Phượng thị, một gia tộc quyền thế, giàu có nhất quốc gia.

Phượng thị là tập đoàn Phượng Đế độc quyền nhiều ngành nghề trong giới kinh doanh, các công ty trải rộng khắp toàn cầu, hàng năm mức tăng trưởng tài chính vượt qua cả cường quốc là Mỹ, nghiễm nhiên trở thành bá chủ trong giới kinh doanh.

Ngoài ra, Phượng thị còn thành lập một đế quốc hắc ám hùng mạnh— Ám Diễm môn. Ám Diễm môn bồi dưỡng một lực lượng ám vệ so với quân đội của bất kì quốc gia nào cũng đều lớn mạnh hơn, hơn nữa Ám Diễm môn còn được trang bị súng ống đạn dược vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới, số lượng nhiều đến nỗi đủ để tiêu diệt bất cứ một quốc gia nào; mặt khác, mạng lưới tình báo có thể tương đương với cơ quan tình báo của một quốc gia và còn chính xác hơn cả FBI.

Phượng thị hùng mạnh như thế làm cho toàn bộ thế giới hoảng sợ, không có một quốc gia nào dám trêu chọc. Về phương diện khác, Phượng thị có ảnh hưởng rất lớn trong việc duy trì sự cân bằng giữa 3 giới là: chính trị, kinh doanh và hắc đạo.

Nhà chính của Phượng gia nằm giữa sườn núi, chiếm diện tích lớn hơn 1800 hecta. Lướt mắt nhìn qua, không phải rừng cây thông bát ngát thì chính là biển hoa thơm ngát hoặc là hồ nước nhỏ xanh lam làm cho người ta có một loại cảm giác rất thư thái. Giờ phút này, chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, gầy yếu chậm rãi đi bên dưới bóng cây trên đường lớn, khuôn mặt trắng noãn đã thấm một lớp mồ hôi.

Ước chừng qua một phút đồng hồ, cô gái đứng trước một tòa nhà lớn xa hoa theo phong cách Châu Âu.

Cô đưa tay đặt lên nắm cửa, vừa định dùng lực thì cửa đã tự động mở.

“A? Mộ Thu, em đã trở về!”

Người mở cửa là một chàng trai cường tráng.

“Anh Từ.” Tô Mộ Thu mỉm cười, “Sớm như vậy anh muốn đi đâu vậy ạ? Có phải là cùng chị Tiểu Mạn hẹn hò không? Thành thật khai báo nha”

Từ Minh ngại ngùng gãi gãi đầu, “Mộ Thu em đừng chê cười anh, đúng rồi, dì Tô nhắn anh chuyển lời với em, sau khi trở về hãy tự tìm việc gì đó làm trước, dì đang bận rộn trong phòng khách, em nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài tỉa mấy nhánh cây, trở về cùng em trò chuyện sau.”

“Được ! Anh cứ đi làm việc, trở về lại trò chuyện.”

Cô phất phất tay, dõi mắt nhìn theo đến khi anh rời đi, mới xoay người vào nhà.

Phòng khách hôm nay không hiểu sao lại yên tĩnh hơn mọi ngày.

“Dì Mai, chị Ngữ Nhu, chú Tống, chị Hướng Đông , chị Diệc Thanh, anh Hạ.”

Liên tục gọi mấy cái tên nhưng không có người đáp lại, Tô Mộ Thu nhíu nhíu mày.

“Oa… Tiểu Thu, em về thì tốt quá”

Một người con gái vào nhà oa oa kêu to, chạy đến bên người cô, ôm cô.

“Chị Diệc Thanh, em bị ngộp thở!” Cô buồn cười kéo Diệc Thanh ra, “Có chuyện gì? Sao lại kích động như vậy? Cũng không phải lâu rồi không gặp, tất cả mọi người đi đâu rồi?”

“Tiểu Thu, có chuyện quan trọng rồi! Em trước hết hãy đi theo chị, chúng ta vừa đi vừa nói.” Diệc Thanh lôi kéo cô, vội vàng đi ra phía bên ngoài.

“Tiểu Hàm, Ngữ Nhu, Thính Hà, Bội Trân, Gia Kỳ, Ấu Lôi toàn bộ đều xin nghỉ, nếu bình thường thì không sao, nhưng hôm nay lão gia cùng phu nhân đột nhiên trở lại, hơn nữa còn mang về vài người khách quý, nên bây giờ không đủ người! Chúng tôi bận muốn chết! Những người kia bình thường thì có mặt, lúc quan trọng lại biến mất!”

Diệc Thanh tức giận nói.

“Em có thể giúp được gì không?” Tô Mộ Thu nhìn căn biệt thự càng lúc càng gần, tim đập nhanh, đó là nhà chính của Phượng gia.

“Em đi vào phòng bếp, giúp mẹ em đi! Những khách quý kia quá kén chọn, có thể làm khó dì Tô a.”

“Dạ.”

Hai người từ cửa sau đi vào nhà, thẳng đến phòng bếp.

“Mẹ.” Tô Mộ Thu tìm được bóng dáng quen thuộc.

“Tiểu Thu? Sao con lại tới đây?” Tô Lam dừng động tác nhào bột mì lại, nhìn Tô Mộ Thu.

“Giúp mẹ ạ!”

Tô Lam vui mừng cười cười, “Con gái mẹ thật ngoan, con đem khối chocolate này nghiền nát đi.” Bà nhìn khối chocolate đặt đối diện.

“Dạ.”

Tô Mộ Thu xắn ống tay áo lên, đi về phía đối diện.

“Ai nha.” Tô Lam khẽ gọi một tiếng, “Tiểu Thu, trước hết con hãy đem ly nước dừa cùng tách cà phê đến thư phòng của đại thiếu gia đi”

Thân mình Tô Mộ Thu khẽ run.

“Mẹ, phòng đó ở đâu?” Đây là lần đầu tiên cô bước vào nhà chính.

“Lầu ba phòng thứ hai bên trái.”

“Con bưng lên đây.” Tô Mộ Thu bưng khay lên, nói một tiếng với Tô Lam.

“Ừ, cẩn thận một chút, xuống nhanh một chút nha, mẹ chờ con giúp làm một ít bánh.”

“Dạ.”

Tô Mộ Thu nhẹ nhàng đáp lời rồi sau đó rời phòng bếp.

Đứng trước cửa thư phòng, lòng bàn tay của Tô Mộ Thu hơi lạnh, hít một hơi thật sâu, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

@“Vào đi.”

Tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên từ bên trong.

Mở cửa ra, cô cúi đầu đi đến trước bàn trà thủy tinh, cẩn thận đặt khay xuống, liếc thấy một đôi chân thon dài trắng nõn, cô hơi sửng sốt một chút.

“Thiếu gia, tiểu thư mời dùng.”

Cung kính nói xong, cô lui sang một bên, đứng lẳng lặng.

Mẹ, cho con ở lại một chút, chỉ một chút thôi là được rồi.

Cô vụng trộm giương mắt, lặng lẽ nhìn chăm chú Phượng gia đại thiếu gia.

Khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ, vô cùng khôi ngô, nhưng lạnh lùng không có một tia biểu cảm, ngạo mạn khó tiếp cận, thân thể cao lớn lười biếng dựa trên ghế sô pha, phong độ vương giả bẩm sinh, toàn thân phát ra một hơi thở mị hoặc dọa người, ngay cả động tác uống cà phê cũng tao nhã bất phàm.

Trời ạ! Thì ra cô cũng rất mê trai!

Dưới đáy lòng Tô Mộ Thu tự giễu cợt mình.

Đột nhiên, mắt cô đối diện với một đôi mắt hẹp dài.

Ánh mắt thật sắc bén, lạnh lùng.

Cô hoang mang rối loạn cúi đầu xuống.

“Cô lui xuống đi!”

Giọng nói mềm mại vang lên.

“Dạ”

Cô gật đầu, nhấc chân rời đi.

“Khoan đã.”

Phượng Dạ Hoàng đột nhiên nói.

Cô dừng lại, nghi hoặc nhíu mày. Anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ chỉ nhìn anh ta vài lần là xúc phạm mặt rồng sao?

“Lục Nhĩ Nhã, cô đi ra ngoài.”

“Tại sao?” Lục Nhĩ Nhã khó hiểu nhìn anh, sau khi nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng thì ngoan ngoãn đứng lên rời đi.

Khi đi ngang qua Tô Mộ Thu còn hung hăng trợn mắt liếc cô một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play