Thì ra là ngươi, những lời này cũng rất dễ hiểu, nhưng câu ngay sau đó
thì ra không phải là ngươi, lộ vẻ có chút mơ hồ khó hiểu, liên hệ với
những lời sau đó cũng không dễ hiểu hơn là mấy.
Đổi thành người
khác đại khái sẽ không hiểu ra sao, cảm thấy Trừ Tô là người điên, Từ
Hữu Dung lại hiểu được ý tứ của hắn, khẽ mỉm cười, không nói gì.
Nụ cười trên mặt Trừ Tô dần dần biến mất, nhìn nàng thật tình nói: "Duyên phận giữa chúng ta quả thật là không cạn."
Nham sơn tan hoang tràn ngập mùi hôi thối, tựa như thanh âm khàn khàn khó nghe của hắn, làm người ta muốn nôn mửa.
Trừ Tô là quái vật của Trường Sinh tông, Từ Hữu Dung lại là Thánh Nữ Nam Khê trai.
Trường Sinh tông cùng Nam Khê trai có liên hệ sâu xa, nếu quả thật nói tới
duyên phận, đạo pháp, vậy sẽ là một câu chuyện rất dài dòng.
Từ Hữu Dung không có tâm tình để nghe chuyện, Trừ Tô cũng không có nhiều thời gian như thế.
Mặt đất khẽ chấn động, nham thạch màu đỏ rơi lả tả phía ngoài thảo nguyên không ngừng nảy lên.
Một mảnh quang điểm màu đỏ chi chít xuất hiện bên ngoài thảo nguyên, nhìn qua tựa như những giọt máu được vẩy lên thảm cỏ.
Những điểm đỏ này chính là mắt yêu thú.
Mấy trăm con yêu thú mượn bóng đêm che chở bao vây nham sơn.
"Ta đánh không lại ngươi."
Trừ Tô nhìn Từ Hữu Dung nói: "Nhưng hiện tại ta có rất nhiều thuộc hạ, ngươi có sợ hay không?"
Tựa như vừa rồi hắn đã nói với kim sí đại bằng, hắn không có sư trưởng,
thân nhân, đồng môn, bằng hữu, thậm chí ngay cả chủ nhân cũng không có.
Hắn là chủng loài duy nhất, cũng là chủng loài ác độc nhất.
Khi hắn đi tới phiến thảo nguyên này, bỗng nhiên có rất nhiều thuộc hạ
trung thành cảnh cảnh, hắn có chút xa lạ đối với cảm giác như thế, nhưng lại rất thích.
Hắn cảm giác mình chính là đế vương của phiến thảo nguyên này, phất tay sẽ có thiên quân vạn mã xông lên.
Hắn muốn khoe khoang một chút với Từ Hữu Dung.
Thổ tôn gục bên cạnh hắn, cúi đầu, thân thể khẽ run, lộ vẻ rất sợ hãi.
Trừ Tô rất đắc ý.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn, có chút thương hại.
Trừ Tô rất tức giận.
Nhưng hắn chưa kịp ra lệnh để cho đám yêu thú phát động công kích.
Một tiếng hạc kêu vang vọng khắp bầu trời đêm xa xôi.
Đám yêu thú ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng sợ hãi, tựa như biến thành pho tượng.
Kim sí đại bằng điểu mở mắt nhìn bầu trời đêm một cái, cảm nhận được đạo khí tức quen thuộc kia, khinh bỉ chí cực quay đầu đi.
Hai người còn chưa gả cho nhau, ngươi đã ngày ngày bị đối phương cưỡi như thế, có biết xấu hổ hay không?
Từ Hữu Dung phản ứng hơi chậm, sẽ không cách nào đuổi theo hắn, cho dù là thiêu đốt hỏa phượng cũng không thể được.
Tình hình chân thật cũng là như thế.
Trừ Tô biến mất.
Từ Hữu Dung không đuổi theo.
Dưới bóng đêm, loạn sơn cùng thảo nguyên nhìn tối đen như mực.
Chỉ có một luồng thần thức rất nhạt đang bay trong gió.
Sợi thần thức này là Trừ Tô cố ý lưu lại cho con thổ tôn kia.
Những năm quá hắn mang theo thổ tôn cùng nhau sinh sống, đã quen với sự tồn
tại của đối phương, nuôi nó như nuôi chó, cho dù ở trong thời khắc khẩn
trương như thế, cũng không muốn bỏ nó lại.
Bỗng nhiên, trên thảo nguyên cách xa mấy dặm bỗng nhiên đội lên một đống đất cao vài trượng.
Tinh quang rơi xuống, thảm cỏ màu xanh bị xé rách, bùn đất màu đen không ngừng đùn ra.
Sưu một tiếng.
Một thân ảnh như cục đá từ trong đống đất phun ra ngoài, bị đánh bay đến trong bầu trời cao vài chục trượng.
Một lát sau, người kia nặng nề rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Nghe thanh âm chính là Trừ Tô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trừ Tô cũng rất mờ mịt.
Hắn sợ hãi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chân trái của mình bị thứ gì đó cắn đứt nửa lòng bàn chân.
Ngay sau đó, hắn cảm giác được phía sau truyền đến một trận lạnh lẽo cùng
đau đớn, thần thức khẽ động mới phát hiện đó là vết thương cũ bị Từ Hữu
Dung lưu lại trên cánh thịt một lần nữa rạn nứt rồi!
Sợ hãi sẽ
làm trình độ thống khổ sâu sắc đến cực độ, Trừ Tô chỉ cảm thấy hai nơi
truyền đến đau đớn làm cho da đầu đều có chút tê dại, căn bản không cách nào khống chế, kêu thảm lên.
"Ai! Là ai đánh lén ta!"
Dưới bóng đêm, thảo nguyên vang lên thanh âm sa sa.
Không phải gió phất cành cỏ, cũng không phải là giao xà lẻn xuống dưới đất, là tiếng ma sát của thứ gì đó cùng cành cỏ.
Con thổ tôn này dùng chân trước bò đến phía dưới đống đất, nghiêng đầu không ngừng ói nước miếng.
Phi! Phi! Phi! Phi!
Thổ tôn nhổ ra nước miếng có máu còn có thịt thối.
"Là ngươi ư?"
Nhìn hình ảnh này, Trừ Tô cực độ khiếp sợ, thân thể gầy ốm của thổ tôn tựa như biến thành ma quỷ.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ những năm qua sống nương tựa lẫn nhau, vì sao nó
bỗng nhiên lại phản bội chính mình, cho dù trong ngày thường chính mình
tính tình có hơi khó chịu, làm sao nó lại muốn mình chết như thế?
Thổ tôn xoay đầu lại, nhìn Trừ Tô một cái.
Trừ Tô cảm thấy được nụ cười kinh khủng ở trong đôi mắt của con yêu thú này.
Lúc này, thanh âm của Trần Trường Sinh vang lên: "Đủ rồi."
Thổ tôn đứng dậy, hấp tấp chạy về đến trước người Trần Trường Sinh, sau đó quay đầu lại nhìn Trừ Tô một cái.
Trừ Tô lúc này mới biết được thì ra con thổ tôn này cũng không phải là tàn phế, lại có thể đứng thẳng để đi lại!
Hắn biết mình nuôi chính là con chó giả, nhưng hôm nay mới biết thì ra tất cả mọi thứ cũng là giả dối.
Tinh thần thống khổ vì bị lừa gạt bị đùa bỡn vượt qua thống khổ vết thương truyền đến.
"Đây đều là ngươi làm ư?"
Hắn nhìn Trần Trường Sinh tức giận hô: "Ta muốn giết ngươi!"
Cuồng phong gào thét, mùi tanh hôi phóng lên cao, cành cỏ bị nhuộm đen toàn bộ, đá núi màu đỏ tuôn rơi rơi xuống.