Chiếc xe Lincoln chậm rãi dừng trước cửa Phượng gia.
Lúc xe dừng lại, Tô Mộ Thu liền không thể chờ có người mở cửa xe mà tự mở rồi vội vã xuống xe, một lòng chỉ muốn chạy trốn…không khí này làm cho cô hít thở không thông, vẻ mặt cô lãnh đạm trực tiếp đi về phía trước, kết quả bởi vì đi quá nhanh nên vấp phải một hòn đá, thân thể gầy yếu thoáng lung lay nhưng sau đó Phượng Dạ Hoàng nhanh tay đỡ được.
“Cẩn thận.”
Anh trầm giọng dặn dò.
Cô ổn định thân thể, nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh ra, không thèm liếc anh một cái.
Thần sắc anh phức tạp nhìn bóng lưng vô lực của cô, âm thầm nắm chặt nắm tay.
Phượng Dạ Diễm đứng ở phía sau anh phát ra một tiếng thở dài.
“Hoan nghênh trở về!”
Trông thấy Tô Mộ Thu vào nhà, một đám nữ giúp việc dừng công việc trong tay lại kính cẩn hạ thấp người.
Cô lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, tốc độ dưới chân không ngừng gia tăng, vẻ mặt không chút biểu tình, ánh mắt thẳng tắp hướng về phương xa.
“Mẹ………..”
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên trông thấy Tô Mộ Thu liền bỏ món đồ chơi trong tay ra, liền nhảy xuống sô pha chạy về phía cô.
Tiếng nói non nớt đáng yêu làm cho đôi mắt vô thần của Tô Mộ Thu lóe lên, cô nhu hòa cười nhìn các con chạy tới, cô ngồi xổm xuống đem hai đứa con trai ôm chặt vào lòng.
“Mẹ, vừa rồi ông mang bọn con đi chơi xạ kích a!” Phượng Sở Nhiên mở to mắt hưng phấn ngẩng đầu nhìn cô.
Phượng Sở Mạc cũng là vẻ mặt hưng phấn, cười đến lộ ra hàm răng trắng bóc, “Mẹ, con rất lợi hại a! Mới bắn lần thứ nhất đã………” Cậu đột nhiên dừng lại, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng khóc………” Cậu duỗi ra bàn tay mập mạp nhỏ bé nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tô Mộ Thu.
Từng giọt nước mắt ngưng tụ nãy giờ cuối cùng cũng theo gò má trợt xuống, Tô Mộ Thu gắt gao cắn môi, lung tung lau khuôn mặt mình nhưng như thế nào cũng ngăn không được nước mắt rơi xuống.
“Mẹ………”
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên đỏ mũi, nước mắt bắt đầu chảy xuống, Tô Mộ Thu như vậy đã dọa bọn chúng, bọn chúng nghẹn ngào nhào vào ngực cô.
“Ngoan, Tiểu Mạc Tiểu Nhiên không khóc…..” Cô ôn nhu nhẹ nói, trấn an vỗ nhẹ sau lưng bọn chúng, “Mẹ không có việc gì, chỉ là thân thể mẹ không thoải mái, các con đi chơi đi, mẹ lên lầu nghỉ ngơi một lát.”
Cô miễn cưỡng mỉm cười, nụ cười kia chứa đầy khổ sở cùng chua xót làm cho người ta đau lòng.
“Dạ.”
Chính vì mẫu tử liên tâm, có lẽ Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên cảm nhận được Tô Mộ Thu nội tâm bi thương, thân thể tránh ra một bên, nước mắt như hạt châu sa từ từ rơi xuống, bọn chúng mím môi thật chặt, quật cường không khóc lên tiếng, chỉ là trơ mắt nhìn Tô Mộ Thu rời đi.
“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, tới đây với ông.”
Xa xa Phượng Dật Hành kêu to, tinh thần Tô Mộ Thu sa sút làm cho ông cảm thấy được đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Ông.”
Bọn họ nức nở gọi, hai đứa một mực nắm bàn tay nhỏ bé, mở to hai mắt đẫm lệ đáng thương ngẩng đầu nhìn ông.
Vẻ mặt ông từ ái, tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bọn chúng, “Tiểu bảo bối sao lại khóc nhè? Nói cho ông nghe đã xảy ra chuyện gì? Hả?”
Bọn họ lắc đầu.
“Hoàng, Diễm, tới đây một chút.”
Ông mắt sắc thoáng nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, lập tức lên tiếng gọi bọn họ lại.
Bọn họ chỉ là lạnh lùng liếc ông một cái, không nói một câu xoay người lên lầu.
Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên hai mặt nhìn nhau, quái lạ nhíu mày.
“Hai cái thằng nhóc này lại làm ra chuyện gì nữa đây?”
Lãnh Nghiên lo lắng nhíu mày, “Ông xã, đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Mộ Thu cuộn mình trên giường lạnh run, dù cho trên giường vô cùng ấm áp nhưng vẫn không thể xua đi cái lạnh rét thấu xương, một cảm giác khó nói lên lời vô lực cùng bi thương mãnh liệt ở sâu trong nội tâm chen chúc nổi dậy, cô cắn chặt răng, cuối cùng nhịn không được, nước mắt liền chảy xuống.
Nước mắt ấm áp từ khóe mắt cô chảy xuống, rơi trên gối, cái ấm áp đã rút đi duy chỉ còn lại sự ẩm ướt lạnh thấu xương.
Có lẽ là quá mỏi mệt, cô ngủ thiếp đi.
Cô mơ một giấc mộng.
Trong mộng, có mẹ, mẹ vẫn xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, mẹ từ ái cười nhìn cô, hướng cô duỗi ra hai tay, cô muốn chạy qua ôm lấy mẹ, đột nhiên, bầu trời biến thành màu đen, trời đổ mưa tầm tã, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp xẹt qua không trung vô tình xé rách màn trời, mẹ đi rồi, từ trước cho tới nay mẹ luôn cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, làm cho cô tưởng rằng tương lai sẽ được cùng mẹ sống chung một chỗ nhưng mẹ lại để cô lại một mình mà đi.
Mẹ, mẹ……..
Âm thanh non nớt gọi hấp dẫn lực chú ý của cô, xa xa hai đứa bé đáng yêu nghiêng đầu nhìn cô, cười đến trong sáng, trong nội tâm cô ấm áp, chậm rãi đi về hướng bọn chúng, đột nhiên, trước mắt hiện ra hai người đàn ông cao lớn chặn đường đi của cô, hai người đàn ông kiêu căng tôn quý ôn nhu nhìn cô, cô mỉm cười đưa tay tới, cho là bọn họ sẽ ôn nhu nắm lấy, nhưng bọn họ lại hung hăng đẩy cô ra, ánh mắt lạnh như băng, vô tình giống như đang nhìn một người xa lạ. Bọn họ xoay người rời đi, mỗi người ôm một đứa con cô đi xa dần.
Không!
Cô vội vàng đuổi theo, nhưng bốn phía lại trở thành một mảnh hắc ám, đưa tay không thấy được năm ngón, phân không rõ đông tây nam bắc, cô căn bản không biết đuổi theo hướng nào.
Không gian đen tối chỉ còn lại cô một người.
Cô chậm rãi mở ra hai mắt chua xót, chỉ thấy trước mặt tối đen, trong thoáng chốc không phân rõ rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thật. Không biết bây giờ là lúc nào, cô cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng thật dài.
Cửa mở ra sau đó đóng lại, tiếng bước chân trong gian phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng. Cô tưởng là nữ giúp việc đến gọi cô xuống dưới dùng cơm, vì vậy liền nói khẽ, “Tôi không có khẩu vị, không muốn ăn.”
Một tiếng “Tách” của công tắc điện vang lên, trong nháy mắt căn phòng sáng như ban ngày, cô nhắm mắt lại, thật lâu mới thích ứng được. Giương mắt nhìn sang, cô giật mình, vô lực nhắm hai mắt lại.
Phượng Dạ Hoàng khó hiểu nhìn cô, sau nửa ngày, anh mở miệng, “Ăn chén cháo trên bàn đi.”
Cô không có phản ứng.
“Như thế nào? Muốn tuyệt thực để phản kháng bọn anh? Em cho rằng em có tư cách sao? Đừng quên em còn có hai đứa con trai ở đây.”
Lời thoại rất quen thuộc, còn nhớ trước đây đã nghe qua. Cô cảm thấy buồn cười, lại cười không nổi, đáng hận, loại thủ đoạn uy hiếp này dùng lại trên người cô hiệu quả một cách chết tiệt.
Cô chuyển động thân thể ngồi xuống, mặt không biểu tình, “Tôi sẽ ăn hết tất cả, trẻ con là vô tội làm ơn đừng giận chó đánh mèo.”
Cô đem chén cháo bưng lên, chỉ nhìn thôi cô đã buồn nôn, cô cau mày, miễn cưỡng múc một ít cháo cho vào trong miệng.
Cháo vừa nuốt xuống, trong dạ dày một hồi khó chịu, một cảm giác kim tởm muốn ói lập tức xông lên cổ họng, thống khổ đến mức làm cho cô run rẩy nhẹ, cuối cùng nhịn không được, cô che miệng chạy vào nhà tắm.
Âm thanh đứt quãng nôn mửa từ WC truyền ra làm cho người ta nghe mà không đành lòng.
Phượng Dạ Hoàng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía nhà tắm, hai nắm tay nắm chặt, vẻ mặt lãnh khốc rét lạnh.
Tô Mộ Thu gục trên bồn rửa tay thống khổ nôn khan, một ngày không ăn cái gì căn bản không có gì để nôn ra, sắc mặt cô tái nhợt, vài giọt nước mắt từ khóe mắt tràn ra.
Cô suy yếu vô lực dựa vào cửa đứng, cô không hề phòng bị nên bị Phượng Dạ Hoàng đến gần ôm vào trong ngực, cô vô thức đẩy anh ra, anh lại xiết chặt hai tay, lực đạo lớn đến mức muốn đem cô vò nát.
Anh cứ như vậy ôm thật chặt cô, cho đến khi có thứ nước ấm áp bắt đầu dính lên lồng ngực của anh, nóng đến làm cho anh hít thở không thông, sắc mặt anh trầm xuống, tay vung lên sau gáy, cô lập tức mất đi khí lực, như cành liễu xụi lơ trong lồng ngực của anh, anh ôm lấy cô.
Tia thần trí còn sót lại cuối cùng làm cho cô chỉ kịp trông thấy một đôi mắt nồng đậm đau lòng cùng thương tiếc nhìn cô.
Nhìn lầm rồi?
Cô cười, chậm rãi nhắm lại hai mắt, chìm vào trong bóng tối vô tận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT