Vũ Lâm quân đóng ngoài Thiên Thư lăng nhất thời cảm thấy khẩn trương, cùng với tiếng dây cung được căng lên dày đặc, vô số thần nỏ nhắm ngay vào
bóng lưng Vương Phá.
Có bụi mù nổi lên ở phía xa, mặt đất khẽ chấn động, còn không nghe được tiếng chân, nhưng hẳn là huyền giáp kỵ binh đang tụ họp.
Ở trước lúc phát sinh những chuyện này, báo động đã phát ra, lan tỏa đến khắp nơi ở kinh đô.
Quốc Giáo kỵ binh phản ứng cũng rất nhanh, cho dù không nhận được bất
kỳ lệnh nào của Ly cung, mấy trăm kỵ phi nhanh tới, ngăn ở trước cửa đá
của Thiên Thư lăng .
Đã cách ba năm, song phương lại rơi vào tình trạng giằng co.
Vương Phá giống như không biết những chuyện phát sinh ngoài cửa đá, đi vào Thiên Thư lăng lúc này đã xanh mướt.
Nhìn bóng lưng của hắn, một vị giáo sĩ Ly cung không nhịn được hỏi: "Tiên sinh những ngày qua đã ở nơi đâu?"
Đây là đáp án tất cả mọi người trong kinh đô đều muốn biết .
Vương Phá không quay đầu lại, nói: "Ta vẫn luôn ở đây."
Nghe được câu trả lời của Vương Phá, vô luận là vị giáo sĩ kia hay là
Quốc Giáo kỵ binh hay là Vũ Lâm quân đứng ở vòng ngoài cũng rất giật
mình.
Ai cũng không ngờ tới, Vương Phá những ngày qua ở trong Thiên Thư lăng, người bình thường không cách nào vào lăng được, tự nhiên cũng không
cách nào nhìn thấy hắn.
Hắn hôm nay xuất hiện trước mặt mọi người, chính là muốn để cho thế nhân biết được, hắn chuẩn bị làm gì.
Nhưng hắn cuối cùng là muốn làm cái gì?
Cách thời gian Vương Phá năm đó tiến vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ
đạo, đã qua thời gian rất lâu, nhưng thoạt nhìn có vẻ hắn chưa hề quên
những kinh nghiệm lcú đó.
Hắn rất quen thuộc tìm được một con đường trong rừng, đi tới hướng tây nam.
Không biết đi bao lâu, hắn đi tới một tòa tiểu viện.
Đầu xuân trong rừng quýt tự nhiên không có quả, nhưng cảm thấy trong không khí có mùi quýt thơm ngào ngạt.
Những ngày qua, Vương Phá sống trong tiểu viện này.
Trên xà nhà từng treo thịt khô nay đã trống không, cái bàn trong phòng được lau rất sạch sẽ không còn chút bụi bậm nào.
Vương Phá không vào nhà.
Hắn đứng ở ngoài hàng rào, đối với vị bạn cũ từng sống ba mươi bảy năm
trong gian nhà này bình tĩnh nói: "Hôm nay ta sẽ đi lên thần đạo ."
Năm đó Tuần Mai xông thần đạo thất bại, thời điểm sắp từ biệt thế giới
này, hắn từng nói tương lai nếu như mình có thể tu tới Tòng Thánh cảnh,
hãy thay Tuần Mai trèo lên lăng đỉnh ngắm cảnh một phen.
Thì ra đây chính là việc hôm nay hắn sẽ làm.
. . .
. . .
Đại triêu thí đã chính thức bắt đầu, Trần Trường Sinh vẫn không xuất hiện.
Không có đồ tể, mọi người vẫn phải ăn thịt heo, Giáo Hoàng không xuất
hiện, cuộc sống vẫn cần tiếp tục, cuộc thi vẫn sẽ tiến hành.
Năm nay đại triêu thí không có cố ý chuẩn bị ý tưởng nào mới, vẫn noi
theo phương pháp mấy năm trước, văn thí, vũ thí, đối chiến theo thứ tự
được tiến hành.
Ở trong Tuyên Văn điện tiến hành văn thí, y theo quy củ lúc xưa, do
Giáo Khu xử cũng triều đình Lễ bộ giám đốc, mà quyền thẩm định cuối cùng nằm trong tay Cẩu Hàn Thực.
Cẩu Hàn Thực còn rất trẻ tuổi, nhưng không ai dám chất vấn tư cách của
hắn, bởi vì hắn đọc một lượt Đạo Tàng, còn bởi vì hắn vốn chính là người ra đề mục văn thí năm nay.
Ở trong nắng sớm chiếu rọi, văn thí kết thúc rất thuận lợi, gió êm sóng lặng, không có có bất kỳ biến cố gì.
Dân chúng xem náo nhiệt cùng các quản sự sòng bạc phía ngoài Ly cung,
cảm thấy có chút không thú vị, lại cảm thấy không khí hơi quỷ dị.
Ngay sau đó sẽ tiến hành vũ thí, vẫn là hai quan ải Chử Thì lâm cùng
Khúc giang, không biết có phải bị chuyện năm xưa Trần Trường Sinh cưỡi
hạc sang sông làm ảnh hưởng hay không, quy tắc năm nay càng thêm phiền
phức tỉ mỉ, trên căn bản loại trừ toàn bộ các cơ hội để lợi dụng, vừa
không khỏi tăng thêm khả năng ngăn trở đối thủ, cho nên biển rừng thỉnh
thoảng có thể thấy kiếm quang sáng lên, hung hiểm còn hơn năm đó.
Đại triêu thí đã dừng ba năm, năm nay số lượng thí sinh tới tham gia
rất nhiều, tuy nói cạnh tranh cũng tương đối kịch liệt, nhưng cuối cùng
thí sinh thành công tới bờ bên kia Khúc giang còn có hơn hai trăm người, trong đó thiên nam Hòe viện cùng Trích Tinh học viện có thành tích bắt
mắt nhất.
Ở trong điều kiện Ly sơn Thần Quốc Thất Luật không tham gia, mấy tên
thư sinh thiếu niên Hòe viện vốn chính là người mạnh nhất đại triêu thí
năm nay, hơn nữa thế nhân đều biết, viện trưởng của bọn họ Vương Phá
đang ở kinh đô, những thư sinh thiếu niên kia lại càng tăng thêm khí
phách, thành tích tự nhiên xuất chúng. Trích Tinh học viện học sinh quan quân biểu hiện ưu tú như thế, thì bởi vì gần nhất kinh đô thừa nhận áp
lực rất lớn, khiến tương lai của Đại Chu quân đội tích tức giận đầy
bụng, mà chút ít tức giận ấy hôm nay đã biến thành động lực.
Cuối cùng đối chiến vẫn tiến hành ở Tẩy Trần lâu trong Thanh Diệp thế giới.
Các thí sinh theo thứ tự tiến vào Thanh Hiền điện, đi lại dọc theo đồ
án trên mặt đất, sau đó chú ý tới một thiếu nữ áo đen vẻ mặt hờ hững .
Vị thiếu nữ áo đen kia vẻ mặt hờ hững, trong ngực ôm một chậu thanh diệp.
Nhìn nàng, các thí sinh nhớ tới trước khi đi sư trưởng cẩn thận dặn dò
chút chuyện trọng yếu, không khỏi vẻ mặt khẽ biến, vội vàng dời đi tầm
mắt.
Cho đến tiến vào Thanh Diệp thế giới, đi tới ngoài Tẩy Trần lâu, các
thí sinh mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt toát ra vẻ kính sợ cùng vui
mừng, nghị luận xôn xao.
Cho dù là những thiếu niên lão thành như thư sinh Hòe viện cùng thiếu
niên quan quân kỷ luật nghiêm khắc của Trích Tinh học viện, cũng không
nhịn được cùng bạn học thấp giọng nói mấy câu.
"Vị thiếu nữ áo đen kia chính là huyền sương cự long trong truyền thuyết ư?"
"Giáo Hoàng đại nhân thật là tài giỏi, phải biết rằng Ly cung đã mấy ngàn năm không xuất hiện long thị giả đâu."
"Khó trách Thu Sơn Quân không tranh giành nổi với Giáo Hoàng Bệ Hạ. . ."
"Chớ có lên tiếng, cẩn thận bị tên tiểu tử của Ly sơn kia nghe thấy."
. . .
. . .
Không đề cập tới các thí sinh nghị luận ở trong Thanh Diệp thế giới
càng ngày càng rộng, chỉ nói không khí ngoài Ly cung đã trở nên càng
ngày càng quỷ dị.
Vô luận là dân chúng xem náo nhiệt hay người bán hàng rong hoặc là tiểu nhị sòng bạc, cũng biểu hiện quá mức an tĩnh.
Không có náo nhiệt, như vậy những dân chúng đang xem cái gì? Không có ai đặt cược, như vậy trận đánh cuộc này có ý nghĩa gì?
Tất cả mọi người đang nhìn đại triêu thí, nhưng bọn hắn không thực sự quan tâm tới đại triêu thí, mà đang nghĩ tới chuyện khác.
Bởi vì không có ai cho là đại triêu thí năm nay có thể bình tĩnh thuận lợi như vậy.
Hôm nay nhất định sẽ xảy ra đại sự, chẳng qua không biết lúc nào gặp chuyện không may.
Bỗng nhiên có báo động truyền đến.
Bầu trời xanh thẳm xuất hiện hơn mười đường thẳng tắp mà rất nhỏ, chỉ
có cường giả nhãn lực vô cùng tốt mới có thể thấy rõ tàn ảnh tạo thành
những đường thẳng tắp này màu đỏ .
Hơn mười con hồng nhạn phi hành tốc độ cao trong bầu trời, trừ đáp
xuống hoàng cung cùng Ly cung, còn lại hướng các phương hướng khác mà
đi.
Nếu như quen thuộc phân bộ của Đại Chu quân lực, sẽ có thể nhận ra nơi
hồng nhạn bay tới cũng là chỗ quân đội triều đình trú đóng.
Lăng Hải chi vương hàng năm cùng triều đình giao thiệp, tự nhiên có thể nhìn ra, nhưng hắn không quan tâm đám hồng nhạn này bay đi nơi nào, mà
quan tâm đám hồng nhạn này xuất phát từ nơi nào.
Hồng nhạn ở trong bầu trời lưu lại dấu vết đã biến mất, nhưng còn ở lại trong thức hải của hắn.
Tầm mắt của hắn theo dấu vết này mà đi, cuối cùng rơi vào phía nam của kinh đô, vẻ mặt ngưng trọng chí cực.
Nơi đó là Thiên Thư lăng.
Hộ Tam Thập Nhị thấp giọng nói: "Từ Giản tự thủ tịch vừa rời khỏi Tuyên Văn điện, bốn vị kiếm đường trưởng lão Ly sơn, hôm nay căn bản cũng
không tới .”
"Mộc Chá gia lão thái quân đã ra khỏi thành ."
Ti Nguyên đạo nhân híp mắt nói: "Nếu như tất cả mọi người đều đi Thiên Thư lăng, thật là rất náo nhiệt."
Hắn không che giấu dã tâm cùng chiến ý của mình, bởi vì cho dù ai đánh giá, đây đều là cơ hội Ly cung phải nắm lấy.
Lăng Hải chi vương quay đầu lại nhìn về tòa thiên điện u tĩnh sâu trong Ly cung, hơi cảm thấy ngơ ngẩn.
Chẳng lẽ ngài còn đang luyện kiếm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT