Tô Mộ Thu đi đến cửa ra vào, ngay lúc tay vừa đụng vào nắm cửa thì vòng eo bị một cánh tay từ phía sau lưng ôm lấy, một giây sau thân thể nhỏ nhắn bị ôm vào một lồng ngực cường tráng, tim của cô đột nhiên đập liên hồi, thình thịch thình thịch, mất đi nhịp điệu lúc bình thường.

“Đừng đi.”

Tô Mộ Thu chấn động vì lời nói của anh, cũng vì trong lời nói của anh lộ ra sự ········ yếu ớt, không còn là câu mệnh lệnh mà ngược lại mang theo ý khẩn cầu.

Phượng Dạ Diễm xiết chặt hai tay cô ôm thật chặt, anh cúi thấp đầu vùi mặt vào cổ của cô thật sâu hít lấy mùi hương trên người cô, “Anh nhớ em.”

Chính anh cũng không biết thì ra anh có thể nhớ một người đến như thế.

Nghe vậy, Tô Mộ Thu không thể tin được mở to mắt, thân thể căng cứng trong ngực Phượng Dạ Diễm.

“Anh vừa nói cái gì?” Cô thì thào nói nhỏ.

“Chết tiệt.” Anh thấp giọng rủa một tiếng, xoay người cô lại để mặt cô đối diện anh, “Tôi nói tôi rất nhớ em, chết tiệt, em có tư cách gì để cho tôi nhớ em như vậy? Tôi càng đáng chết hơn, vì cái gì tôi không thể khống chế mà nhớ em?” Anh gầm nhẹ.

Cô bị rống không biết làm sao, mắt đẹp trong suốt mở thật to, bỗng dưng anh cúi thấp đầu xuống chiếm lấy môi của cô, hung hăng dùng sức mút lấy.

“Ô ···” Cô khẽ rên, hai tay đẩy lồng ngực của anh ta, anh ta quá dùng sức, thật là khó chịu, hơn nữa mùi rượu thật nồng trong miệng anh ta làm cô cảm thấy chóng mặt, “Ân ··· ngô ···” Trong lúc giãy dụa cô chạm đến vết tím xanh trên mặt anh cùng vết máu thì dần dần dừng lại.

Trong lòng cảm thấy khó chịu.

Cô ngừng giãy dụa, lẳng lặng để mặc anh làm gì thì làm, sau khi anh ngừng hôn thì gắt gao đè mặt cô vào lồng ngực mình.

Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác dinh dính, cô cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã nhiễm màu đỏ tươi, hô hấp cứng lại, đôi mắt hiện lên lo lắng, cô mở to mắt, lại một lần nữa giãy dụa ra, “Anh làm sao vậy? Bị thương ở đâu?”

“Em lo lắng cho tôi sao?” Phượng Dạ Diễm dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, bình tĩnh nhìn thật sâu vào mắt cô.

Cô chớp chớp mắt, không tự nhiên né tránh ánh mắt của anh, “Thả tôi ra, cho tôi xem vết thương của anh.”

Đôi mắt Phượng Dạ Diễm hiện lên buồn bã, cuối xuống bế cô lên, đi vào nội thất.

“Anh….” Tô Mộ Thu hơi kinh ngạc khi bị đặt lên trên giường, lúc nhìn đến phần áo ở bụng anh nhuộm một màu đỏ tươi thì tim cô đập lạc nhịp, bối rối nhảy xuống giường, một giây sau liền bị ôm trở lại trong ngực Phượng Dạ Diễm, bị ôm thật chặt, cô không dám dùng sức giãy dụa mà chỉ có thể cau mày khẽ quát.

“Anh điên rồi phải không? Anh không muốn sống nữa sao? Thả tôi ra, bây giờ anh cần băng bó.”

“Đừng nhúc nhích.” Anh ôm thật chặt cô, “Tôi rất mệt mỏi, để cho tôi ôm em một chút được không?” Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu lại mang theo nồng đậm ý tứ khẩn cầu.

Cô bình tĩnh lại, lẳng lặng để mặc anh ôm, một tiếng “Bụp” vang lên, anh ấn cái công tắc ở đầu giường, trong phòng trở nên đen kịt, trong bóng tối chỉ có thể nghe tiếng hít thở của Phượng Dạ Diễm cùng với ····· tiếng tim đập của Tô Mộ Thu.

Cô không hiểu sao mình lại sợ? Không hiểu vì sao khi một mình ở cùng anh thì lại đặc biệt sợ hãi như thế, giống như đang sợ cái gì đó……

“Thật thất bại, vì sao không phải tôi gặp em trước? Nếu như người em gặp đầu tiên là tôi, nếu như người đàn ông đầu tiên của em là tôi, em có phải sẽ dành cho tôi nhiều sự chú ý hơn một chút?”

Trong bóng tối thanh âm chậm rãi vang lên.

Cô cứng đờ, một khắc trước tâm còn cuồng loạn nhảy múa lúc này lại dần dần tĩnh lặng lại. Đột nhiên cô nhớ tới lời nói của Sở Ngự trước khi đi, dường như hiểu ra được vì sao mình lại sợ anh như thế.

Có lẽ trong nội tâm cô từ trước tới nay luôn có tiềm thức phải chống cự lại anh, đơn giản là, cô hiểu được sâu sắc rằng anh rất nguy hiểm, thậm chí so với Phượng Dạ Hoàng càng nguy hiểm hơn. Cô thừa nhận chính mình rất nhát gan, cô sợ hãi cùng anh ở chung về sau sẽ không tự kìm hãm được mà rơi vào tay giặc, cô sợ hãi anh làm thương tổn cô, so với Phượng Dạ Hoàng lãnh khốc thì anh tà khí tuyệt đối sẽ làm cho phụ nữ càng thương tâm hơn, yêu anh có nghĩa là đồng ý rơi vào vạn kiếp bất phục, cho nên cô một mực hèn nhát né tránh anh, kháng cự anh.

“Gọi tôi là Diễm, được không?”

Cô ngớ ra.

“Hay là không được? Em có thể thân mật gọi Hoàng như vậy, vì sao không thể công bằng một chút đối với tôi?”

Nghe được âm thanh của anh có chút ai oán cô đột nhiên có loại cảm giác muốn cười, vì anh hiếm khi biểu lộ một mặt đáng yêu như vậy.

“Đừng rời khỏi tôi, cầu xin em……”

Anh xiết chặt cánh tay cô ôm càng chặt hơn, dùng lực khá lớn, dường như muốn đem cô nhét vào thân thể của mình.

Cô hoàn toàn giật mình sửng sốt, trong nội tâm vì câu nói này…mà có chút phức tạp. Mười ngày này, bọn họ đối với cô đặc biệt yêu thương, cô không phải không rõ, chỉ là, cô không muốn thừa nhận, cô lựa chọn tránh né, bởi vì sợ hãi sẽ bị thương tổn, cô lựa chọn phong tỏa chính mình, tình nguyện tin tưởng bọn họ chỉ xem cô như thú nuôi, mà hôm nay……Anh không nói thêm gì nữa, trong phòng khôi phục một mảnh yên lặng, sau nửa ngày, con người bên cạnh hô hấp dần dần trầm ổn, lực đạo cánh tay đặt trên lưng cô dần dần buông lỏng, cô thầm thì, “Sẽ không……em sẽ không rời đi……”

Huống chi, cô không có năng lực trốn chạy, không phải sao?

Hai tay nhấc cánh tay trên lưng ra, cô nhẹ nhàng chống tay ngồi lên, chạm vào vết máu trên bụng anh, vô lực thở dài, cô bước xuống giường, trong bóng đêm mò mẫm chậm chạp đi về phía trước, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

Ước chừng một phút đồng hồ sau cô trở lại, trong tay cô cầm một băng vải màu trắng cùng một lọ thuốc khử trùng.

Cô mím môi, đem những thứ trong tay để qua một bên, lại bật đèn trên đầu giường lên, rồi sau đó vào phòng tắm cầm một cái khăn ướt đi ra, động tác nhu hòa nâng Phượng Dạ Diễm đang mê ngủ dậy, cởi áo của anh, nhìn vết máu loang lổ trên bụng, mi tâm cau lại, cô dùng khăn ướt lau nhè nhẹ lên đó.

Thôi chết miệng vết thương cũ đã nứt ra rồi, Lôi Thiên Chiếu cũng thật là, không tránh đi miệng vết thương cũ của anh sao? Bị thương còn đi uống rượu, Phượng Dạ Diễm cho là thân thể mình làm bằng sắt sao?

Dùng nước rửa sạch xong, cô dùng khăn lau mặt thấm ướt thuốc khử trùng lau sạch miệng vết thương một lần nữa, trong quá trình làm thỉnh thoảng liếc nhìn Phượng Dạ Diễm một cái, cũng may anh vẫn mê man không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô thở dài, sát trùng miệng vết thương cũng không thể làm cho anh đau nhức mà tỉnh lại. Anh không phải là người sắt, vậy là do quá mệt mỏi sao?

Cuối cùng đem băng gạc quấn vùng bụng thật tốt, cô mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thở dốc, dọn dẹp xong hết mọi thứ, rốt cuộc không chịu được nữa, ở trên giường nằm thiếp đi lúc nào không hay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi sáng hôm sau, Lôi Thiên Chiếu nhẹ nhàng gõ cửa, thật lâu không có người ra mở cửa, anh nhíu mày.

“Nếu không mở cửa, tôi sẽ đi vào đó!”

Anh đẩy cửa ra, bên trong bên ngoài dạo qua một vòng không thấy một bóng người, tại quầy bar nhấn xuống điện thoại nội tuyến, “Diễm chủ đâu?”

“Hồi bẩm thiếu gia, sáng sớm hôm nay Diễm chủ đã đi rồi, bảo thuộc hạ chuẩn bị một phi cơ trực thăng, mang theo một người phụ nữ đi rồi, hình như là đi tới Ám đảo.”

“Shit!” Lôi Thiên Chiếu thấp giọng chửi, “Tại sao không có người báo với tôi?”

“Thuộc hạ đã nói qua với thiếu gia, lúc ấy thiếu gia còn đáp lại nói đã biết.”

“Lúc nào?” Anh khiển trách, “Tại sao tôi không biết!?”

“Sáng nay lúc thiếu gia còn đang trên giường.”

Lôi Thiên Chiếu khinh khỉnh, “Không có việc gì.” Anh cúp điện thoại. Trong lúc ngủ mơ sao? Từ trước đến nay anh đều ngủ như chết, huống chi tối hôm qua cùng tên dã man đấu một trận.

Anh cười nghiền ngẫm, tại quầy bar rót một ly rượu, trở lại trên ghế sô pha lười biếng ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa đang nằm trên bàn, ấn xuống một nút, trên tường chậm rãi hạ xuống một màn hình lớn, anh tiện đà rút điện thoại trong túi quần ra, ấn một phím, sau khi ấn, màn hình dần dần hiện ra khuôn mặt tuấn mĩ của Phượng Dạ Hoàng.

“Bộ dáng của cậu nhìn thật chật vật a!” Phượng Dạ Hoàng nhàn nhạt cười nói.

“Còn không phải tại tên đầu trâu dã man kia, tôi đã nói với anh ta không được đánh vào mặt vậy mà anh ta cứ nhất quyết nhắm đến mặt tôi mà đánh.” Lôi Thiên Chiếu tức giận nói, “Buổi sáng hôm nay anh ta mang theo Tiểu Thu đi Ám đảo, anh biết chưa?”

Phượng Dạ Hoàng gật đầu.

“Vậy anh có tính toán gì không? Có đi theo không?” Lôi Thiên Chiếu nhếch mi.

“Tất nhiên.”

Phượng Dạ Hoàng nhếch khóe môi, lãnh mị cười.

So với Diễm thì anh không có nhiều ưu thế, nếu trong khoảng thời gian này không nắm chắc thì người thất bại sẽ là anh.

Lôi Thiên Chiếu nhìn Phượng Dạ Hoàng trong ánh mắt hiện lên tia cướp đoạt, lắc đầu, “Các anh đúng là tham lam! Một đám dã thú không biết thoả mãn.”

Cướp đoạt thân thể của người ta còn chưa đủ, còn muốn hoàn toàn chiếm luôn lòng của người ta, hai tên này thật sự là….haiz……bất quá cũng không trách bọn họ, dù sao cũng là người đàn ông cường thế hiếm thấy!

“Vậy các anh định ở bên kia bao lâu?”

“Một tháng.”

“Hả? Lâu như vậy? Phượng Đế cùng Ám Diễm môn thì sao?”

“Cậu thử nói xem?” Phượng Dạ Hoàng cười đến tà tứ, “Cậu đã hỏi vậy thì Ám Diễm môn đương nhiên là giao cho cậu, về phần Phượng Đế thì tôi cho cậu cái đặc quyền, cậu cứ tùy tiện tìm một người nào đó rồi ném cho hắn, tôi nghĩ cậu hẳn là có người nhìn không thuận mắt?”

“Không được!” Lôi Thiên Chiếu khiển trách, “Các cậu không thể tàn nhẫn như thế!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play