thì ra nàng đang nói với mình.

...

...

Tiến công đông lộ quân chính là chủ lực của Ma tộc, trừ hơn vạn lang kỵ, còn có chiến sĩ các bộ lạc số lượng gấp mấy lần như thế.

Chứng cớ tối trọng yếu nhất là chỉ huy chi Ma tộc quân đội này chính là Ma Soái.

Cách cự ly hơn mười dặm, đã có thể thấy thân ảnh khổng lồ của đảo sơn liêu rất rõ ràng.

Con đảo sơn liêu trước đây đã chết ở Nặc Nhật Lãng, không biết Ma Soái tìm được một con khác ở nơi đâu.

Vương Phá một cánh tay ôm đao, ngồi trong một mảnh ao đầm ẩm ướt, dựa vào một gốc cây đã chết nhiều năm, nhắm mắt lại, không để ý đến tiếng chém giết cùng sinh tử ngoài đám sương mù.

Thương thế của hắn còn lâu mới phục hồi như cũ, nếu như muốn ngăn trở Ma Soái, hắn cần phải quý trọng mỗi phân thể lực.

Tại sao Ma tộc lại bỏ qua trung quân đại doanh mà chủ công đông lộ quân, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, ai cũng có thể nhận ra.

Bởi vì ai cũng nhìn thấy được ngọn núi nhỏ bên ngoài chiến trường kia.

Trên núi có chiếc xe.

Trong xe có một tiểu đạo sĩ.

Tiểu đạo sĩ đang chơi diều.

Phía dưới diều buộc một bức họa vô cùng khổng lồ.

Vẽ chính là lửa đốt già lam tự.

...

...

Lang kỵ giống như thủy triều mạnh mẽ ập tới, nhưng ở thời điểm cách núi nhỏ còn có mấy dặm, đã bị huyền giáp kỵ binh chặn lại đường đi.

Chiến tranh tiến hành dị thường trực tiếp mà thô bạo, ý đồ chiến lược của hai bên đã vô cùng rõ ràng, như vậy tự nhiên cũng không nói đến quá nhiều chiến thuật.

Khắp bình nguyên tựa như đều có thể cảm nhận được đông phương truyền đến thanh âm chấn động, cũng có thể nghe được tiếng chém giết bên kia.

"Ta không biết bên kia còn chống đỡ nổi hay không, ta chỉ biết là chính mình sắp sửa không trụ nổi nữa rồi."

Lăng Hải chi vương vô cùng hiếm thấy dùng giọng nói nhân tính như thế để nói chuyện cùng Trần Trường Sinh.

Bởi vì hắn quả thật gánh chịu áp lực thực lớn, hiện tại chỉ cần đi ra doanh trướng, sẽ có vô số tầm mắt tập trung tới đây.

Trong tầm mắt có hỏi thăm, có bất an, có khinh bỉ, có khích lệ, vô cùng phức tạp, vô cùng hiểm ác.

Ma tộc chủ lực tiến công đông lộ quân, ngọn núi nhỏ kia có thể sẽ bị thủy triều bao phủ bất cứ lúc nào.

Thời khắc này, ai cũng muốn biết thái độ của Giáo Hoàng.

Tuyệt đại đa số giáo sĩ cùng binh lính, cũng hi vọng hắn có thể mau sớm phát ra mệnh lệnh, để cho đại quân đi sang cứu viện.

Đúng vậy, loại ra lệnh này ngay cả Hách Minh thần tướng cũng không có tư cách đưa ra, chỉ có thể do Trần Trường Sinh tự mình hạ lệnh.

"Bên kia chưa có tin tức tới đây, bất động."

Trần Trường Sinh nói.

Ngày mai là thời gian luyện chế Chu Sa đan, hắn đang suy tư có muốn hủy bỏ luyện chế lần này, đem tinh lực để lại cho quyết chiến sau đó có thể tới hay không.

Bởi vì Chu Sa đan cũng không thể cứu được những người mà hắn muốn cứu.

Chiến trường là nơi làm cho người ta trưởng thành nhanh nhất.

Tay Quan Bạch đã lạnh như băng.

Tim của hắn sẽ không từ đó mất đi nhiệt độ, nhưng so với bình thời đã kiên cường hơn rất nhiều.

Lăng Hải chi vương do dự một chút rồi nói: "Có một loại khả năng... bên kia sẽ không mở miệng hay không?"

Thời khắc cuối cùng muốn hướng học sinh cầu cứu... Nhất là quan hệ quái dị giữa đôi thầy trò bọn họ là chuyện thế nhân đều biết, đúng là rất khó khăn.

Nếu quả thật là như vậy, Trần Trường Sinh không chủ động đi cứu viện, cuối cùng thật xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Thương Hành Chu là Thánh Nhân, có cảnh giới tu vi sâu không lường được, nhưng dù sao tuổi đã cao, thân lão thể suy.

Theo tin tức Lạc Dương truyền tới, mấy năm qua hắn trở nên già nua hơn rất nhiều.

Thương Hành Chu không xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn là lãnh tụ tinh thần của Nhân Tộc.

Dù không thích hắn đến thế nào, cũng phải tiếp nhận sự thật này.

Nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy ở bên cạnh ôn tuyền, tóc đen được buộc vô cùng chặt cùng với... tóc trắng đã không cách nào hoàn toàn che kín, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, cuối cùng chẳng qua chỉ khoát tay áo.

...

...

Theo chiến sự kéo dài, áp lực đến từ khắp nơi càng ngày càng chân thật, tầm mắt nhìn tới biến thành thư do hồng ưng mang đến, thậm chí có chút ít thần tướng cố gắng xông doanh cầu kiến Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh tiếp kiến những thần tướng này rồi, nhưng không đáp ứng yêu cầu của bọn họ.

Từ Hữu Dung nói: "Bên kia tình hình quả thật có chút nghiêm trọng, bắc tam doanh sẽ không động, tứ doanh có thể sẽ đi tới."

Trần Trường Sinh nói: "Ta biết."

Từ Hữu Dung nói: "Áp lực sẽ càng lúc càng lớn."

Trần Trường Sinh nhìn bụi mù giữa bình nguyên cùng sông núi phương xa, trầm mặc một lát sau nói: "Khi còn bé ở Tây Trữ, thời điểm có áp lực cũng là sư huynh thay ta cản trở, đi kinh đô, có sư thúc cùng Mai Lý Sa đại chủ giáo, sau đó lại có ngươi, nhưng kỳ thật bản lãnh thừa nhận áp lực của ta cũng không tồi."

Từ mười tuổi đã bắt đầu đối mặt với ám ảnh tử vong, không có bất kỳ ai giỏi thừa nhận áp lực hơn hắn cả.

Hắn tiếp tục nói: "Thời gian khai chiến quá sớm, có vấn đề."

Đúng vậy, cho dù Tuyết Lão thành lương thảo ít hơn nữa, cũng có thể chống đỡ một thời gian ngắn, ít nhất đợi đến khi khí trời lạnh hơn chút ít.

Từ Hữu Dung cũng cho là như vậy, nói: "Ngươi cho là như vậy?"

"Sư phụ không bảo ta trợ giúp, đó chính là không cần ta trợ giúp, ta không biết hắn đang bố trí chuyện gì, năng lực phương diện này của ta tương đối kém, vậy cũng chỉ có thể theo như bình thường mà phối hợp..."

Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: "Tựa như khi đó ở Bạch Đế thành, ngươi cùng sư phụ đem hết thảy cũng tính toán tốt lắm, ta cứ làm theo là được."

Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, phát hiện hắn nói không sai.

Từ bản chất mà nói, nàng cùng Thương Hành Chu, Thánh Hậu nương nương là cùng một loại người, mà Trần Trường Sinh lại là loại người khác.

Loài người tồn tại rất cần người trước, nhưng người sau mới là mục đích, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng thích hắn như vậy hay sao?

"Ta thích ngươi."

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, rất chân thành nói.

Tỏ tình đột nhiên xuất hiện như thế, thật là khiến người ta không kịp đề phòng.

Mấu chốt nhất chính là, bốn phía còn có rất nhiều người, trong doanh trướng cũng còn có người.

Bọn họ vừa rồi đối thoại cũng không cố ý tránh ai.

Lăng Hải chi vương cẩn thận lau chùi pháp khí trong tay, giống như không nghe được gì cả.

Hách Minh thần tướng tay đang vén rèm cứng ở giữa không trung, cũng tựa như nụ cười trên mặt.

An Hoa nhìn Từ Hữu Dung trong mắt tràn đầy lấp lánh, cảm thấy Thánh Nữ thật là quá thần kỳ.

...

...

Hình ảnh như vậy chỉ có thể là thỉnh thoảng mà xuất hiện, tiểu hoa may mắn nở rộ trong huyết hỏa, âm thanh chủ đạo trên chiến trường dĩ nhiên vẫn là chiến tranh.

Khắp nơi đều là chiến đấu, loạn chiến, huyết chiến ở phía nam Tuyết Lão thành, bình nguyên mấy trăm dặm phương viên, càng không ngừng phát sinh.

Nơi này bùn đất tràn đầy thực vật mục nát, đen làm người ta say mê, cực kỳ xinh đẹp, cho nên máu rơi ở phía trên, cũng sẽ không lộ ra vẻ đặc biệt bắt mắt.

Nhưng tuyết rơi những ngày qua, bình nguyên trước tiên bị thoa lên một tầng màu trắng, sau đó nghênh đón nhiều huyết thủy hồng lục khác nhau, hình ảnh trở nên nhìn thấy mà giật mình.

Cho dù là hoạ sĩ lý niệm nghệ thuật cấp tiến nhất trong Tuyết Lão thành, cũng không cách nào tưởng tượng sắc thái như vậy phối hợp, bút pháp như vậy đụng nhau.

Nghi binh, kiềm chế, áp chế, chia ra bao vây, như nước thủy triều cứng rắn xông đến, toàn bộ hoa chiêu đều đã dùng xong, thế cục vẫn rõ ràng như ban đầu.

Chiến đấu khẩn trương mà thảm thiết nhất, vẫn là phát sinh ở trước lang kỵ do Ma Soái thống lĩnh cùng tả lộ quân.

Ma tộc lang kỵ cùng huyền giáp kỵ binh đối chọi, không ngừng xé rách, cắn nuốt lẫn nhau.

Giống như là nơi sông lớn cùng đại dương gặp gỡ.

Dòng nước màu sắc bất đồng càng không ngừng va chạm, nhấc lên sóng lớn kinh thiên, nhiễu thành lốc xoáy đủ để đem cả phiến thiên không cũng nuốt vào.

Trung tâm của lốc xoáy ấy, chính là ngọn núi nhỏ tầm thường kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play