Nàng ho khụ một cái, dõng dạc nói: "Con đố Bạch thúc thúc câu này. Trong một gia đình nọ có hai người đàn ông. Một là Tô Đại phu. Hai là phụ thân của Tô Đại Phu. Tô đại phu lấy vợ. Vợ Tô Đại phu có một đứa con gái riêng tên là Tiểu A. Tiểu A cưới phụ thân của Tô Đại phu. Hai năm sau, vợ của Tô Đại phu sinh ra tiểu B. Vợ của phụ thân của Tô Đại phu tức là Tiểu A, con gái riêng của vợ của Tô Đại phu, sinh ra tiểu C. Vậy con hỏi Bạch thúc thúc, tiểu B, tức là con của vợ chồng Tô Đại phu phải xưng với tiểu C tức là con của vợ chồng Tiểu A, con gái riêng của vợ Tô Đại phu và phụ thân của Tô Đại phu là gì?" 

Đề Đề nói liền một hơi xong liền thở hổn hển.

Bạch Quân Đế tiên: "..."

Câu hỏi này vốn dĩ không có câu trả lời chính xác. Trả lời cách nào thì cũng thấy việc xưng hô này sai quá sai đi.

Thế nhưng có lý nào lại có chuyện đó xảy ra. Nếu chuyện đó mà có thật, hắn sẽ hóa thiên lôi xử lý hai cha con tên Tô Đại phu chết tiệt kia. Bạch Quân Đế tiên tức giận. Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, đây là lần đầu hắn gặp phải câu hỏi "khó xơi" như vậy. Càng suy nghĩ càng khiến hắn cảm thấy tức đến khí huyết không thông, mặt đỏ như trái táo chín nhưng đánh chết hắn thì hắn cũng nhất quyết không chịu nhận thua.

Nhìn cái vị tiên gia thanh cao trước mắt giờ này đang ngồi một góc chống cằm suy nghĩ, Đề Đề thở dài, buồn chán không biết làm gì. Nàng gom gom một đám mây lại tạo hình thành một con hồ ly mập mập. Chợt nàng nhớ đến tên yêu nghiệt đã lừa nàng hôm qua, nàng bực bội vung tay khiến con hồ ly bằng mây tan ra.

Im lặng một hồi lâu, nàng nhịn không được bèn bắt chuyện hỏi Bạch Quân Đế tiên: "Thúc thúc, ngài đã ở đây bao lâu rồi ạ?"

"Bao lâu ư? Ta cũng nhớ rõ nữa. Hình như cũng đã tám trăm năm rồi" Bạch lão thẩn thờ suy nghĩ.

"Vậy thúc thúc có luyến tiếc thế giới bên ngoài không ạ?" Biết mình dẫn dắt Bạch Quân Đế tiên thành công ra khỏi câu đố vừa rồi, Đề Đề tiếp tục hỏi.

"Luyến tiếc? Ha ha. Thế giới bên ngoài bây giờ trông như thế nào ta đã không còn nhớ rõ thì làm sao mà luyến tiếc." Nói đến đây, hắn dừng lại, đưa mắt nhìn xa xăm. "Nhưng nói đến luyến tiếc người nào, thì ta thật sự là... có luyến tiếc."

Đề Đề im lặng nhìn Bạch Quân Đế tiên trong lúc này, dường như đang chìm đắm trong ký ức của riêng mình.

"Thôi con đi đi. Câu đố khi nãy, ta không trả lời được." Bạch Quân Đế tiên thở dài.

Dường như việc nhớ lại chuyện cũ đã khiến hắn không còn tâm trạng để tám chuyện với tiểu cô nương này nữa. Hắn vung tay về phía Đề Đề. Một luồn gió thổi nhẹ cuốn nàng ra khỏi Thiên Hạc Cảnh.

Đề Đề đi rồi. Bạch Quân Đế tiên ngồi ngây ngốc lẩm bẩm một cái tên: "Nguyệt Nhi. Nàng bây giờ sống tốt không?"

Đề Đề mở mắt tỉnh dậy. Trong căn phòng lúc này ngoài nàng ra thì chỉ còn lại mỗi một mình Cảnh Lạc.

"Những người khác đã thi xong rồi?" Đề Đề ngạc nhiên hỏi.

"Ừ." Cảnh Lạc thản nhiên đáp.

"Ngươi cũng thi xong rồi? Ngươi... là đang chờ ta sao?"

Cảnh Lạc không nói gì. Một lúc sau, hắn đáp: "Ta chỉ là mới thi xong, đang nghỉ ngơi mà thôi".

Cảnh Lạc đứng dậy, lấy tay phủi nhẹ tà áo rồi quay người bước ra khỏi Tiên Hạc Quán. Thật ra, hắn đã hoàn thành xong hai bài thi từ lâu và vốn cũng dự định trở về. Thế nhưng, khi nghĩ đến chuyện lừa gạt nàng khiến nàng trễ dự thi vào hôm qua, hắn quyết định ngồi đợi nàng tỉnh lại, coi như là trả nợ cho nàng. Dù sao thì sau hôm nay, hắn cũng không gặp lại nàng nữa.

Đề Đề mỉm cười nhìn Cảnh Lạc rời đi. Sau đó, nàng nhanh chóng bước vào gian phòng bên trong. Vị bạch y tiên tử lúc này đang ngồi bế quan định thần. 

Nghe tiếng bước chân đi tới, nàng mở mắt, cười dịu dàng nói: "Ta chưa từng thấy kẻ nào lại ở trong Tiên Hạc Cảnh lâu như ngươi. Nào, lại đây ngồi cùng ta." Nàng vỗ vỗ lên đài hoa lan kế bên mình.

Đề Đề ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng rồi bước tới.

Bạch y tiên tử nói tiếp: "Lát nữa, khi ngươi đặt hai tay lên Tinh Tử cầu, tập trung thần lực của ngươi truyền vào trong đó. Cố gắng làm cho tốt. Khi ngươi thực hiện, các trưởng lão sẽ quan sát ngươi qua Thiên Kính. Cố lên nhé!"

Nói xong, bạch y tiên tử phẩy tay, Tinh Tử cầu xuất hiện trước mặt Đề Đề. Nghe theo lời của tiên tử, nàng tập trung truyền thần lực vào quả cầu.

Một phút trôi qua. Quả cầu không có gì chuyển biến.

Một giờ trôi qua. Trong quả cầu xuất hiện một dòng ánh sáng nhàn nhạt. Lại thêm hai giờ nữa trôi qua. Kết quả vẫn y như cũ. Tiên Hạc Quán, theo đó, cũng chưa nhận được tín hiệu trả lời từ bất kỳ trường nào.

"Đề Đề à, ngươi đừng tiếp tục nữa." Bạch y tiên tử thở dài, vỗ nhẹ vào vai Đề Đề. Đề Đề chậm rãi thu hồi tay lại. Không phải nàng không biết năng lực của bản thân mình. Chỉ là từ trước đến nay, nàng chưa từng để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ thì lại khác. Nàng cảm thấy tủi thân, thật sự, thật sự rất muốn khóc. Đôi mắt trong veo dần chuyển sang đỏ. Một vòng nước dâng trên khóe mắt nhưng không hề rơi xuống. Đề Đề xoay người về hướng bạch y tiên tử nhưng không dám trực tiếp nhìn vào mắt nàng: "Xin lỗi, ta đã làm phí thời gian của ngài rồi". Nói xong, nàng xoay người rời đi. Bạch y tiên tử thở dài. Nàng cũng không biết nên nói gì an ủi tiểu cô nương yêu linh này đây.

Đang lúc Đề Đề chuẩn bị rời đi, bỗng dưng một lão tiên nhân từ đâu xuất hiện vội nói: "Khoan đi đã."

Bạch y tiên tử sửng sốt: "Tiết trưởng lão. Tại sao ngài lại đến đây?"

"Ta có chuyện muốn hỏi tên tiểu yêu linh này." Tiết trưởng lão nhìn Đề Đề.

"Dạ, ngài muốn hỏi chuyện gì ạ?" Đề Đề ngoan ngoãn đáp.

"Ấn kí trên trán ngươi từ đâu mà có?" Vốn dĩ học viện của lão đã kết thúc tuyển chọn môn sinh nhưng trời xui đất khiến thế nào mà riêng lão vẫn nán lại một chút. Khi đang quan sát Đề Đề qua Thiên Kính, lão vô tình phát hiện trên trán của Đề Đề có dấu hiệu rất giống với ấn ký của cấm thuật chú mà lão đang nghiên cứu.

"Ấn kí? Ý ngài là cái bớt này ạ? Con không biết nữa ạ. Lúc con còn bé thì đã có sẵn rồi. Con còn hai cái bớt nữa cũng giống như vậy chỉ là màu sắc khác thôi." Đề Đề thành thật đáp.

"Tận ba cái sao?" Tiết trưởng lão sửng sốt.

Lão trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: "Tên tiểu yêu linh này. Thiên Niên Hạc Môn của ta chọn ngươi. Sáng ngày mai, đến trường điểm danh!" Nói xong, lão lập tức biến mất.

Cả Đề Đề và bạch y tiên tử đều đứng ngây ngốc, nhất là nàng bạch y tiên tử. Thiên Niên Hạc Môn dù không được xem là trường lớn như Thiên Hạc Môn, Đường Hạc Môn, nhưng cũng đã có lịch sử từ trăm vạn năm trước. Lý do trường này không lớn là vì mỗi đợt chiêu sinh, Thiên Niên Hạc Môn cũng chỉ tuyển một người. Những người được tuyển đều có tư chất rất khá. Như mới vừa rồi, vị Tiết trưởng lão này cũng đã chọn một tên nam tiên có thần lực mạnh nhất trong đám người dự tuyển. Vậy lần này sao ngài lại phá lệ chọn thêm một người thần lực yếu như Đề Đề. Đã vậy, ngài còn phải trực tiếp đến Tiên Hạc Quán để xem nàng. Bạch y tiên tử càng nghĩ càng khó hiểu. Có điều nếu đã càng khó hiểu thì nàng cũng không phí thời gian tìm hiểu nữa. 

Nàng nhìn Đề Đề: "Chúc mừng ngươi."

Mặc dù Đề Đề không hiểu vì sao lại được chọn, nhưng nàng hiện giờ rất vui vẻ. Nàng cảm tạ chào từ biệt bạch y tiên tử rồi vội vã quay về.

"Thiên Niên Hạc Môn. Thiên Niên Hạc Môn. Thiên Niên Hạc Môn. Ta sắp có thành tựu rồi. Đức Thần, ngài nhớ chờ ta đó." Đề Đề vừa đi, miệng vừa ngân nga hát. 

Chốc chốc, nàng lại bật cười ha hả khiến mọi người xung quanh nghi ngờ không biết nàng có được bình thường hay không.

Trên không trung, Tiết trưởng lão đang đứng trên một đám mây trắng âm thầm quan sát cô bé tiểu yêu linh đang nhảy chân sáo phía dưới. "

Nó chỉ là một tiểu yêu linh nho nhỏ. Vì sao lại có kẻ hạ thuật chú cấm ác độc như vậy lên người nó khiến nó không thể tu tiên?" Tiết trưởng lão trầm ngâm.

---o0o--- 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play