Tương Khâu không chú ý tới tên nhạc công mù kia.

Chính xác hơn là, hắn không nhìn thấy tên nhạc công mù kia.

Bởi vì tên nhạc công mù kia quá tầm thường.

Cũng bởi vì ... tên đại thần quan lúc này đứng trước mặt hắn quá mức chói mắt.

Đường nét trên mặt đại thần quan như điêu khắc mà thành, mặt mày đẹp đẽ tuyệt trần phủ đầy băng sương lạnh lẽo.

"Lăng Hải chi vương! Các ngươi muốn làm gì?"

Tương Khâu tầm mắt quét qua chút ít cường giả Quốc Giáo ngoài viện, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén, chỗ sâu mơ hồ có thể thấy được mùi vị khát máu.

Lăng Hải chi vương mặt không chút thay đổi nói: "Thánh dụ, bất luận ai cũng không được phép ra vào tòa đại viện này, người vi phạm phải chết."

Đúng vậy, vô luận Bạch Đế cùng Mục phu nhân ai thắng ai thua, cũng sẽ không động vị Ma Quân trẻ tuổi kia.

Tòa đại viện này đúng là chỗ an toàn nhất Bạch Đế thành hôm nay.

Nhưng Tương tộc tộc trưởng cùng Ma Quân đều quên một việc.

Hôm nay trong Bạch Đế thành còn có rất nhiều cường giả Nhân tộc.

Vô luận Bạch Đế cùng Mục phu nhân ai thắng ai thua, bọn họ cũng rất muốn giết chết vị Ma Quân trẻ tuổi này.

Tương Khâu vẫn không rõ đạo lý này, trầm giọng nói: "Các ngươi nên biết, hắn là khách nhân của Tương tộc ta."

Lăng Hải chi vương vẻ mặt hờ hững, không hề có ý nhường đường.

Tương Khâu lớn tiếng quát lên: "Chẳng lẽ các ngươi muốn chết ư!"

Nói xong câu đó, hắn mang theo thuộc hạ của mình giết tới.

Sau đó, hắn chết.

. . .

. . .

Tương Khâu đúng là người mạnh nhất Tương tộc thế hệ này, cảnh giới thực lực cho đến thủ đoạn đều phi thường cường đại.

Đám thuộc hạ cũng là cao thủ tinh nhuệ của Tương tộc.

Nhưng đứng ngoài viện chính là Lăng Hải chi vương, là Ti Nguyên đạo nhân, là Án Lâm đại chủ giáo, là Hộ Tam Thập Nhị.

Nói một cách khác, hắn đối mặt với nửa tòa Ly cung, vậy làm sao có khả năng chiến thắng.

Dĩ nhiên, nếu như đối thủ của hắn là mấy vị cự đầu Quốc Giáo này, có lẽ thất bại không nhanh như vậy, cho dù bại, cũng sẽ không chết nhanh như vậy.

Vấn đề là, Lăng Hải chi vương đám người không xuất thủ, lực chú ý của bọn hắn đều ở trong viện.

Tương Khâu kịp Tương tộc những cao thủ đối với trên là một đám nhàn tạp nhân đẳng.

Những người ra tay là bảy tiểu thương, sáu nha dịch, ba thầy tướng số, hai lão nhân bán kẹo vừng cùng một tiểu cô nương mua son phấn.

Cho dù biết rõ những người này đến từ Vấn Thủy thành, hẳn là cao thủ Đường gia, nhưng loại phối hợp này vẫn dễ dàng bị coi là nhàn tạp nhân đẳng (đám người tạp vụ, đám người linh tinh).

Hơn mười đạo lực lượng cuồng bạo của Yêu tộc phóng lên cao!

Thanh thúy thanh âm vang lên trên đường, không phải vòng sắt trên cửa bị kình phong phất đến tạo thành lộn xộn, mà là đồng tiền từ trong tay bảy tên tiểu thương rơi xuống mặt đất.

Đồng tiền trên mặt đất xoay vòng nhanh như chớp, không bàn mà hợp với thiên địa chí lý, cực kỳ tự nhiên tạo thành trận pháp.

Hai gã thầy tướng số đứng trong mắt trận, nhìn những cao thủ Yêu tộc gào thét phá không mà đến, lật ra một cái liếc mắt.

Bọn họ không phải đang khinh miệt, mà là đang thôi diễn tính toán tốc độ cực nhanh.

Sáu tên nha dịch mặt không chút thay đổi tiến lên, hai tay run lên nghênh đón.

Sáu cây thủy hỏa côn tách ra sinh tử, từ trong mây nghênh đón, muốn đem mọi thứ trước mặt nện vào âm u.

Đáng sợ hơn chính là sáu cây thủy hỏa côn có buộc xích sắt, phảng phất có thể đem linh hồn tất cả sinh mệnh đều trói lại.

Khí tức cuồng bạo đối kháng, ở trên đường phố tạo thành vô số hình ảnh quỷ dị cùng lốc xoáy không gian kinh khủng.

Lúc này, hai lão nhân bán kẹo vừng đi về phía trước một bước, đem vạt áo trước nhấc lên kẹp ở bên hông, sau đó thật thà vô thường xuất một quyền.

Hai quả đấm mang theo vô hạn quang minh, phất tán gió từ Hồng hà thổi tới, tựa như hai vầng mặt trời chói chan, thiêu đốt hết thảy.

Sau đó, một mảnh son phấn như hoa đào, như hoa lê, hoặc hồng hoặc trắng, bao phủ khắp nơi .

Cuối cùng, một đạo tiếng đàn thê lương vang lên, như gió tuyết đang khóc lóc, như đưa tiễn người rời xa.

. . .

. . .

Trước đại viện khắp nơi đều là máu.

Hơn mười tên cường giả Tương tộc đang nằm trong máu.

Tương Khâu thương thế nặng nhất, áo rách nát, yêu thân cứng như sắt xuất hiện hơn mười vết rách. Máu tươi từ trong vết rách thẳng mà mảnh này không ngừng trào ra, cùng không gian tiếp xúc, lập tức biến thành màu sắc diễm lệ vô cùng quỷ dị, rõ ràng là trúng kịch độc.

Nhìn đám nha dịch cùng tiểu thương, trong mắt hắn tràn đầy cảm xúc thống khổ cùng khiếp sợ.

Hắn chưa từng nghĩ đến, trong thời gian ngắn ngủi như thế, thấy nhiều công pháp cùng thủ đoạn đáng sợ chí cực đến như vậy.

Nếu như hắn không phải vì mất máu quá nhiều mà hoa mắt, chẳng lẽ đây. . . thật sự là Phần Nhật Quyết!

Những cao thủ Đường gia này thật sự là đáng sợ, hắn và đám thuộc hạ hẳn là không còn kịp cuồng hóa, đã thất bại thảm hại!

Tương Khâu tầm mắt cuối cùng rơi vào trên người nhạc công mù ngoài đám người cùng với chiếc đàn cũ kỹ trong ngực hắn.

Dây đàn lại sắc bén đến thế, cho dù cắt đứt nhiều thân thể hơn nữa, cũng không dính một tia máu.

Nhìn chiếc đàn cũ, Tương Khâu đột nhiên cảm giác có chút hàn lãnh.

Tiếng đàn vang lên.

Hắn mới biết được, cho dù không có tiểu thương nha dịch, chỉ dựa vào một mình nhạc công mù, cũng đã đủ để giết chết đám người bọn hắn.

Mặc dù mình cùng đám thuộc hạ đều cuồng hóa, cũng không thoát khỏi kết quả bị giết.

Cho dù phụ thân ở đây, cũng chưa chắc đã là đối thủ của nhạc công mù!

Tương Khâu trong mắt xuất hiện hối hận mãnh liệt.

Hắn vừa rồi không thấy tên nhạc công mù này, cho nên không chú ý tới hai vai nhạc công mù vẫn đang ủ rũ.

Loại tư thế này có vẻ mỏi mệt , nhưng cũng có thể là vì để dễ ôm đàn.

Nhân loại thích rũ xuống hai vai thường thường đều là nhân vật rất giỏi.

Tỷ như Vương Phá, tỷ như Biệt Dạng Hồng, tỷ như nhạc công mù này.

Hắn thanh âm khẽ run hỏi: "Thật là mạnh. . . Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nhạc công mù không trả lời câu hỏi của hắn.

Có lẽ có người sẽ nguyện ý trả lời câu hỏi của người sắp chết để thể hiện sự khoan dung và phong độ của mình.

Nhưng nhạc công mù không làm thế.

Rất nhiều năm trước sơn môn nội loạn, hắn bị tông chủ đánh lén trọng thương, thật vất vả mới giữ được một mạng.

Từ khi đó, hắn không biết khoan dung là gì.

Rất nhiều năm trước, hắn bởi vì bế quan dưỡng thương tránh được Tô Ly, sau đó ở Vấn Thủy thành giống như con chó già kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy.

Sau thời khắc ấy, hắn đã không có tư cách nói tới phong độ.

Bao gồm lần này nhận lời mời của Đường lão thái gia tới Bạch Đế thành, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Trần Trường Sinh, trong lòng hắn cũng chỉ nghĩ là làm công mà thôi.

Hắn chẳng qua làm công việc của mình, thu chút ít tiền lương, dùng cái này để dưỡng lão.

Cho nên hắn không trả lời câu hỏi của Tương Khâu.

Hắn thậm chí từng nghĩ mình đã không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì.

Nhưng hôm nay tựa như có chút không giống.

Hắn nhìn tòa đại viện này, tầm mắt xuyên qua viện môn, rơi vào dưới gốc cây nơi cực sâu.

Dưới gốc cây có một thân ảnh.

Thức hải của hắn đã sớm bình tĩnh không có sóng, gần như đóng băng, lúc này lại dần dần hòa tan.

Ý thức của hắn đã sớm như dòng suối cạn, lúc này lại có nước chảy vào, bắt đầu vỗ vào nham thạch bên bờ.

Bởi vì trái tim giống như cây khô của hắn, bỗng nhiên sinh ra một ngọn lửa nhỏ, sau đó hỏa thế dần dần trở nên mạnh mẽ.

Ngay thời khắc thấy thân ảnh kia, hắn sống lại, thậm chí tâm thần bắt đầu kích động.

Không có gió, quần áo của hắn bắt đầu lay động.

Sắc mặt của hắn càng ngày càng hồng nhuận.

Ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng ngời.

Hắn trở nên trẻ tuổi rất nhiều.

Hắn tựa như còn có thể sống thêm năm trăm năm nữa.

Nhưng hắn không cần năm trăm năm này.

Nếu như hôm nay hắn có thể giết chết được đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play