Trần Trường Sinh nói: "Ta tới thăm ngươi một chút, lời muốn khuyên thì đã khuyên ngươi, cũng tới để cám ơn ngươi."
Mạc Vũ quả thật đã làm rất nhiều chuyện, rất đáng để hắn đặc biệt tới nói tiếng cám ơn.
Mạc Vũ nói: "Nếu như muốn cám ơn ta, ngươi cứ ngủ cùng ta là được."
Trần Trường Sinh rất bất đắc dĩ, nói: "Ngươi mấy ngày nữa sẽ lập gia đình đó."
"Năm đó ta không yêu cầu ngươi và ta ngủ cùng nhau."
Mạc Vũ nhìn hắn nói: "Cũng bởi vì phải lập gia đình rồi, cho nên ta mới chịu ngủ cùng ngươi."
Những lời này nàng vẫn nói lẽ thẳng khí hùng, bên trong quang minh chánh đại lại ẩn giấu rất nhiều ý tứ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Trần Trường Sinh không biết nên nói tiếp thế nào.
Mạc Vũ quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi không dám tới đây, chính là có tâm tư với ta."
Trần Trường Sinh do dự một chút, đi tới bên giường ngồi xuống.
Mạc Vũ dùng hai tay vòng qua hông của hắn, đem mặt tựa vào trên lưng của hắn.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một việc.
"Ban đầu không phải ngươi đã cầm đi một bộ đệm chăn cùng gối của ta từ Quốc Giáo học viện ư?"
Mạc Vũ lúc này dựa vào lưng của hắn, không lo lắng bị hắn thấy, buông lỏng rất nhiều.
Sau khi nghe được câu này, trên mặt nàng hai vệt đỏ ửng nhanh chóng lan ra, lòng nghĩ ngày đó thật là hoang đường, lại hồn nhiên quên mất, lúc này thật ra cũng rất hoang đường.
"Thời gian dài rồi, mùi vị trên đệm chăn cùng gối đầu đã sớm phai nhạt."
"A... Vậy ngươi gần nhất còn mất ngủ sao?"
"Nói đến kỳ quái, sau khi nương nương đi, ta không còn mất ngủ, ngày đó ở chỗ của Chu Thông, ta lại còn ngủ một giấc ngủ trưa nữa."
"Phải không?"
"Đúng vậy."
"Ta sẽ ngồi như vậy, ngươi ngủ một lát đi."
"Được, chỉ một lát, nhanh thôi mà."
Trong phòng trở nên an tĩnh lại.
Trần Trường Sinh ngồi bên giường, động cũng không dám động.
Mạc Vũ ôm hông của hắn, không nhúc nhích.
Theo đạo lý mà nói, tư thế này vô cùng không thoải mái, nhưng nàng cũng rất mau ngủ thiếp đi, ngủ vô cùng ngon lành, thậm chí phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, tựa như tuyết ngoài cửa sổ, dần dần tích trên mặt đất.
Ngay khi Trần Trường Sinh cho là mình có thể sẽ ngồi một đêm như vậy, đang suy nghĩ ngày mai làm sao giải thích với Từ Hữu Dung, Mạc Vũ tỉnh lại.
Giấc ngủ chỉ nửa canh giờ nhưng đã làm cho nàng thay đổi thần thái sáng láng, có thể đoán biết xem giấc ngủ chất lượng cao bao nhiêu.
Tỳ thị giả bưng tới một chén nước tinh tổ yến, nàng ăn hai miếng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về Trần Trường Sinh nói: "Làm sao ngươi còn chưa đi?"
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ, nói: "Ta nghĩ đến ngươi viết thơ để cho ta tới đây là muốn nói chút chuyện."
—— thì ra ngươi không muốn gì khác, chỉ là muốn ôm ta ngủ một giấc.
Mạc Vũ nói: "Không có gì đáng nói cả, thế cục kinh đô rất bình tĩnh, cùng đoạn thời gian trước không có thay đổi gì."
Trong ba năm qua bọn họ vẫn duy trì thư từ, hắn từ chỗ của Mạc Vũ đối với triều cục trước mặt cũng không xa lạ gì.
Hiện tại trong triều đình, hơn mười vị Vương gia Trần gia lấy Tương Vương, Trung Sơn Vương cầm đầu cộng thêm Thiên Hải gia cùng với Trần Quan Tùng bồi dưỡng ra mấy vị thần tướng coi như là nhất phái, tiền triều văn thần cùng với Lâm lão công công trong cung coi như là một phái khác.
Đơn giản phân chia hai phái thế lực, biểu hiện thái độ của bọn họ đối với Hoàng Đế Bệ Hạ.
"Nếu như sư phụ ngươi nguyện ý quản những chuyện này, tự nhiên sẽ không xuất hiện những vấn đề này, nhưng rất rõ ràng hắn không muốn quản."
Mạc Vũ nói: "Có lẽ hắn muốn nhìn năng lực xử lý chính vụ của Bệ Hạ, hoặc là chỉ muốn rèn luyện Bệ Hạ một chút mà thôi."
"Sư huynh có thể xử lý tốt những vấn đề này."
Trần Trường Sinh nhớ tới trước đây thật lâu ở Tây Trữ trấn, vô lân ngư trong dòng suối nhỏ ngoài miếu cũng là do chính tay của hắn bắt, sau đó sư huynh tự mình làm.
Sư huynh giỏi nấu cá nhất, bởi vì lòng hắn yên lặng, rất có kiên nhẫn, thủ pháp rất ổn.
"Cho nên vấn đề lớn nhất của triều đình chính là ở ngoài triều đình, nói đúng ra chính là quan hệ với Quốc Giáo."
Mạc Vũ nói: "Rất nhiều người cũng muốn biết, đối với chuyện ngươi về kinh lần này, Đạo Tôn sẽ xử lý thế nào đây."
Trần Trường Sinh nói: "Ta đang chờ gặp mặt hắn."
Ở trong cái đêm gió tuyết rời khỏi kinh đô, từ đó thầy trò không gặp gỡ.
Hiện tại hắn trở lại kinh đô, như vậy tất nhiên sẽ gặp nhau.
Tin tưởng lần gặp nhau này, Thương Hành Chu sẽ phải nhìn thẳng ánh mắt của hắn, không thể coi hắn như người xa lạ được nữa.
Mạc Vũ hỏi: "Có thể gặp lại nhất tiếu mẫn ân cừu (cười một tiếng xóa tan thù hận) sao?"
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, bởi vì hắn biết vấn đề lớn nhất giữa mình cùng sư phụ là cái gì.
Đó là khúc mắc khó giải khai nhất thế gian, đến cuối cùng trừ vung kiếm chặt đứt, tựa như không có phương pháp nào khác.
Mạc Vũ không để ý thái độ của hắn, nói: "Mặc dù tất cả mọi người bao gồm ta ở bên trong không rõ thầy trò các ngươi vì sao trở mặt thành thù, nhưng ta nghĩ ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc Đạo Tôn thay đổi thái độ, khi hắn đưa ra ý tứ giải hòa, phản ứng của ngươi phải nhanh chút ít."
Trần Trường Sinh hỏi: "Ngươi thật sự cảm thấy thái độ của hắn sẽ cải biến ư?"
"Ai biết được? Bạch Đế thành chuyện này, hắn cùng với triều đình cũng đều phải nhận ân tình của ngươi, hơn nữa nói không chừng hắn bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt."
Mạc Vũ nói: "Vì đại sự tiêu diệt Ma tộc, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cũng không bất ngờ."
Trần Trường Sinh biết loại khả năng này không lớn, nhưng đúng như Mạc Vũ nói, mọi thứ đều có thể.
Nghĩ tới vạn nhất loại khả năng này thật sự xuất hiện, hắn bỗng nhiên sinh ra một chút hi vọng.
"Nếu như có thể như vậy, đó là không còn gì tốt hơn."
"Nhưng nếu như chỉ là như vậy, còn xa xa không thể giải quyết vấn đề giữa các ngươi."
"Ta không rõ ý của ngươi là sao."
"Ngươi cảm thấy nếu như Đạo Tôn thay đổi thái độ, câu chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp hay sao?"
Mạc Vũ nhìn hắn nói: "Ngược lại, nếu quả thật là như vậy, chuyện này đồng nghĩa bi kịch sắp xảy ra."
Trần Trường Sinh hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Mạc Vũ hỏi ngược lại: "Ngươi sẽ báo thù cho Thánh Hậu nương nương sao?"
Trần Trường Sinh lắc đầu, đừng bảo là chuyện này có thể sẽ làm cho Nhân tộc phân liệt lâm vào nội chiến, hơn nữa bản thân báo thù cũng không có ý nghĩa.
Thánh Hậu nương nương cứu mạng hắn, nhưng hắn vẫn không có tư cách gánh vác lá cờ này.
Sư huynh có tư cách báo thù thay Thánh Hậu nương nương nhất, bây giờ là Hoàng Đế Đại Chu triều, là đệ tử mà sư phụ thương yêu nhất tín nhiệm nhất.
Cho dù là sư huynh, cũng không có biện pháp bởi vì chuyện năm đó làm gì, huống chi là hắn.
"Bao gồm các Vương gia, rất nhiều người cũng quan sát ta, cảnh giác ta, bởi vì bọn họ rất sợ ta sẽ báo thù cho nương nương."
Mạc Vũ nhìn ánh mắt của hắn nói: "Nhưng các ngươi cũng đã quên, người muốn báo thù cho nương nương nhất không phải là ngươi cùng Bệ Hạ, cũng không phải là ta."
Trần Trường Sinh bỗng nhiên cảm giác có chút bất an.
Hắn quả thật đã quên.
Cả triều văn vũ đều đã quên.
Cả đại lục cũng đã quên.
Muốn báo thù cho Thánh Hậu nương nương nhất, cũng là người có tư cách báo thù cho Thánh Hậu nương nương nhất là ai.
Là Từ Hữu Dung.
Nàng là Thánh Hậu nương nương chăm sóc lớn lên.
So sánh với Thánh Nữ đời trước, Thánh Hậu nương nương là lão sư của nàng từ tấm bé.
So sánh với vợ chồng Từ Thế Tích, Thánh Hậu nương nương mới là mẫu thân thực sự của nàng.
Thánh Hậu nương nương là phượng hoàng, Từ Hữu Dung cũng là phượng hoàng.
So sánh với Bình Quốc công chúa, nàng mới là nữ nhi thực sự của Thánh Hậu nương nương.
So sánh với Dư Nhân, nàng mới là người thừa kế thực sự của Thánh Hậu nương nương.
Mạc Vũ nói: "Ngươi cảm thấy, nàng có báo thù cho nương nương hay không?"
Trần Trường Sinh trầm mặc thật lâu, nói: "Nàng không nói tới những chuyện này."
"Lấy quan hệ giữa nàng cùng nương nương, trong ba năm qua không hề nhắc tới một lần, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chuyện này rất dị thường ư."
Mạc Vũ nhìn ánh mắt của hắn nói: "Ta nhìn nàng lớn lên, ta biết ý chí cùng hành động của nàng đáng sợ đến cỡ nào."
Ba năm chưa từng nhắc tới, thậm chí chưa từng nghĩ tới, điều này cần ý chí như thế nào đây?
Nếu có năng lực hành động cường đại giống như vậy, như vậy nàng hiện tại đã tới một bước nào rồi?
...
...
Hàn tuyết nhẹ bay, gió đông như đao, Trần Trường Sinh dẫn Từ Hữu Dung, đi Bách Thảo Viên.
Bọn họ che Hoàng Chỉ tán, đi tới chỗ sâu nhất trong vườn.
Nơi đó là một mảnh rừng cây rất bình thường, trong rừng từng có bàn đá còn có ghế đá, hiện tại chỉ còn lại một mảnh đất trống.
Từ Hữu Dung nhìn nơi này không nói gì.
Thánh Hậu nương nương được chôn cất ở nơi đây.
Tại nơi rất sâu rất sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT