Sau khi Biệt Dạng Hồng chết, Vô Cùng Bích trở nên si ngốc ngơ ngác.

Nàng tóc tai bù xù ngồi dựa vào tường, đem di thể Biệt Dạng Hồng ôm vào trong ngực, không cho phép bất luận kẻ nào nhích tới gần, lại càng không có chút cử động.

Trần Trường Sinh cùng Hiên Viên Phá đứng ở cửa nhìn hình ảnh này, không biết nên làm như thế nào.

Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích đều là cường giả thần thánh lĩnh vực, có thể nói là một đôi vợ chồng nổi danh nhất đại lục.

Toàn bộ đại lục đều biết đôi vợ chồng này tình cảm rất tốt, nhưng toàn bộ đại lục cũng không biết vì sao tình cảm của bọn hắn lại tốt như vậy.

Chính xác hơn là, toàn bộ đại lục không hiểu tại sao Biệt Dạng Hồng lại đối xử tốt với Vô Cùng Bích như vậy.

Thiên Hải Thánh Hậu năm đó không hiểu, Vương Phá cũng không hiểu được.

Bởi vì nghĩ mãi mà không rõ, cho nên bọn họ cùng với thế nhân đều có chút ít bất bình thay cho Biệt Dạng Hồng.

Trước khi lâm chung, Biệt Dạng Hồng kể một câu chuyện xưa rất đơn giản cho Trần Trường Sinh, nhưng Trần Trường Sinh vẫn không cách nào hiểu được.

Hắn biết thích là một loại cảm giác như thế nào.

Hắn rất thích Từ Hữu Dung, nhưng vô luận ở Chu viên hay là trong gió tuyết Nại Hà kiều hay hoặc giả là hoàng hôn ở Thánh Nữ phong, khi đã thích Từ Hữu Dung đến mức trừ nàng trong lòng ra không còn phong cảnh khác, hắn vẫn không cách nào hiểu chuyện này.

"Nếu như vợ của ngươi đối xử với ngươi vô cùng tốt, nhưng tính tình cực xấu, lại là kẻ đại gian đại ác, ngươi sẽ làm sao?"

Hắn đang nhớ lại câu hỏi của Biệt Dạng Hồng.

Nếu như Từ Hữu Dung là một kẻ đại gian đại ác, hắn nên làm gì bây giờ?

Hắn không biết.

Hắn nhìn về trong nhà.

Vô Cùng Bích xõa tóc trên người, tóc đen đã biến thành xám trắng, vẻ mặt cực kỳ tang bại tuyệt vọng.

Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh có chút thương hại, lại có chút không thoải mái, tóm lại tâm tình có chút phức tạp.

Hiên Viên Phá là một người rất đơn giản, sẽ không nghĩ những chuyện quá phức tạp.

Ban đầu Vô Cùng Bích muốn tiêu diệt Quốc Giáo học viện, hắn là người gần với cái chết nhất.

Hắn dĩ nhiên không thích đạo cô này.

Hắn cùng với Biệt Dạng Hồng chung đụng thời gian rất ngắn, nhưng hắn vô cùng bội phục Biệt Dạng Hồng, muốn tới thân cận, muốn coi đối phương như sư phụ của mình.

Nhưng hắn sẽ không cải biến thái độ đối với Vô Cùng Bích, ngược lại càng ghét cay ghét đắng Vô Cùng Bích, nhất là sau khi nhìn thấy những cuộc cãi vã của họ.

Hắn càng thích Biệt Dạng Hồng, lại càng ghét Vô Cùng Bích.

Càng tốt đẹp, càng xấu xí.

Vị trí quả nhiên là tương đối, thế gian vạn vật cùng với tình cảm cũng là tương đối.

...

...

Vô Cùng Bích ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Phá, nhìn cảm xúc trong ánh mắt hắn, hỏi: "Ngươi rất hận ta ư?"

Hiên Viên Phá trầm mặc một lát, nói: "Đúng vậy, bởi vì ta không rõ tại sao ngươi còn sống, hắn lại phải chết, chuyện này thật không công bình."

Vô Cùng Bích vẻ mặt hờ hững nói: "Người tốt không sống được lâu, kẻ xấu lại sống ngàn năm, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý này ư?"

Hiên Viên Phá không biết nên trả lời ra sao, càng thêm buồn bực.

Trần Trường Sinh lắc đầu.

Vô Cùng Bích thần sắc đầy đùa cợt, nói: "Có phải các người rất muốn biết tại sao hắn đối xử với ta tốt như vậy hay không?"

Hiên Viên Phá tầm mắt từ bánh bao vẫn tỏa hơi nóng chuyển qua trên mặt Biệt Dạng Hồng, nghĩ tới làm sao mới có thể đem di thể tiền bối đoạt khỏi tay người điên này, căn bản không để ý tới nàng, Trần Trường Sinh cũng không nói gì.

Vô Cùng Bích cười lạnh nói: "Đây là một câu chuyện rất xưa, nếu như các ngươi không cầu ta, ta không có tinh thần đi hồi tưởng lại đâu."

"Biệt tiên sinh đã nói với chúng ta rồi, trong lúc ngươi ngủ vừa rồi."

Trần Trường Sinh dừng lại một lát, nói: "Nếu như ngươi muốn bổ sung điều gì, xin cứ tự nhiên."

"Hắn được phụ thân ta cứu từ Bách Tử phô, lúc ấy hắn gầy như con khỉ, đói khát vô cùng, cổ họng lại bị lão khất cái làm thương tổn, ta đem món súp mình thích ăn nhất bưng lên, hắn cũng không nuốt nổi, bộ dáng vừa tham lam vừa thống khổ lúc ấy làm ta không thể nào quên, cuối cùng ta đem thế bánh bao này xé rách, đem nước thịt bên trong gạn vào trong chén, từ từ đút cho hắn, mới cứu được mạng của hắn."

Vô Cùng Bích vẻ mặt trở nên có chút cô đơn, nói: "Sau đó hắn nói cho ta biết, lúc ấy hắn đã ở trong lòng hướng về phía chén nước thịt kia phát ra lời thề,cả đời này đều sẽ tốt với ta, vô luận ta làm chuyện gì cũng sẽ không trách ta, gặp bất kỳ nguy hiểm nào cũng sẽ bảo vệ ta."

Trần? Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ta nghĩ hắn đã làm được."

"Không sai, quả thật hắn đã làm được, ta đối xử với hắn không bằng một phần trăm những thứ hắn hồi báo ta. Ta biết không có ai yêu thích ta, ta biết thậm chí hắn sẽ đem trách nhiệm ôm đến trên người của hắn, hắn nói khi đó hắn ở Ủng Lam quan mai danh ẩn tích bế quan bảy mươi mấy năm, rất ít về nhà, không thể gặp mặt phụ thân ta lần cuối, thời điểm ta sanh non cũng không tới chăm sóc ta, cho nên tính tình của ta mới có thể đại biến..."

Vô Cùng Bích thanh âm bỗng nhiên có thêm rất nhiều oán hận: "Nhưng vậy thì như thế nào? Hắn nói muốn theo ta cả đời, hiện tại không phải hắn đã đi trước rồi sao!"

Hiên Viên Phá không rõ những lời này, nghĩ thầm tiền bối đã chết, cũng không phải là bỏ rơi ngươi, chẳng lẽ điều này cũng đáng bị oán giận ư?

Trần Trường Sinh hiểu được, nói: "Nhưng trước khi đi hắn vẫn không yên lòng về ngươi."

"Cho nên hắn mới nói những lời đó, muốn ta sửa đổi, muốn ta nghe lời ngươi nói."

Vô Cùng Bích nhìn hắn cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là ta sẽ bị những chuyện cũ này làm cho cảm động, do đó hoàn toàn tỉnh ngộ?"

Hiên Viên Phá nghe lời này rất căm tức, Trần Trường Sinh cũng không biết nói gì, không cách nào biết rõ vị đạo cô này đến tột cùng muốn làm gì.

Vô Cùng Bích đem Biệt Dạng Hồng đặt xuống, từ thế lấy ra một cái bánh bao bắt đầu ăn.

Thịt bò hành thái trong bánh bao có rất nhiều hồng du, mặc dù đã không còn nóng hổi, nhưng còn chưa đông cứng lại.

Hai vệt hồng du theo khóe môi của nàng trôi rơi xuống phía dưới, giống như là máu, nhìn có chút tức cười, có chút ghê tởm, có chút kinh khủng.

Vô Cùng Bích cúi đầu, Trần Trường Sinh cùng Hiên Viên Phá cũng không nhìn thấy, trong mắt của nàng dần dần sinh ra rất nhiều cảm xúc thô bạo.

Trần Trường Sinh lúc này còn đang suy nghĩ chuyện nàng vừa nói.

Biệt Dạng Hồng đối với nàng cùng với gia đình thiệt thòi thiếu sót, hẳn là chân thật , chẳng qua vì sao Biệt Dạng Hồng không nói gì?

Rất nhanh hắn đã hiểu được đạo lý và tình ý ẩn bên trong, không khỏi có chút ngơ ngẩn.

Vô Cùng Bích cho rằng Biệt Dạng Hồng sẽ nói ra những chuyện kia, cho thấy hắn quả thật có thua thiệt đối với nàng cùng gia đình, do đó để cho thế nhân tha thứ cho nàng chút ít.

Nhưng nàng không rõ, nếu như Biệt Dạng Hồng thật sự làm như vậy, quan cảm của thế nhân đối với nàng sẽ càng thêm tồi tệ.

Vô luận là ân cứu mạng ban đầu hay những chuyện về sao, cũng sẽ cho người ta cảm thấy nàng là làm ơn đòi báo đáp.

Biệt Dạng Hồng xử lý tốt hơn, hắn căn bản không nói những chuyện này, chẳng qua là nói một câu chuyện vô cùng đơn giản.

Hắn thích nàng, nàng là thê tử của hắn, hắn nên bảo vệ cho nàng.

Như vậy sau khi hắn rời khỏi thế giới này, nàng còn có thể dùng thân phận là vợ của hắn có được chút tôn trọng, cuộc sống nói vậy sẽ khá giả hơn một chút.

Thời khắc sắp tử vong, Biệt Dạng Hồng vẫn nghĩ làm cho nàng sống tốt hơn chút ít như thế nào, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện.

Đây dĩ nhiên chính là tình ý để cho Trần Trường Sinh có chút ngơ ngẩn.

Hắn mơ hồ có chút hiểu quan hệ giữa Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, vẫn có liên quan đến vấn đề kia.

Nàng thích hắn, nàng đối xử tốt với hắn, hắn cũng thích nàng, ít nhất là trước kia đã rất thích nàng, như vậy có thể làm sao đây?

Đại nghĩa diệt thân?

Tô Ly không thể giết chết vị công chúa Ma tộc kia, Biệt Dạng Hồng có thể làm sao Vô Cùng Bích bây giờ?

Cho dù toàn bộ thế giới đều phải hủy diệt, lại có thể làm sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play