Thế giới trở nên thật an tĩnh.

Ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mang đến một phòng đầy ánh sáng, rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng bay trong gió, vách tường trắng, gra giường trắng, hết thảy đều là thuần túy sạch sẽ.

Tô Mộ Thu đã hôn mê một ngày một đêm, giờ phút này cô vẫn chưa có tỉnh, nhắm hai mắt, ngủ thật an tường nhu hòa, cô rất tiều tụy suy yếu, sắc mặt có tái nhợt, hô hấp khe khẽ nhợt nhạt, làm cho người ta hoảng sợ.

Phượng Dạ Hoàng ngồi ở mép giường nắm thật chặt tay của cô, ánh mắt khóa chặt trên mặt cô, tim đập mạnh và loạn nhịp. Ngón cái nhu hòa xoa vết thương trên má cô, cuối cùng chậm rãi dừng ở vết thương bên trán cô. Đáy mắt hiện lên sự thương tiếc cùng đau lòng.

Sau lưng cô một mảng lớn vết tím xanh, tuy đã được bôi thuốc, nhưng trông vẫn rất khó coi, chỉ cần nghĩ tới, anh hận không thể đánh vài cái trên người Lục Nhĩ Nhã.

“……. Diễm……….. Diễm…………”

Tô Mộ Thu đột nhiên nhíu mày, trầm thấp nói mớ, dường như nghĩ tới điều gì, cô bắt đầu trở nên bất ổn, vẻ mặt bi thương không ngừng lắc đầu.

“Diễm!”

Cô đột nhiên hô to một tiếng sau đó mở hai mắt ra, hai mắt cô nhìn quanh một vòng, sau đó cố sức chống thân thể ngồi lên, cầm lấy tay Phượng Dạ Hoàng vội vàng hỏi, “Anh ấy đâu? Anh ấy ở đâu?” Vừa nói nước mắt liền rơi xuống.

Phượng Dạ Hoàng sắc mặt trầm xuống, trong mắt nổi lên tức giận nhưng bị anh kiềm chế. Anh ôn nhu lau nước mắt trên mặt cô, cố gắng nhỏ nhẹ, “Đừng khóc, cậu ấy không có việc gì, em không cần phải lo lắng.”

“Anh ấy đâu? Anh dẫn em qua đó đi, van xin anh.” Thanh âm của cô yếu ớt, môi cũng không có huyết sắc.

Anh nhíu nhíu mày, “Đừng vội, trước hết em hãy ăn chút gì đó, đợi lát nữa anh mang em đi tìm cậu ấy.”

Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, “Van xin anh, dẫn em đi, bây giờ, ngay lập tức.” Vẻ mặt kiên quyết không chịu bỏ qua.

Phượng Dạ Hoàng nắm chặt nắm tay, sau đó buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, như thế lặp lại nhiều lần sau đó anh thản nhiên nói, “Đi thôi, anh mang em đi.” Anh ôm lấy cô.

Tô Mộ Thu lúc này mới thấy rõ nơi này là bệnh viện, điều này làm cho cô sợ hãi, hai tay không tự giác nắm chặt áo Phượng Dạ Hoàng.

Là bệnh viện mẹ đã mất………….

Cô không muốn lại nhìn thấy người quan trọng nhất của cô bỏ cô mà đi………….

Đây là tầng cao nhất, hành lang dài nhìn không có người nào, chỉ có nhân viên đặc biệt mới được phép ra vào tầng lầu này, suốt một tầng lầu chỉ có hai phòng bệnh, ngoại trừ phòng bệnh Tô Mộ Thu ra còn lại một phòng chính là chỗ Phượng Dạ Diễm nằm.

Căn phòng to như vậy không giống phòng bệnh chút nào, ngược lại lại giống phòng tổng thống trong khách sạn xa hoa, đồ vật hiện đại không thiếu một cái, phòng tắm cũng to đến thần kỳ.

“Diễm……”

Tô Mộ Thu suy yếu tựa vào người Phượng Dạ Hoàng, nhẹ giọng gọi, lúc trông thấy Phượng Dạ Diễm thanh tỉnh nằm trên giường quả cân treo trong lòng cô rốt cục cũng được buông xuống.

Phượng Dạ Diễm đã khôi phục ý thức, giờ phút này trên người bị băng bó, nửa tựa vào đầu giường. Lãnh Nghiên ngồi ở bên mép giường, Phượng Dật Hành thì ngồi ở ghế salon cách đó không xa. Sự xuất hiện của cô, làm cho bọn họ ngừng nói chuyện, Phượng Dạ Diễm thâm ý nhìn Tô Mộ Thu, Lãnh Nghiên đứng lên đi qua, vẻ mặt ân cần hỏi, “Tiểu Thu, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Tô Mộ Thu lắc đầu.

“Tiểu Thu, tới đây.”

Phượng Dạ Diễm vỗ vỗ mép giường, ánh mắt nhu hòa, cười nhạt nhìn cô.

Tô Mộ Thu mấp máy môi, giơ chân lên chậm rãi đi qua.

Phượng Dạ Diễm phỏng chừng đã không có gì đáng ngại, tuy sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng tinh thần thoạt nhìn rõ ràng đã khá hơn nhiều, ngược lại là Tô Mộ Thu vẻ mặt tái nhợt suy yếu, nếu đem hai người so sánh, cô càng giống người bệnh hơn.

Phượng Dạ Diễm than nhẹ, kéo Tô Mộ Thu đến mép giường ngồi xuống, tay xoa nhẹ gương mặt của cô, “Ngoan……. Đừng khóc…….. Anh đã không sao rồi.”

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô mím môi không nói một câu, bộ dáng kia làm cho người ta thật thương tiếc.

Anh thở dài, yêu thương đem ôm cô vào trong lòng, anh cúi đầu nhu hòa hôn đi nước mắt của cô.

Thật ngọt ngào……. Thật ấm áp…….. Thật không coi ai ra gì……….

Lãnh Nghiên đứng ở bên cạnh Phượng Dạ Hoàng rõ ràng cảm nhận được từ trên người anh tản ra lãnh khí, ánh mắt bà qua lại giữa Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.

Phượng Dật Hành nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm vui vẻ.

Nội chiến……..Ông thật sự rất muốn nhìn hai thằng nhóc đấu với nhau………..

Lâu Quân Phạm mặt áo blouse trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phượng Dạ Hoàng, khó hiểu nhìn anh, “Hoàng, cậu bảo tôi lên đây làm gì?”

Phượng Dạ Hoàng không trả lời anh, trên mặt nhìn không ra tâm tình gì.

Không khí không bình thường trong phòng làm cho Lâu Quân Phạm nhịn không được âm thầm líu lưỡi.

Phượng Dạ Hoàng mặt không biểu tình đến gần bên giường, nhẹ nhàng kéo Tô Mộ Thu ra, nói “Tiểu Thu, Diễm cần đi kiểm tra, em đi ăn chút gì trước đi.”

“Còn chưa thoát khỏi nguy hiểm sao?” Tô Mộ Thu mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh.

“Đừng lo lắng, chỉ làm một số kiểm tra đơn giản mà thôi.”

Anh đem cô giao cho Lãnh Nghiên, “Mẹ, giúp con chăm sóc Tiểu Thu.”

“Ừ.” Lãnh Nghiên gật đầu.

“Ba cũng đi ra ngoài đi!”

Anh lạnh lùng quét mắt qua Phượng Dật Hành, vẻ mặt của ông đang chờ xem kịch vui bị gọi đích danh nên sửng sốt một chút, lập tức cởi mở cười to, “Ha ha………. Không cản trở các con nữa, ta đi trước.” Ônh đứng lên, nhìn Phượng Dạ Hoàng trêu tức xong liền bỏ đi.

Y tá không có…….Dụng cụ khám cũng không có…….. Bản ghi chép số liệu bệnh không có……….

Một câu thôi, Lâu Quân Phạm không phải đi lên để làm kiểm tra cho Phượng Dạ Diễm.

Lâu Quân Phạm ngồi lên sô pha, hai tay lười biếng gối đầu.

Thông minh như anh, chỉ cần liếc là có thể đoán ra Phượng Dạ Hoàng kêu anh là có ý đồ.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nhìn nhau, người phía sau bỗng nhiên nở nụ cười, người phía trước mắt trầm xuống, ra tay mau lẹ cho anh một quyền lên người.

“Ui……” Phượng Dạ Diễm đau đến cắn chặt răng, giận dỗi trừng mắt Phượng Dạ Hoàng, “Đồ khốn! Anh muốn giết tôi ư?”

Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng khẽ hừ, “Muốn giết cậu thì không chỉ cho cậu một quyền, đây là kết quả bốc đồng của cậu, cậu làm cho Tiểu Thu rơi nhiều nước mắt như vậy còn suýt nữa động thai, đánh cậu một quyền là bở cho cậu rồi.”

Phượng Dạ Diễm thần sắc cứng đờ, không dám nói chuyện.

Anh ích kỷ tùy hứng, từ đầu đến cuối không có nghĩ tới chuyện cô mang thai………

Phượng Dạ Hoàng ngồi xuống tại mép giường, thu lại ánh mắt than nhẹ, “Lần sau đừng làm chuyện như thế này nữa.”

Vừa nghĩ tới Tiểu Thu động thai, lòng của anh giống như bị người ta nhéo, anh không thể chịu đựng hậu quả này. Chuyện lần này không thể trách cậu ta hoàn toàn, anh cũng có trách nhiệm. Lúc cậu ta bắn năm phát, cố ý không có bắn trúng chỗ hiểm của Lục Nhĩ Nhã, cậu ta cũng đã đoán được chuyện kế tiếp cô ta sẽ làm, chẳng qua chỉ là mượn việc trúng đạn để bức Tiểu Thu nói ra cảm tình. Nếu như không phải thấy cậu ta vì Tiểu Thu mà chịu đựng đau khổ như vậy, anh cũng sẽ không phối hợp làm loại chuyện này.

Lâu Quân Phạm lắc đầu cảm khái.

Tình yêu………. Từ xưa đến nay không có người nào có thể tránh được, cho dù là hai người cường thế như vậy……..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play